Edit: Tiểu N
“Chị tớ đâu rồi?” Cảnh Niên tiếp tục hỏi.
Cậu mơ hồ hiểu rằng sự biến mất của chị gái không giống với bố mẹ, vì vậy không hỏi cùng một lúc.
“Ta đã nói rồi, không phải cái gì ngươi cũng có thể hỏi ta. Đây là nhiệm vụ của ngươi.” 144 ban đầu định nói rằng nó cũng không rõ, nhưng nghĩ lại, nó cần phải giữ vững uy nghiêm trước kí chủ mới này.
“Thôi được rồi.” Cảnh Niên không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chị còn sống là tốt rồi.
Nhờ năng lượng từ dung dịch gen, Cảnh Niên không đến mức bị đói chết ngay lập tức, nhưng sau khi năng lượng ít ỏi này cạn kiệt, cơ thể cậu lại cần nhiều thực phẩm dinh dưỡng hơn để chuyển hóa thành năng lượng, hỗ trợ dung dịch gen cải thiện thể chất.
Nói cách khác, khẩu phần ăn của cậu sẽ tăng lên, và nhu cầu tiêu thụ thực phẩm cũng sẽ lớn hơn.
Hiện giờ thì sao đây?
Cảnh Niên quay đầu nhìn khắp xung quanh. Cánh cửa mục nát, dường như chỉ dựa vào chiếc khóa đơn sơ để giữ, chắc chắn không phải thứ mà một đứa trẻ ba tuổi gầy gò như cậu có thể mở ra.
Nếu không, Cảnh Niên đã chẳng bị đói đến chết oan uổng như vậy.
Nhất định phải ra ngoài, nếu cứ ở trong căn phòng này, cậu chỉ có thể hy vọng vào sự thương xót của đám chú bác Phương gia, mong rằng trước khi cậu lại bị đói đến chết, thì họ sẽ cho cậu một chút đồ ăn.
“Bốn bốn ơi, tớ không ra ngoài được.” Cảnh Niên mím môi, mặt mày đầy vẻ ấm ức.
Phần lớn ký ức của cậu giờ đây đều đến từ Cảnh Niên nguyên bản, hoàn toàn nhập vai vào thân phận này. Nhìn cảnh họ hàng Phương gia đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ ba tuổi như vậy, cậu không khỏi cảm thấy oan ức.
144:…
Nói thật thì, một hệ thống nhiệm vụ siêu đỉnh như nó, lẽ ra không nên bị bắt đi trông trẻ mới đúng chứ?
Hệ thống không đáp lời. Cảnh Niên suy nghĩ một lát, nhặt lấy một cây chổi gãy chỉ còn lại một nửa, rồi kéo lê đến bên cửa. Cậu cố gắng luồn phần đầu chổi qua khe cửa, lắc lư qua lại.
Vừa lắc chổi, cậu vừa yếu ớt kêu: “Có ai không, cứu em với, có ai không!”
Gọi được hai tiếng, Cảnh Niên đã thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể rã rời không đứng vững được nữa, giọng nói cũng yếu dần.
Cậu vội ngồi dựa vào cánh cửa, cũng không gọi nữa, chỉ thỉnh thoảng đá nhẹ cây chổi còn thò một nửa trong cửa, hy vọng sẽ thu hút được sự chú ý của người bên ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, Cảnh Niên ôm bụng đói cồn cào, cảm giác mình sắp ngất đi vì đói, thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Cảnh Niên nhất thời chưa kịp phản ứng, ngây người ra.
144 thì kích động không thôi: “Dậy đi, dậy mau! Có người tới rồi!”
Cảnh Niên lập tức hô lớn: “Có ai không, cứu em với! Ở đây có người, cứu em với!”
Vừa gọi cậu vừa đá cây chổi trong tay.
Tiếng bước chân ngoài cửa lập tức dừng lại rồi sau một lát, bước chân lại vang lên, lần này là chạy đi xa.
Cảnh Niên: ...
144: ...
Cậu thất vọng ngồi thụp xuống, khịt khịt mũi, buồn bã nói: “Bốn bốn, tớ sắp bị đói chết rồi.”
Nhiệm vụ đầu tiên của cậu đã sắp thất bại, thật vô dụng mà.
