Edit: Tiểu N
Nhờ vào việc "xin ăn" thành công, cuối cùng Cảnh Niên cũng thoát khỏi cảnh bi đát có nguy cơ chết đói ngay từ đầu.
Trẻ con tầm ba tuổi, nếu được cung cấp đủ dinh dưỡng, thì răng sữa cơ bản đều sẽ mọc đủ.
Thời gian gần đây Phương Cảnh Niên chịu không ít khổ cực, vừa bệnh vừa đói. Nhưng khi cha mẹ còn sống, tuy điều kiện gia đình không phải quá tốt, nhưng họ vẫn cố hết sức lo cho hai đứa con.
Đặc biệt là Cảnh Niên còn nhỏ tuổi, được cha mẹ yêu chiều nên sức khỏe trước đây rất tốt.
Nếu không với sự hành hạ của đám họ hàng xấu xa Phương gia, cậu bé có lẽ đã không sống được tới lúc Cảnh Niên xuất hiện.
Cơm rang và khoai lang khô phơi nắng đến mức cứng như đá, đối với bộ răng sữa nhỏ xíu của Cảnh Niên đều hơi quá sức.
Cậu chỉ có thể ăn mấy quả dại chua chua trước, khiến miệng tràn đầy nước bọt, sau đó ngậm từng hạt cơm rang nhai thật chậm.
Dù cơm rang cứng nhưng rất thơm. Một nắm nhỏ cơm rang cũng đủ để Cảnh Niên chia ra ăn thành nhiều miếng nhỏ, khiến miệng ngập đầy mùi hương thơm ngậy của gạo.
Cảnh Niên ôm chặt một túi nhỏ đựng thức ăn, từng miếng từng miếng ăn rất nghiêm túc.
“Bốn Bốn, cái này ngon nắm!”
Cảnh Niên trân quý ăn hết miếng khoai lang khô cuối cùng. Dù hơi khó nhai, nhưng vị lại rất ngọt.
144:…
Nghiệp chướng mà, kí chủ ngốc thế này, đến mức nó cũng không nỡ nói lời châm chọc nữa.
“Nếu ngon thì ngươi ăn thêm chút đi.” 144 nói.
“Hết rồi.” Cảnh Niên vỗ tay vào nhau, rồi chìa ra cho nó xem.
144 đau code: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hai mắt Cảnh Niên sáng bừng, nắm chặt tay thành nắm đấm, tràn đầy quyết tâm: “Tớ sẽ đi xin ăn nhiều thêm nữa nha!”
144:…
Đúng là... có chí lớn ghê.
Nó vô thức kiểm tra lại phần theo dõi tiến trình nhiệm vụ phía sau để chắc chắn rằng mọi thiết lập vẫn đang ở chế độ ẩn.
Ha hả, nếu để những nhiệm vụ giả hoặc hệ thống khác nhìn thấy hệ thống 144 nó đang dẫn kí chủ đi xin ăn, chắc nó sẽ biến từ "hệ thống số nhọ danh tiếng lẫy lừng" thành "hệ thống phế phẩm vang danh thiên hạ" mất thôi.
Vừa ăn được chút thức ăn, ít nhất cũng làm dịu đi cái bụng đói meo, Cảnh Niên đã lấy lại được sức lực.
Cậu phấn khích nói: “Bốn Bốn, chúng ta đi xin ăn nào!”
144 không biết nói gì, thậm chí chẳng thể ngăn cản Cảnh Niên đi xin ăn.
Biết làm sao đây? Một đứa trẻ ba tuổi, mà đám họ hàng Phương gia lòng dạ đen tối kia đã đẩy đứa nhỏ này vào đường cùng, chẳng lẽ còn mong chờ gì ở bọn họ chứ?
Thế nên nó chỉ có thể trơ mắt nhìn kí chủ của mình lại nhắm đến mục tiêu xin ăn mới – một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Thằng bé tay chân ngắn cũn lon ton chạy đến, ngửa cổ nhìn lên cao, người như sắp ngã ngửa ra phía sau, ánh mắt trông mong nhìn cô gái kia: “Chị Quế Hoa!”
Cảnh Niên nhớ rất rõ, đây là bạn của chị cậu, người thường xuyên tới nhà chơi. Hai cô gái thường nói chuyện thân thiết, tình cảm rất tốt.
Hồi sinh nhật Quế Hoa, chị cậu còn tặng cô ấy một chiếc kẹp tóc màu hồng – món quà chị dùng tiền mừng tuổi tích góp để mua.
“Gì đó?” Giọng Quế Hoa không mấy thân thiện.
Cảnh Niên nhạy cảm nhận ra một chút khác thường, cậu co người lại, giọng nói cũng không còn phấn khởi như trước, lí nhí đáp: “Em đói…”
Quế Hoa nhíu mày: “Đói thì đi tìm ba mẹ mày chứ tìm tao làm gì? Quên rồi à?”
