Edit: Tiểu N
Đồ đạc trong nhà Cảnh Niên đã bị gia đình bà Phương dọn sạch.
Từ bàn ghế, chén đũa cho đến nồi niêu xoong chảo, thậm chí ngay cả đôi đũa cũng không để lại.
Nghĩ cũng phải thôi, ngay cả căn nhà còn chiếm rồi, thì đồ đạc trong nhà làm sao bà Phương có thể để lại cho hai chị em họ được?
Phương Đại Phú nói rằng chuyển đến đây ở, nhưng thực ra vẫn chưa phân nhà. Cơm nước thì phải về nhà cũ ăn, chỉ có tối mới về đây ngủ, nên để lại một chiếc giường là đủ rồi.
Căn nhà không lớn, lại vì chẳng còn đồ đạc gì nên trống rỗng, lạnh lẽo đến lạ.
Đây là lần đầu tiên dân làng vào ngôi nhà này kể từ khi Cảnh Niên và Phương Cẩm Tú dọn đến ở nhà cũ của gia đình Phương.
Trước kia căn nhà không có ai ở, cửa thì khóa lại. Sau này Phương Đại Phú chuyển đến, cũng chỉ tối mới đến ngủ, chẳng ai nửa đêm đến đây tìm hắn làm gì.
Người ta cũng từng thấy gia đình bà Phương chuyển đồ từ nhà này về, từng chút từng chút, nhưng chẳng ai để tâm. Chuyện này mọi người đều ngầm hiểu.
Ai ngờ lại ra tay đến mức này, hệt như muốn vét sạch cả ba tầng đất.
Thật sự là...
Phương Dư Điền mặt đen thẫm, xấu hổ đến mức đỏ bừng lên. Ông cảm thấy mất mặt vô cùng.
Cửa lớn vừa đóng lại, ngại việc mình là anh chồng nên không tiện nói lời khó nghe với em dâu, ông gọi Phương Đại Sơn và Phương Thạch Đầu đến, mắng xối xả một trận khiến cả hai cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hai chị em dọn về đây ở, đồ đạc trong nhà phải trả lại, ít nhất không thể để căn nhà trống trơn như thế này để người ta cười chê.
Bị bà cô và mấy người khác ép, bà Phương miễn cưỡng trở về mang đồ trả. Bà nhặt nhạnh qua loa, đau lòng đến mức ôm ngực.
Vì nhà quá nhỏ không có chỗ để, đồ đạc trong nhà Cảnh Niên mà gia đình bà Phương chuyển về chưa được mang ra dùng hết.
Những vật dụng còn mới, bà ta càng không nỡ dùng, định chờ đồ cũ trong nhà hỏng hẳn mới lấy ra dùng dần.
Những thứ ấy bà đã xem như của mình rồi, giờ phải trả lại khác nào moi thịt bà.
Bà Phương qua loa mang trả vài món, muốn lừa cho xong. Chẳng hạn chiếc giường, bà mang mấy tấm gỗ mục từ nhà ra, bảo rằng đó là đồ của nhà Cảnh Niên.
Phương Cẩm Tú thật sự không rõ, nhưng Cảnh Niên là đứa thông minh.
Cậu bé nhỏ xíu, còn chưa cao đến đùi người lớn, chạy tới chạy lui xem xét một lượt, sau đó bĩu môi:
"Đây không phải giường của nhà mình. Cái rương lớn của mẹ, bàn của chị, đều không thấy đâu."
Phương Dư Điền nhìn Cảnh Niên chằm chằm một hồi. Vì chuyện Phương Lâm đòi chia nhà, làm rạn nứt quan hệ với cha mẹ và anh em, trong lòng ông vẫn không ưa gia đình này, cảm thấy họ làm mất mặt nhà họ Phương.
Thế nên nhiều năm qua, ông ít tiếp xúc với nhà Phương Lâm, cũng không hiểu nhiều về đứa cháu trai này.
Không ngờ đứa bé lại thông minh lanh lợi như vậy. Mới chỉ ba tuổi mà trí nhớ tốt, nói năng rõ ràng, đầu óc nhanh nhạy như thế.
Nếu được dạy dỗ cẩn thận, có khi sau này còn có cơ hội lên thành phố làm công nhân.
Phương Dư Điền thở dài. Tiếc rằng, cha mẹ mất rồi, sau này cậu bé sẽ ra sao, khó mà nói trước.