144 chẳng biết nói gì. Nó không cho rằng mình mang xui xẻo đến cho Cảnh Niên, mà nhất định là do Cảnh Niên vốn cũng là một người xui xẻo. Hai kẻ xui rủi gặp nhau, cộng dồn thành một đại họa không lối thoát.
Đúng lúc cả người lẫn hệ thống đang chìm trong thất vọng thì ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe âm thanh thì không chỉ có một người.
Giọng nói yếu ớt của một cô bé vang lên: “Chị Ba, chính là ở đây. Hình như là em trai nhà chú Hai.”
“Là em, là Cảnh Niên đây!” Cảnh Niên bám chặt cánh cửa, ghé sát gương mặt gầy guộc của mình vào khe cửa, chỉ hận không thể để người bên ngoài nhìn rõ hơn.
“Đứng lui ra chút đi.” Lần này là giọng một cô gái lớn hơn một chút.
Cảnh Niên lập tức lùi về sau vài bước nhường chỗ.
Ở vùng nông thôn, ổ khóa cũng là một tài sản quan trọng. Một chiếc khóa tốt kèm chìa có thể đáng giá một đến hai đồng tiền.
Vì vậy thứ dùng để khóa Cảnh Niên đương nhiên không phải là loại khóa đàng hoàng, mà chỉ là một chiếc then gỗ và một sợi dây thừng tự chế đơn sơ. Nếu Cảnh Niên là một người trưởng thành có sức, cánh cửa này chắc chắn không thể cản được cậu.
Cô gái ở bên ngoài loay hoay một lát, mở được chiếc khóa. Ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Cảnh Niên theo bản năng giơ tay che mắt, chắn đi ánh sáng chói lóa, vô tình bỏ lỡ ánh nhìn thoáng qua sự cảm thông trong mắt cô bé.
Khi mắt đã thích nghi với ánh sáng bên ngoài, Cảnh Niên buông tay xuống.
Trước mặt cậu là hai cô bé, một lớn một nhỏ. Cô bé lớn khoảng mười ba, mười bốn tuổi, là Phương Nhị Nha, con gái thứ hai của bác cả Phương Đại Sơn.
Cô bé nhỏ thì khoảng bảy, tám tuổi, tên là Phương Tam Nha, con gái lớn của chú ba Phương Thạch Đầu.
Cả hai đều gầy gò, nhìn còn chẳng mập hơn Cảnh Niên là mấy, vóc dáng so với tuổi thật thì nhỏ hơn một, hai tuổi.
Dựa vào ký ức, Cảnh Niên nhận ra hai cô bé này. Mặc dù cậu ghét người lớn trong Phương gia, nhưng hai chị em họ này chưa từng bắt nạt cậu, thậm chí vừa rồi còn giúp cậu ra ngoài.
Cảnh Niên nắm chặt vạt áo, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị Nhị Nha và chị Tam Nha đã thả em ra ngoài.”
Trong tiềm thức của cậu, gặp tình huống như thế này thì nên cảm ơn, hơn nữa trong ký ức, mẹ cậu cũng từng dạy rằng nhận được sự giúp đỡ từ người khác phải biết nói cảm ơn.
Phương Tam Nha rụt người lại, trốn ra sau lưng chị gái, dường như đến cả một đứa trẻ ba tuổi như Cảnh Niên cũng khiến cô bé sợ.
Cô bé kéo tay chị thì thầm: “Chị ơi, tụi mình thả nó ra thế này, liệu có bị mắng không? Nó bị bà nội với bác dâu cả nhốt lại mà.”
Cảnh Niên:…
Câu nói thì thầm này có hơi to nha, tui nghe thấy hết rồi.
“Không sao, cứ coi như không biết đi.”
Khi Cảnh Niên bị nhốt vào căn phòng chứa đồ gần như bỏ hoang này, Phương Nhị Nha không có mặt ở đó. Lúc ấy cô bé đang ra bờ sông giặt đồ.
Đợi đến khi quay về thì mọi chuyện đã an bài. Chị gái và em trai nhà chú hai biến mất, với Phương Nhị Nha mà nói cũng chẳng phải chuyện đáng để bận tâm. Dù sao thì mớ công việc không bao giờ làm xong và cái bụng luôn lửng lơ còn đáng lo hơn hai người anh em họ không mấy thân thiết này.
