Edit: Tiểu N

Trong vùng hư không vô tận, mọi thứ bao phủ trong sự mịt mù, vắng lặng đến rợn người.

Một quầng sáng le lói giữa khoảng trống hư vô, tựa như một ngôi sao cô độc nhất trên bầu trời đêm.

“Ngươi là ai?” Từ nơi sâu thẳm của hư không, một giọng nói trầm lặng vang lên.

Quầng sáng khẽ lay động, như thể đang băn khoăn không biết liệu giọng nói ấy có phải đang hỏi mình hay không.

Không gian xung quanh quá trống trải. Sau vài lần lóe sáng, quầng sáng chầm chậm biến hóa thành một hình người mờ nhạt, trông như một tinh linh ánh sáng đang nhảy múa.

Giọng của "tinh linh ánh sáng" trong trẻo và đầy sức hút: “Ta… ta là… là Cảnh Niên?”

“Cảnh Niên là ai?”

“… Ta không biết…”

Giọng nói trong hư không trầm mặc giây lát, rồi hỏi tiếp: “Muốn làm nhiệm vụ không?”

“Nhiệm vụ là gì?” Trong giọng nói của Cảnh Niên chứa đựng sự tò mò vô hạn.

“Nhiệm vụ là hoàn thành những tâm nguyện của các linh hồn,” giọng nói kia thêm phần dụ dỗ, “Có lẽ, trong quá trình làm nhiệm vụ, ngươi sẽ tìm lại được ký ức của mình.”

“Được, ta làm!” Cảnh Niên quả nhiên không cưỡng lại nổi sự cám dỗ, liền đồng ý ngay tắp lự.

“Khế ước đạt thành, hệ thống đang tiến hành ghép cặp, vui lòng chờ——”

Hư không tan biến, quầng sáng nhỏ nhắn lóe lên một lần cuối rồi biến mất hoàn toàn.

Năm 1975, tại đội sản xuất Thắng Lợi của công xã Triều Dương.

Khắp Hoa Quốc có biết bao công xã mang tên “Triều Dương,” lại có biết bao đội sản xuất được gọi là “Thắng Lợi.”

Công xã Triều Dương tạm thời không bàn tới, nhưng đội sản xuất Thắng Lợi này trước đây vốn được gọi là thôn Phương Gia Bình. Như tên gọi, trong thôn phần lớn đều mang họ Phương. So với cái tên “đội sản xuất Thắng Lợi,” “thôn Phương Gia Bình” rõ ràng dễ nhớ hơn nhiều.

Cảnh Niên ngồi chồm hổm trên một tảng đá thấp bên cạnh sân phơi thóc. Đôi tay gầy gò, khô khốc ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khô khốc chẳng kém. Một cậu bé ba tuổi, gầy gò như một nắm cỏ khô, từ xa nhìn lại, dáng người nhỏ bé ấy còn chẳng to hơn một con mèo vàng.

Cái bụng lép kẹp của cậu vang lên một tiếng ùng ục vì đói. Cảnh Niên nhăn nhó khuôn mặt khô héo, trong đầu gọi hệ thống của mình: “Bốn Bốn, tớ lại đói rồi…”

Hệ thống 144 chán nản đến mức chương trình nội bộ của nó như muốn biến thành một đống lỗi. Nó thì có thể làm gì đây? Nó cũng bất lực lắm chứ!

Là một hệ thống kỳ cựu với mã số nằm trong top đầu ba chữ số, lý ra nó không thể bị ghép cặp với một người mới toanh như Cảnh Niên – một kẻ chẳng có gì trong tay.

Nhưng ai bảo 144 là “vua xui xẻo” nổi tiếng trong giới hệ thống, hết lần này đến lần khác dẫn dắt các chủ nhân tài giỏi đi đến thất bại thảm hại: hoặc là chết, hoặc là trọng thương. Ngay cả những người còn sống cũng tìm mọi cách để tháo gỡ liên kết với nó.

May mắn, thật sự là thứ khoa học không thể nào giải thích nổi.

Vậy nên 144 bị buộc phải ghép cặp lại hết lần này đến lần khác. Nhưng danh tiếng “đồ xui xẻo” của nó đã vang xa, bất cứ nhiệm vụ giả nào có chút thông tin đều không muốn hợp tác với nó.