Dù Cảnh Niên có trông coi nhưng do cậu còn nhỏ, biết có cái rương nhưng trong rương có bao nhiêu quần áo thì không rõ.
Những món đồ khác cũng vậy. Bà Phương cố ý qua mặt, Cảnh Niên còn bé, mà Phương Cẩm Tú thì không nhớ rõ, cũng không dám lên tiếng, đành nhẫn nhịn lần này.
Phương Dư Điền và những người khác biết rõ tính tình của bà Phương, không muốn ép bà quá.
Cuối cùng chỉ trả lại một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết như giường, nồi niêu, và một cái chum nước lớn – thứ vừa to vừa dễ nhận biết, mà bà Phương cũng không dùng đến nhiều. Những thứ lặt vặt khác thì đừng hòng nghĩ đến.
Còn lương thực, đó là thứ không thể thiếu. Nhà Cảnh Niên vốn có chút lương thực dự trữ, tuy không nhiều nhưng đủ cho hai chị em cầm cự vài tháng, chờ đến đợt phân lương thực tiếp theo.
Giờ đây ngay cả củi lửa trong nhà cũng bị dọn sạch, nói gì đến lương thực.
Phương Dư Điền buộc bà Phương phải chia lương thực cho hai chị em. Bà ta đen mặt, để cô con dâu út xách một túi nhỏ qua.
Bên trong là vài củ khoai tây, vài củ khoai lang, thậm chí còn có một cây bắp cải lớn nhét ở đáy túi để trông túi có vẻ nặng hơn. Phía trên phủ chút bột ngô thô, tất cả chỉ là phần lương thực chia cho hai chị em.
Phương Dư Điền tự nhủ rằng mình đã làm đủ trách nhiệm rồi, dù gì ông cũng chỉ là ông bá chứ không phải cha ruột tụi nhỏ. Hai đứa nhỏ không đến mức chết đói là tốt lắm rồi. Giờ Phương Cẩm Tú muốn ra ở riêng, thì phải tự chuẩn bị tâm lý mà đối mặt thôi.
Thế nên ông cũng chẳng thèm để ý, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đến cả ông, người làm chủ dòng họ còn mặc kệ, thì Phương Vĩnh Chí cùng đám cán bộ thôn lại càng chẳng muốn can dự vào chuyện nhà người khác, tự dưng lại đi chuốc phiền phức vào thân.
“Cẩm Tú, lát nữa bác làm xong giấy tờ thì con nhớ qua ký tên nhé,” Phương Vĩnh Chí nói.
Cẩm Tú muốn tách hộ riêng, đồng nghĩa với việc cô và Cảnh Niên phải đăng ký lại hộ khẩu. Thời bấy giờ, việc quản lý hộ tịch cũng chẳng nghiêm ngặt lắm, nhất là ở nông thôn, cán bộ đội sản xuất chỉ cần thêm vài dòng là xong.
Cẩm Tú khẽ gật đầu, dắt tay em trai tiễn mọi người ra cửa. Tấm cửa gỗ lắc lư khép lại, cô ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Nhóc con” cúi đầu, đôi môi nhỏ chu lên, hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân đến mức đỏ cả sống mũi, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Sao thế?” Cẩm Tú ngồi xổm xuống, đưa tay xoa khuôn mặt mềm mại nhưng đã gầy đi nhiều của em trai. Lớp mỡ trẻ con ngày nào cũng chẳng còn nữa.
Cảnh Niên khịt mũi, khẽ thút thít, “Đây là nhà của chúng ta mà, bọn họ thật xấu xa.”
Đúng là việc rất đáng buồn và bất hạnh, nhưng nỗi uất ức trong lòng Cẩm Tú bỗng chốc tan biến.
Cô dịu dàng an ủi, “Đừng buồn nữa. Sau này chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Những người như họ, chỉ biết nghĩ cách chiếm lợi từ người khác mà chẳng chịu cố gắng, cả đời cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cô, muốn thứ gì thì phải tự mình phấn đấu, chỉ cần bản thân đủ giỏi thì những điều tốt đẹp tự khắc sẽ đến. Còn suốt ngày dòm ngó đồ đạc của người khác, chỉ nghĩ cách chiếm tiện nghi, sau cùng cũng chẳng làm ra được gì đâu.
Cảnh Niên tuy nghe không hiểu hết, nhưng những lời chị gái nói, cậu vẫn nhớ kỹ.