Nhưng giờ cô bé đã biết rồi. Biết chị gái nhà chú hai bị đưa đi, biết cả việc bố mẹ và bà nội rõ ràng là quên mất cậu em họ này.
“Đi đi, đừng nói là tụi chị thả em ra.” Phương Nhị Nha cắn môi, ngập ngừng nói: “Cho dù em có mách, tụi chị cũng không thừa nhận đâu.”
Cảnh Niên: “Em sẽ không mách đâu.”
Một tiếng bụng đói vang lên làm ngắt lời cậu. Gương mặt nhỏ nhắn vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng của Cảnh Niên cũng không che giấu được sắc đỏ ửng lan lên vì xấu hổ.
144 xen vào: “Nhanh lên, xin đồ ăn của họ đi. Ngươi còn chần chừ gì nữa? Chờ chết đói lần nữa à?”
Thằng nhóc ngố này mà đói chết thì nhiệm vụ thất bại, nó sẽ bị kéo vào nhiệm vụ trừng phạt mà chẳng có phần thưởng. Đến lúc ấy, không biết bao giờ mới trả hết mớ nợ tích lũy nữa.
Cảnh Niên cúi đầu không nói gì. Cậu biết hai người chị họ này sống ở Phương gia cũng chẳng dễ dàng gì, đồ ăn của họ so với cậu và chị gái nhiều hơn một chút, nhưng cũng chẳng no bụng.
Ở đất nước này vào thời kỳ này, việc thoát nghèo vẫn còn xa vời. Đối với những nông dân cày cấy trên đồng ruộng, kiếm cái ăn từ đất mà nói, cuộc sống không giàu có gì thậm chí phải nói là khổ cực.
Con người thời đó, vì bụng dạ không có chất béo nên bất kể già trẻ, nam nữ, ai cũng ăn rất khỏe. Nhưng những nhà như Phương gia thì ít có ai được ăn no, chỉ cần bụng không còn đói là coi như đã ăn cơm rồi.
Phương gia đông người. Gia đình của Phương Cảnh Niên từ trước vì một số lý do đã tách ra sống riêng. Nhưng nhà bác cả và chú ba vẫn ở cùng bà nội, chưa phân chia tài sản.
Cộng hết lại thì có hơn chục người, nhưng số người lao động được lại chẳng bao nhiêu.
Nhiều người ăn nhưng ít người làm, Phương gia sống không tốt cũng là điều hiển nhiên.
Phương Nhị Nha và Phương Tam Nha sợ Cảnh Niên xin đồ ăn của mình, nên nắm tay nhau chạy mất.
Cảnh Niên xoa xoa mũi, từ từ bước ra ngoài.
“Bốn Bốn ơi.”
144 không muốn trả lời.
“Bốn Bốn, đừng giận mà. Tớ sẽ không để mình đói chết đâu. Giờ tớ sẽ đi xin người khác đồ ăn đây.” Giọng của Cảnh Niên ngữ điệu chậm rì rì , mang theo sự non nớt mềm mại, lộ chút bập bẹ của trẻ thơ chưa tan hết.
144 chẳng còn chút giận nào.
Thôi vậy, nó giận dỗi với một đứa bé ba tuổi làm gì chứ.
“Ngươi không gọi là xin đồ ăn, ngươi phải gọi là đi ăn xin mới đúng.” 144 không nhịn được, cất lời chế giễu.
“Ồ.” Cảnh Niên ngoan ngoãn đổi cách xưng hô: “Tớ đi xin ăn ngay đây, cậu đừng giận mà.”
144:…
Cá khóc, nước biết. Hệ thống khóc, ai hay?
Cảnh Niên loay hoay bước đi với đôi chân ngắn cũn, chậm rãi rời khỏi nhà. Trong lòng cậu nhóc thực ra không phải hoàn toàn không có tính toán.
Trong thôn có vài hộ gia đình có quan hệ rất tốt với cha mẹ cậu. Nếu cậu qua đó xin đồ ăn — à không, xin ăn — khả năng được cho là rất lớn. Phải bảo đảm không để mình chết đói trước đã.
Đáng tiếc là những nhà ấy cách căn nhà cũ của Phương gia khá xa. Bây giờ chân cậu lại ngắn lại chẳng có sức, đi nhanh một chút thì dễ ngã, không biết phải đi bao lâu mới tới nơi.