144 cũng có lòng tự trọng chứ! Dãy số của nó thuộc hàng cao cấp đấy nhé, những anh chị em cùng xuất phát từ kho dữ liệu với nó đều rất lợi hại, dẫn dắt toàn các đại nhân vật. Nó… nó không thể thua kém được!

Khi được ghép cặp với Cảnh Niên, dù tân chủ nhân này có hơi ngốc một chút, ít nhất cậu ta không chê bai nó.

144 quyết tâm giúp đỡ nhiệm vụ giả mới này – một người hoàn toàn chẳng biết gì, thậm chí còn không có ký ức. Nó đã đặc biệt chọn cho cậu ta một nhiệm vụ đơn giản nhất làm nhiệm vụ khởi đầu.

Thế là Cảnh Niên trở thành một đứa trẻ loài người ba tuổi, tên là Phương Cảnh Niên. Nguyện vọng của cậu bé Phương Cảnh Niên là: Hy vọng bản thân không còn phải chịu đói, mỗi ngày đều được ăn đồ ngon.

Nhiệm vụ này đủ đơn giản chưa?

Theo kinh nghiệm nhiều năm của 144, những nhiệm vụ chỉ liên quan đến chính bản thân chủ thông thường mà nói tương đối đơn giản, dù sao chỉ cần xuống tay từ bản thân.

So với những nhiệm vụ phức tạp như chinh phục, cứu rỗi hay thay đổi số phận, nhiệm vụ của Cảnh Niên dễ đến mức không thể dễ hơn. Chỉ cần lo cho bản thân, ăn no, ăn ngon – thật sự quá đơn giản luôn.

144 đã kiểm tra trước, chắc chắn không phải thời không tận thế hay gì tương tự. Thức ăn trong thế giới này không hề thiếu, thế nên nó cảm thấy mình đã quá chu đáo với Cảnh Niên rồi.

Còn Cảnh Niên thì chẳng biết gì cả. Hệ thống bảo nhiệm vụ này dễ, cậu tin ngay và gật đầu đồng ý, y như cách cậu đồng ý với giọng nói xa lạ kia để bắt đầu làm nhiệm vụ vậy.

Một người một hệ thống, một bên đầy mong đợi, một bên tự tin tràn trề, cùng nhau bắt tay thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.

Thế nhưng, nhiệm vụ vừa mới bắt đầu đã lập tức gặp trở ngại lớn.

Cảnh Niên nằm sõng soài trên mặt đất, chưa kịp cảm nhận niềm vui khi có lại cơ thể, cũng chưa kịp tiếp nhận ký ức thì cơn đói cồn cào đã khiến cậu hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa lại ngất đi một lần nữa.

Phương Cảnh Niên đã chết vì đói.

“Bốn Bốn, tớ khổ quá!” Cảnh Niên nằm bệt ra, tay chân mềm nhũn, nếu không nhanh ăn gì đó, có lẽ cậu sẽ lại chết đói thêm một lần nữa.

144: …

Không thể nào, nhiệm vụ đơn giản thế này cũng có thể thất bại ngay từ lúc khởi đầu sao?

144 đành gượng gạo nói: “Ngươi cố bò ra ngoài, sẽ có người nhìn thấy thôi.”

Một đứa trẻ nhỏ thế này, chỉ cần có người qua đường chắc chắn sẽ không để cậu chết đói.

Nghe lời hệ thống, Cảnh Niên cố gắng cử động tay chân, nhưng thân hình gầy yếu chỉ nhích được hai lần rồi lại bất động.

Gương mặt nhỏ nhắn vàng vọt của cậu dần tái nhợt, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.

144 bắt đầu lo lắng. Đừng mà, nếu Cảnh Niên chết, chắc chắn nó sẽ lập kỷ lục mới cho thời gian tử vong ngắn nhất trong lịch sử các hệ thống mất.

Đây mà thành sự thật thì tên tuổi của nó, 144, lại vang dội khắp nơi!

Trên thực tế, cơ thể được các hệ thống chọn cho nhiệm vụ giả thường là linh hồn bản thể đã chết, nhưng lúc nhập vai ban đầu, hệ thống sẽ cung cấp một sự bảo đảm cơ bản để duy trì sự sống.