Trên mặt cô ta bỗng hiện lên nụ cười đầy xấu xa, không chút kiêng dè mà trút mọi sự ác ý lên một đứa trẻ nhỏ bé: “Ba mẹ mày chết rồi, còn con chị mày, cái đứa con hoang được nhặt về ấy, tsk tsk, không biết sống được mấy ngày nữa đâu.”
Càng nói cô ta càng hưng phấn, lòng tràn đầy sảng khoái.
Không ai biết Quế Hoa ghét và đố kỵ với Phương Cẩm Tú đến mức nào. Một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, khi xưa còn lẽo đẽo theo sau cô ta để đào rễ cỏ ăn. Vậy mà sao số lại may mắn được vợ chồng Phương lão nhị nhận nuôi.
Thật đúng là lắm gạo đến mức phát rồ, thừa gạo mà không tự ăn đi cho sướng đi, lại còn phải nuôi sống một đứa con hoang, đáng đời chết vì ngu mà.
Còn Phương Cẩm Tú, cô ta cũng…
“Chị là người xấu!”
Cảnh Niên ngây ngốc đứng yên một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, nhận ra người bạn mà chị từng gọi là tốt, hóa ra lại đang mắng nhiếc chị mình.
Cậu có ba, mẹ và một người chị gái.
Từ "con hoang" cậu đã từng nghe qua, dù không biết nghĩa là gì, nhưng cậu hiểu đó là một từ để chửi rủa.
Khi bà nội dùng từ đó để mắng chị gái, chị đã khóc rất đau lòng.
“Chị xấu, đồ xấu xa!” Cảnh Niên tức giận đến mức bụng nhỏ phồng lên, giận dữ mắng cô ta.
144:…
Chuyện này khó mà can thiệp, chẳng lẽ nó phải dạy một đứa trẻ ba tuổi cách chửi lại người khác sao?
“Thằng ranh con, mày vừa nói gì hả?”
Phương Quế Hoa dựng ngược lông mày, cơn giận dâng trào, đưa tay định véo mặt Cảnh Niên, miệng cũng không ngừng xổ ra những lời lẽ thô tục: “Đồ con hoang, đúng là đáng bị dạy dỗ, để xem tao không xé miệng mày ra thì thôi!”
“Khóc đi, khóc thật to vào!” 144 vội vàng kêu lên.
Đúng là quá đáng, đến cả một đứa trẻ ba tuổi cũng bắt nạt. Cảnh Niên chân ngắn chạy không lại, chỉ có thể khóc lên để hy vọng có ai đó đến giúp.
Bất ngờ bị véo mạnh vào má, da thịt non mềm của đứa nhỏ chịu không nổi đau, nước mắt cậu bé tuôn ra trước khi kịp phản ứng.
Nghe tiếng 144 nhắc, Cảnh Niên bĩu môi há miệng khóc to, vừa khóc vừa đập tay lên tay Phương Quế Hoa đang véo má mình.
“Đồ xấu xa! Hu hu… Đau quá! Mẹ ơi, cứu con!”
Phương Quế Hoa tức điên lên, tay kia đưa lên định bịt miệng cậu bé.
May mà nơi này không phải chỗ quá vắng vẻ. Không lâu sau, có hai bà thím xách giỏ đi ngang, trong giỏ là quần áo bẩn, chắc đang trên đường ra sông giặt.
“Có chuyện gì thế này? Ai làm con nhà ai khóc vậy?” Một bà thím quấn khăn lông cũ trên đầu tò mò hỏi.
Họ đi từ phía sau Phương Quế Hoa, vì Cảnh Niên nhỏ bé nên bị cô ta che khuất.
Trẻ con đùa nghịch, cãi nhau rồi khóc lóc là chuyện thường, nhưng tiếng khóc này vừa thảm thiết vừa gọi mẹ, có vẻ như đứa nhỏ bị bắt nạt.
Khi họ đến gần, Phương Quế Hoa đã buông tay, nhanh chóng nở nụ cười thường thấy, giả lả nói: “Là em trai của Tú Nhi, chắc bị ngã đau nên khóc đòi mẹ đó mà.”
Cảnh Niên trợn to mắt, người này không chỉ xấu xa, mà còn biết nói dối nữa.
“Chị nói dối!”
Cậu gấp đến nỗi nước mắt còn đọng trên hàng mi, vừa nức nở vừa mách hai bà thím: “Chị ta… chị ta véo con, đau lắm! Còn chửi cả ba mẹ, cả chị con nữa!”
Cậu sợ hai bà không tin, nên vừa nói vừa dùng tay múa máy chỉ lên mặt mình.
“Thằng bé xin con đồ ăn, con không cho nên nó giận nên mới vậy đó.” Sắc mặt Phương Quế Hoa trông khó coi, vội vàng giải thích.
Những đứa trẻ thời đó, vì thiếu dinh dưỡng mà phát triển chậm. Rất nhiều đứa đến ba, bốn tuổi vẫn nói không sõi.