Phòng chứa đồ của Cảnh Niên nằm ở góc sau căn nhà cũ của Phương gia. Từ cửa đi vòng qua hàng rào thấp là ra ngoài, không cần chạm mặt với những người khác trong Phương gia.
Ra khỏi Phương gia chưa được bao xa, Cảnh Niên đã bắt đầu kiệt sức. Cậu thực sự quá yếu, thể lực cạn kiệt, thở không ra hơi, mắt thì hoa lên.
“Tớ… tớ nghỉ chút.”
Chưa nói hết câu, từ đâu chui ra một đám trẻ con ùa đến như bầy ong vỡ tổ. Thằng nhóc dẫn đầu đâm sầm vào Cảnh Niên, khiến cậu ngã ngửa.
Cảnh Niên nhỏ bé lùn lùn, nên khi ngã xuống con đường đất cũng không đau lắm.
Nhưng cậu thật sự không còn chút sức lực nào, chẳng những không đứng dậy nổi nên thuận thế nằm bẹp luôn.
Mệt quá à, đói quá à.
Nghỉ một chút đã.
Thằng nhóc va vào Cảnh Niên chừng bảy tám tuổi, da ngăm đen nhưng má lại phúng phính, đầu tròn tròn, trông khỏe khoắn hơn hẳn Cảnh Niên.
Cậu bé này nhìn thấy Cảnh Niên nằm bẹp xuống đất, ngơ ra luôn.
Phía sau có một thằng nhóc tầm tuổi cậu hét lên: “Hắc Đản, mày đâm chết thằng nhóc bệnh tật nhà bà Phương Tứ rồi!”
Hắc Đản sợ đến rùng mình, mắt trợn to: “Không có, tao chỉ đâm nhẹ thôi mà!”
Cậu càng nói càng nhỏ giọng, vì vừa rồi hình như mình dùng hơi nhiều sức thật.
Thằng nhóc nhà bà Phương Tứ này, nghe nói bệnh tật quanh năm suốt tháng. Mới vài hôm trước còn nghe bà Phương Tứ nói với bà nội rằng thằng bé bệnh đến nỗi không ra khỏi cửa được, sao lại để mình đâm trúng thế này chứ?
“Thằng nhóc bệnh tật là nói tớ sao?” Cảnh Niên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nằm dưới đất hỏi 144.
144 trả lời bằng giọng lạnh nhạt: “Là ngươi đấy, thân.”
Cảnh Niên hé miệng cười, vẻ mặt vui mừng: “Bốn bốn, cậu hun tớ, phải chăng không giận tớ nữa đúng không?”
144: “Ừ.”
“Nó chưa chết, nó cười kìa!” Hắc Đản thấy mặt Cảnh Niên động đậy, mừng đến suýt rơi nước mắt.
Cậu bé không dám chạm vào Cảnh Niên, chỉ dám hét lên: “Mày không chết, mày nằm đấy làm gì đấy?”
Cảnh Niên bị cậu bé hét đến ngẩn người, nghĩ bụng thằng bé này sao giọng lớn thế.
“Tớ… tớ đói.” Cậu ngập ngừng đáp.
Hắc Đản lập tức lục túi áo, lấy ra hai miếng khoai lang khô, rồi uy hiếp đám trẻ con phía sau, gom được một nhúm cơm rang, ba quả dại nhỏ bằng đầu ngón tay người lớn và mấy hạt lạc.
Cậu bé tùy tiện xé một chiếc lá cây, bọc lại tất cả: “Cho mày, mau đứng lên coi.”
Cảnh Niên như được tiếp thêm sức lực, lập tức bò dậy, nhận lấy đống đồ ăn trong tay Hắc Đản.
Bụng réo càng to hơn. Cảnh Niên vội vàng nhét một quả dại vào miệng, chua nhiều hơn ngọt, lại hơi chát, nhưng ít nhất vẫn ăn được.
Cảnh Niên vui vẻ đến mức mắt cong như trăng lưỡi liềm, chia sẻ niềm vui với bạn đồng hành: “Bốn bốn, tớ xin ăn được rồi nè!”
144: “…”
Không, đây là ngươi ăn vạ mà được.