Ví dụ như nếu cơ thể bị trọng thương, hệ thống sẽ giúp giữ lại chút hơi tàn. Nếu ở hoàn cảnh thập tử nhất sinh, hệ thống sẽ tạo thời gian đệm, đảm bảo không có kịch bản mở đầu chết chắc.

Cơ thể của Phương Cảnh Niên cũng không ngoại lệ. Nhưng vấn đề là, cậu bé này chết đói, nên lượng năng lượng ít ỏi hệ thống cung cấp chỉ đủ để giữ cậu sống lay lắt.

Nếu là nhiệm vụ giả kỳ cựu, họ có thể dùng điểm tích lũy để mua hàng hóa trong hệ thống nhằm cứu mạng, thậm chí khôi phục trạng thái tốt nhất mà không sợ bị lộ.

Nhưng Cảnh Niên chỉ là một người mới hoàn toàn, không có lấy nửa điểm tích lũy.

“Có muốn nợ điểm để mua dung dịch gene không?” 144 hỏi ngay trước khi Cảnh Niên ngất hẳn.

Nó một bên hỏi, một bên đau lòng như muốn chảy mã code.

Chẳng có chuyện nợ điểm nào ở đây cả. Đó là tiền tiết kiệm của chính nó đấy.

Mỗi nhiệm vụ giả khi bắt đầu một nhiệm vụ mới sẽ được mở kho hàng của hệ thống trong vòng nửa giờ, tùy ý chọn mua những vật phẩm phù hợp để hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, những vật phẩm liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ sẽ không được phép mua.

Như nhiệm vụ của Cảnh Niên lần này, mục tiêu cơ bản là ăn no, nên mọi thứ có thể ăn hoặc giúp no bụng đều bị cấm mua.

Nếu không thì 144 thà để Cảnh Niên nợ điểm mua thức ăn, vì đồ ăn chắc chắn rẻ hơn nhiều so với dung dịch gene.

Ngay cả loại dung dịch gene cấp thấp nhất, chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe và hệ miễn dịch, cũng có giá 999 điểm tích lũy rồi.

Hiện tại Cảnh Niên là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không một xu dính túi. Vốn 144 thậm chí còn không muốn nhắc đến kho hàng hệ thống cơ…

Cảnh Niên vốn không có điểm để mua đồ, nhưng nhìn cảnh này, 144 buộc phải nhắm mắt làm ngơ nguyên tắc, chỉ để dung dịch gene mang lại chút năng lượng giúp Cảnh Niên có đủ sức tự cứu lấy mình.

Đây là cách duy nhất nó có thể nghĩ ra.

“Muốn…” Cảnh Niên mơ hồ đáp lời, cậu đói đến mức không còn lựa chọn nào khác.

Ngay lập tức, một lọ thủy tinh to bằng ngón tay người lớn xuất hiện trong tay cậu. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng đưa miệng lọ lên môi, uống cạn chất lỏng bên trong.

Dung dịch gene không có mùi vị, nhưng với Cảnh Niên đang đói đến cực điểm, nó lại có chút ngọt ngào khó tả.

Sau khi uống hết, năng lượng trong dung dịch bắt đầu sửa chữa và tăng cường cơ thể nhỏ bé này, giúp Cảnh Niên có đủ sức chống tay đứng dậy.

Giờ cậu mới có cơ hội nhìn ngắm xung quanh. Đây là một căn nhà đất lợp mái rạ thấp bé đổ nát, diện tích chỉ khoảng ba bốn mét vuông.

Tường nhà loang lổ, nhiều chỗ bong tróc lộ ra rơm rạ trộn lẫn trong bùn đất.

Trên nền nhà, những món đồ lặt vặt chất đống lung tung: cuốc, xẻng cũ, vài chiếc vò sành, cái rổ tre. Rõ ràng đây là kho chứa đồ của một gia đình nông dân.

Thấy Cảnh Niên cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, 144 vừa đau lòng vì số điểm vừa mất, vừa làm theo quy trình: “Có tiếp nhận ký ức không?”

“Có.” Cảnh Niên tìm một góc tương đối sạch sẽ trong căn phòng, dựa vào tường ngồi xuống.

Dù không còn trí nhớ nhưng cậu vẫn chưa đến mức ngốc nghếch. Trong tiềm thức, cậu hiểu rõ việc đầu tiên cần làm là nắm bắt tình cảnh hiện tại.

