HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ GÂU GÂU
Chương 2.
Dưới sự chủ trì của lão đại chó lang thang, hội nghị của "đội Gâu Gâu đại hội" được triệu tập lần đầu tiên.
Hầu hết tất cả những chú chó lang thang trong khu phố hạnh phúc đều tham gia cuộc họp lần này.
Chủ đề chính của cuộc họp chỉ có một, đó chính là: Kim Nhạc Nhạc nên đi tới đâu.
Căn cứ vào kiến thức sâu rộng của ông lão chó, tức là Vương gia gia, theo lời của ông, Kim Nhạc Nhạc là một yêu quái cực kỳ hiếm gặp, mặc dù rất nhỏ bé, nhưng vẫn tồn tại.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Nhạc Nhạc vẫn không lớn lên trong suốt thời gian qua.
"Kim Nhạc Nhạc cần một yêu quái có thể biến thành người để giúp đỡ nó hóa hình."
Vương gia gia chậm rãi nói, “Hiện tại, các yêu quái đều ẩn náu trong xã hội loài người, cho nên Kim Nhạc Nhạc cần phải sống cùng với con người. Điều này sẽ có lợi cho thằng nhóc này trong việc học hỏi cách trở thành con người. Cậu ta không thể tiếp tục sống như một con chó lang thang.”
Một con chó lang thang đã có kinh nghiệm lâu năm khác cũng đồng tình: “Không lâu nữa là mùa đông tới, nhưng hiện tại Kim Nhạc Nhạc vẫn chỉ là một con chó con, hắn còn chưa thay răng sữa, không thể đi săn mồi.”
“Răng của cậu ta còn không thể cắn nát đồ vật ở đây, thậm chí mở đồ hộp cũng không được. Thằng nhóc này hoàn toàn không thể sống như một con chó lang thang, nếu không có con người chăm sóc, sớm hay muộn nó sẽ chết ngoài đường.”
Vì thế, quyết định đưa Kim Nhạc Nhạc đi tìm nơi ở mới đã được đại hội gâu gâu thông qua với toàn bộ phiếu biểu quyết đồng ý.
Lão đại chó lang thang thở dài cúi đầu chạm mũi xuống đất, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Kim Nhạc Nhạc và thông báo cho cậu ta biết rằng, bọn chúng sẽ tìm cho cậu một ngôi nhà mới.
Một nơi mà thằng nhóc này sẽ sống chung với con người, tạm thời trở thành thú cưng của con người, là một "chú chó cưng".
Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, nhóm chó lang thang quyết định đưa Kim Nhạc Nhạc đến một khu dân cư gần đó, một nơi an toàn, không có những kẻ ngược đãi động vật, nơi mà con người tốt bụng có thể mang Kim Nhạc Nhạc về nhà.
Trước khi Kim Nhạc Nhạc lên đường, lão đại chó lang thang đã lấy ra một hộp đồ ăn quý giá của mình để cho cậu ăn, sau đó dặn dò cậu ta một cách đầy thấm thía.
Kim Nhạc Nhạc phải biểu hiện thông minh hơn, học cách lấy lòng con người, không được để bị vứt bỏ lần nữa. Kim Nhạc Nhạc cũng phải chú ý học hỏi hành vi và cử chỉ của con người, vì bọn họ sẽ giúp cậu ta tìm một yêu quái khác, giúp cậu nhanh chóng biến thành người.
"Chuyện này không sao đâu," Vương gia gia lười biếng ngáp một cái, rồi nói với lão đại chó lang thang đang lo lắng, “Bây giờ người ta rất thích những con chó ngốc... Hơn nữa Kim Nhạc Nhạc là giống chó Golden Retriever, thằng nhóc này vẫn là chó con, khỏi phải lo lắng sẽ không có ai muốn nó.”
Kim Nhạc Nhạc nhận được sự trợ giúp của các chú chó lang thang khác, cậu bò từ khe cỏ bụi cỏ tiến vào khu dân cư hạnh phúc thứ hai.
Khi nghe thấy tiếng cười của trẻ con, Kim Nhạc Nhạc vội vàng chui vào bụi cỏ bên cạnh. Cậu luôn nhớ lời dạy của nhóm chó hoang lưu lạc, phải tránh xa trẻ con loài người.
Chờ cho tiếng cười nói của trẻ con đi xa dần, Kim Nhạc Nhạc mới chui ra khỏi bụi cỏ, tiếp tục ngồi xổm ven đường, chờ đợi có người đến để ý đến chú chó con như cậu.
Nhưng những người qua đường chỉ dừng lại nhìn cậu vài lần, có lẽ vì cậu khá bẩn, họ không sờ vào Kim Nhạc Nhạc mà đi ngay, có thể vì họ rất bận rộn, không có thời gian để nhặt nuôi một chú chó con dơ hầy bên lề đường được.
Kim Nhạc Nhạc dần cảm thấy uể oải, cậu nhớ đến lão đại chó lang thang, Vương gia gia và các chú chó hoang khác, nhưng cậu cũng biết mình không thể sống như một chú chó hoang nữa.
Cậu không thể làm lão đại chó lang thang và các bạn chó thất vọng được, cậu nhất định phải trở thành một chú chó con được con người mang về nuôi dưỡng!
Sau khi hạ quyết tâm, Kim Nhạc Nhạc đứng lên dùng đôi mắt tròn nhìn quanh một lượt, quyết định sẽ chờ thêm một chút. Khi có người qua lại, cậu sẽ chạy tới, ngã vào chân họ để làm người ta thương cảm.
Đây là lần đầu tiên Kim Nhạc Nhạc làm một việc "xấu" như thế, cậu cảm thấy mơ hồ và bất an, nhưng vẫn lấy hết can đảm, chạy về phía người đi ngang qua, nhắm mắt lại bổ nhào vào dưới chân họ, khẽ kêu một tiếng “oẳng”đáng thương.