Cậu nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi, “Nhóc con là ai vậy? Là em ạ?”
“Đúng rồi, nhóc con chính là em đó,” Cẩm Tú bật cười không nhịn được. Có lẽ vì cậu em trai quá ngoan ngoãn, đáng yêu, nên dù chơi với cậu bao nhiêu cũng không thấy chán.
Cảnh Niên chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cong vút khẽ rung động, tựa như hai chiếc quạt nhỏ.
“Em có nhiều cái tên lắm nhen,” cậu nói.
Cẩm Tú ngạc nhiên, “Hửm?”
Cảnh Niên giơ ngón tay lên đếm, “Em tên là Cảnh Niên, bố mẹ gọi em là Niên Bảo, chị gọi em là Nhóc Con, còn tụi Hắc Đản thì gọi em là Cục Dính Nhỏ, rồi có người gọi em là thằng ốm yếu, quỷ đoản mệnh...”
Còn cả 144 gọi cậu là “đồ ngốc,” cậu nghe thấy rồi nhé.
Lúc đầu Cẩm Tú nghe thì còn cười, nhưng đến mấy câu cuối, nụ cười trên môi bỗng dưng vụt tắt, sắc mặt lập tức sa sầm, “Ai dám gọi em như thế?”
Ở đâu ra cái lũ trẻ con đáng bị dạy dỗ vậy, dám bắt nạt em trai cô, đúng là không thể bỏ qua được!
“Đó không phải là tên của em. Thằng ốm yếu, quỷ đoản mệnh đều là lời mắng chửi. Ai mà gọi em như vậy thì về báo chị, chị tìm nó tính sổ!”
“Dạ.” Cảnh Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng bụng lại réo một tiếng thật to.
Cẩm Tú vỗ trán, “Chúng ta phải làm chút gì đó ăn trước đã. Ăn no rồi mới tính tiếp.”
Trên đời này ăn cơm là việc quan trọng nhất, cả hai chị em đều đói lắm rồi. Vừa nghe đến chuyện ăn, đôi mắt Cảnh Niên lập tức sáng lên, lon ton chạy theo chị gái đi xem trong nhà còn gì ăn được không.
Những nguyên liệu có sẵn đều là đồ bình thường, nhưng việc nấu nướng lại chẳng hề đơn giản chút nào. Ngoài chỗ lương thực còn lại, trong nhà chẳng còn gì khác nữa.
Dầu, muối, nước tương, giấm, củi lửa, thậm chí một que diêm cũng không còn.
May là nước vẫn còn chút ít. Phương Đại Phú ngủ lại đây buổi tối, khát nước không chịu nổi nên đã đặt một thùng gỗ, mỗi ngày chỉ xách đủ một thùng để dùng.
Giờ mới giữa buổi sáng mà vẫn còn nửa thùng nước.
Nhưng chỉ có nước thì có ích gì chứ? Nhìn bếp đất đã phủ đầy bụi vì lâu ngày không dùng và chiếc nồi gang vừa được chuyển tới, Cẩm Tú không khỏi bối rối. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải dùng mấy thứ này bao giờ.
May mắn mà trong làng tuy có những người như nhà bà Phương, nhưng cũng không thiếu những người tử tế.
Vợ chồng Phương Lâm sống rất hòa thuận, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng tốt, một số người thân quen trong làng sau khi biết chuyện, đã lần lượt mang đồ qua giúp.
Nhà này mang một ít lương thực, nhà kia vác một bó củi, người này xách theo một giỏ rau, người kia cầm một gói muối đến.
Phương Cẩm Tú còn chưa nhận mặt hết mọi người, đang lúi húi chào hỏi, thì đã có một bác trai không quen biết gánh đôi quang, giúp cô đổ đầy nước vào cái lu trống rỗng trong nhà.
Cảnh Niên thì được một cô hàng xóm lén nhét một viên đường phèn vào miệng. Đây đúng là một thứ quý giá, tết đến trẻ con chỉ cần được vài viên là cười tít mắt cả ngày.
Cảnh Niên vui mừng hết sức, ngậm viên đường phèn trong miệng, cười đến nỗi đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, vừa nhấm nháp vị ngọt trong miệng vừa báo cáo với 144: “Bốn Bốn, cái này ngon lắm, cực kỳ cực kỳ ngon luôn.”