Ngay sau đó, một cơn choáng váng ập đến, hàng loạt ký ức như dòng nước tràn vào đầu cậu.

Phương Cảnh Niên chỉ mới ba tuổi, trí nhớ non nớt của một đứa trẻ ba tuổi chẳng giữ được bao nhiêu điều.

Cậu chỉ biết rằng mình tên Phương Cảnh Niên, trong nhà có cha, mẹ và một chị gái đang học ở huyện thành.

Cậu còn có vài người họ hàng tồi tệ, hay ức hiếp mẹ, nhưng họ không sống chung với nhà cậu.

Cuộc sống của Phương Cảnh Niên từng rất hạnh phúc. Nhưng mấy tháng trước, cha cậu cùng các chú bác trong làng đi sửa kênh, chẳng may gặp tai nạn được đưa về nhà trong tình trạng đầy máu.

Sau đó mẹ cùng cha vào bệnh viện chữa trị, còn Cảnh Niên được gửi sang nhà một cô hàng xóm trông nom vài ngày.

Rồi chị gái cậu trở về, mẹ cũng về, nhưng cha không về. Họ cứ khóc mãi, khóc đến khàn cả giọng.

Chị gái nói muốn nghỉ học, mẹ đã mắng chị một trận.

Cảnh Niên vì sợ hãi mà sinh bệnh, mơ mơ màng màng suốt một thời gian dài. Khi tỉnh lại, mẹ đã không còn ở nhà, chỉ còn lại chị gái.

Sau đó các bác và anh họ trong nhà dọn vào sống trong căn nhà của cậu, còn bác gái thì nói đó là phòng cưới của anh họ.

Cảnh Niên tức giận lắm, bởi đó rõ ràng là căn nhà mà cha mẹ cậu xây dựng mà.

Chị gái ôm cậu, im lặng không nói gì, trong khi bà nội chỉ tay vào mặt chị mà mắng rằng chị là thứ sao chổi, khắc tinh của gia đình, rồi đuổi hai chị em ra ở căn phòng tồi tàn này.

Từ khi ở nhà bác, hai chị em thường xuyên bị bắt nạt, chị gái không được đi học nữa, ngày nào cũng làm việc quần quật không ngơi tay.

Cảnh Niên thì ăn chẳng đủ no, ngủ chẳng đủ giấc. Căn bệnh trước đây vẫn chưa khỏi hẳn, khiến cậu cứ uể oải mãi.

Vài ngày trước khi tỉnh dậy, Cảnh Niên phát hiện chị gái cũng không thấy đâu.

Cậu chạy khắp nơi tìm chị nhưng không thấy, liền bèn đến hỏi bà nội, các chú bác và bác gái.

Cậu là một đứa trẻ nhỏ nên khi chịu uất ức liền nói hết ra, mắng họ là người xấu, đòi nhà, đòi cha mẹ và đòi chị gái.

Kết quả chẳng tìm được người, còn bị đánh cho một trận, rồi bị ném vào cái kho này. Họ nói cậu không tôn trọng bề trên, phải dạy cho một bài học.

Sau đó họ dường như đã quên mất cậu, để cậu đói đến chết ngay trong căn phòng này.

Nhận xong ký ức, Cảnh Niên: “…”

“Cha mẹ tớ đâu rồi?” Cảnh Niên hỏi.

Cậu không có ký ức, chẳng biết chuyện cũ ra sao.

Nhưng ký ức vừa tiếp nhận như thể chính cậu đã sống qua, khiến cậu thật lòng nhớ thương những người thân ấy.

144 quét nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của ký chủ. Cậu bé có đôi mắt hạnh nhân, sống mũi thanh tú, hàng mi cong vút, môi nhỏ tựa miệng mèo, cả khuôn mặt đẹp đẽ tựa búp bê Tây phương.

Lúc nói chuyện, cậu hơi ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, khuôn mặt gầy gò chưa bằng bàn tay, khiến đôi mắt vốn đã tròn giờ lại càng to hơn.

144 ngập ngừng, hiếm khi tốt bụng: “Họ… họ hóa thành sao trên trời rồi.”

“Xạo quá!” Cảnh Niên bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Tớ vốn là ngôi sao, mà chẳng thấy họ đâu cả.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play