144 tiếp tục im lặng, cảm thấy rằng không nói gì chính là cách giúp đỡ Cảnh Niên tốt nhất rồi.
Cảnh Niên cũng quen với việc hệ thống nhà mình thỉnh thoảng "mất kết nối", bèn chạy tới chỗ Phương Cẩm Tú, vừa ngậm viên đường vừa thì thầm: “Chị oi, chị có muốn ăn đường không? Em chia chị một nửa nha.”
Phương Cẩm Tú không biết nên khóc hay cười, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ vì một viên đường của em trai, nghĩ rằng sau này nhất định phải tìm cách để em sống tốt hơn.
Nhờ sự giúp đỡ của những người tốt bụng, ít nhất căn nhà bây giờ trông cũng không còn quá lạnh lẽo, bữa cơm cũng đã được bắt đầu chuẩn bị.
Gạo để nấu không phải của Phương gia gửi tới, mà là một túi bột mỳ nhỏ của một người thím hàng xóm mang đến, chỉ chừng đủ một bát, nhưng đây là lương thực tinh đấy.
Cảnh Niên nhận ra người thím này, thím họ Điền, nên cậu gọi bà là thím Điền. Thím Điền và thím Thu Vân – người cho cậu viên đường – đều là bạn thân nhất của mẹ cậu.
Thím Điền rất thuần thục nhóm bếp, bà hòa chút bột mỳ với nước khuấy thành bột loãng, thêm chút muối, thậm chí còn đập thêm một quả trứng mà thím Thu Vân mang tới, sau đó bỏ thêm ít rau xanh thái nhỏ, nấu thành một nồi cháo bột loãng.
Trước khi nhấc xuống, bà còn rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ.
Hương thơm lan tỏa khắp nơi, khiến chị em Cẩm Tú và Cảnh Niên không ngừng nuốt nước miếng.
Khi đồ ăn sắp xong, những người đến giúp tự giác rời đi, ngay cả thím Điền sau khi dặn dò vài câu cũng không ở lại.
Thời này dù lương thực không đến mức khan hiếm như những năm đói kém, nhưng lương thực tinh cũng chẳng phải bữa nào cũng có. Chút nguyên liệu ấy, nếu họ ở lại ăn thì hai đứa nhỏ sẽ lấy gì để ăn.
Phương Cẩm Tú đã quen với cảnh sống nơi thành phố sau này, nơi mà quan hệ hàng xóm láng giềng dường như trở nên lạnh nhạt, giờ đây lần đầu tiên chứng kiến một cảnh tượng như vậy, cô vừa cảm động vừa bối rối.
Cảnh Niên còn nhỏ nên suy nghĩ đơn giản hơn. Cậu vẫn nhớ lời dạy của cha mẹ, nên nghiêm túc nói bằng giọng non nớt: “Sau này con cũng sẽ đối tốt với thím Điền và mọi người ạ.”
“Niên Bảo nói đúng lắm.” Phương Cẩm Tú dụi dụi đôi mắt hơi cay, dẫn em trai đi ăn cơm.
Bếp nấu của nhà quê thường rất to. Nồi cháo bột tuy loãng, nhưng với lượng này, nếu là ở thời trước khi Phương Cẩm Tú xuyên không thì cũng đủ cho ba người ăn.
Cô vốn nghĩ mình và Cảnh Niên không thể ăn hết, nhưng không ngờ cô ăn rồi lại không ngừng được, thoải mái ăn hết mấy bát mà vẫn không thấy no, ngược lại còn thấy rất dễ chịu.
Ngay cả một đứa nhỏ như Cảnh Niên cũng uống liền hai bát to – loại bát canh cỡ lớn ấy.
Phương Cẩm Tú không quen chăm trẻ con, thấy Cảnh Niên kêu đói thì lại múc thêm, đến khi nhìn thấy cái bụng nhỏ của cậu bé đã tròn lủm, cô vội vàng thu bát lại.
Cảnh Niên vẫn tỏ ra chưa thỏa mãn, “Chị ơi, cái này ngon quá.”
Phương Cẩm Tú không nhịn được cười: “Ngon cũng không được ăn nữa, bụng em sắp căng nứt rồi kìa.”
Cảnh Niên vừa xoa bụng tròn vừa cười hì hì, cảm giác no bụng thật là hạnh phúc. Cậu không bao giờ muốn phải chịu cảnh đói bụng nữa.