Như em gái nhà Phương Quế Hoa, sinh cùng năm với Cảnh Niên, lại còn sinh sớm hơn vài tháng, đến giờ chỉ nói được vài từ đơn giản, phản ứng chậm chạp, trí nhớ cũng không tốt.
“Chị nói dối! Chị là đồ xấu xa!”
Cảnh Niên nén khóc, hai mắt đỏ hoe, mũi nhỏ cũng hồng lên, trông cực kỳ đáng thương.
Hai bà thím sống nửa đời người, chuyện gì mà chưa từng trải, sao dễ bị lừa được?
Dù còn nhỏ nhưng Cảnh Niên nói năng rõ ràng, hơn nữa những điều này, trẻ con ở tuổi cậu bé không thể tự bịa ra được.
Chưa kể, dù khuôn mặt Cảnh Niên vàng vọt vì suy dinh dưỡng bệnh tật, đói khát, nhưng làn da gốc của cậu vốn trắng trẻo, không đến mức xám xịt.
Lúc Phương Quế Hoa nhẫn tâm véo cậu, cô ta dùng rất nhiều lực. Chỉ trong chốc lát, mà má cậu bé đã hằn lên rõ ràng những dấu tay đỏ thẫm.
“Quế Hoa à, tôi không muốn nói nặng lời đâu, nhưng cô lớn tướng thế này, còn đi bắt nạt một đứa nhỏ không cha không mẹ, cô không thấy xấu hổ à?” Bà thím không quấn khăn lông nhanh mồm nhanh miệng, vừa mở miệng đã mắng cho Phương Quế Hoa một trận.
Phương Quế Hoa là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, bị người lớn mắng thẳng mặt như vậy, xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi đầu vào cổ áo.
Cô ta không dám cãi lại, dù gì người lớn cũng là bậc bề trên, hơn nữa còn có họ hàng xa với gia đình cô ta. Ở ngôi làng này, nửa số dân đều họ Phương, cô ta chẳng thể làm được gì.
“Con có việc, đi trước đây.” Cô ta cúi đầu xấu hổ bỏ đi.
Khi lướt qua Cảnh Niên, Phương Quế Hoa vẫn không quên lẩm bẩm rủa: “Đồ ăn mày, thằng nhóc hôi hám.”
Cảnh Niên rùng mình, trong đầu cậu vang lên một giọng nói buồn bã: “Bốn Bốn, xin ăn… có phải là việc xấu không?”
144 mã code loạn cả lên, quá khó khăn, thật sự quá khó khăn. Nó gấp rút cần nhập vào một khóa học liên quan đến giáo dục trẻ em.
Kí chủ của các hệ thống khác đều đã có tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) vững chắc, còn kí chủ của nó chỉ là một tờ giấy trắng. Nếu dạy lệch lạc thì đó sẽ là trách nhiệm của nó.
“Việc xin ăn quả thật không tốt, thuộc loại không làm mà hưởng. Nhưng trường hợp của ngươi khác, ngươi là vì mưu sinh, vì muốn sống sót nên điều đó có thể thông cảm được.” 144 lên tiếng an ủi.
Cảnh Niên vẫn không vui, cúi đầu trông rất buồn bã.
“Đừng khóc nữa, ôi, đứa nhỏ này, thật đáng thương.” Bà thím đội khăn lông xoa xoa đầu cậu bé, thở dài một hơi.
Nhà bà ở gần đó, bà bảo thím còn lại trông cậu bé, rồi nhanh chóng quay về lấy một chiếc bánh ngô tạp (còn gọi là bánh "nhị hợp diện") đưa cho Cảnh Niên. “Ăn đi.”
Dù không rõ thực hư ra sao nhưng vừa rồi bà cũng nghe thấy Phương Quế Hoa nói rằng cậu bé xin cô ta đồ ăn.
Chỉ là nhìn Cảnh Niên gầy gò vàng vọt như vậy, ai cũng biết cậu đã chịu nhiều khổ cực, chắc chắn ăn không đủ no.
Ở làng quê này, tặng thức ăn cho người khác là điều dễ làm nhất, chẳng ai chê đồ ăn cho đi là dư thừa cả.
Cảnh Niên vừa bị tổn thương, giờ lại ngại "xin ăn" nữa, nhưng bụng cậu cứ réo òng ọc. Trước đó chỉ ăn một chút vặt, vốn chẳng đáng kể gì.
“Cầm lấy đi.” 144 khuyên bảo, “Đây là do người ta tự nguyện cho ngươi. Lúc khẩn cấp phải linh hoạt, sau này ngươi kiếm được lương thực, hãy trả lại gấp đôi cho họ.”
Cảnh Niên nuốt nước miếng nhận lấy chiếc bánh, nghiêm túc hứa với bà thím: “Cháu cảm ơn bà. Sau này cháu nhất định sẽ trả lại bà ạ.”
Nhìn cậu bé lùn lùn, tròn tròn, nói năng như người lớn, hai bà thím không nhịn được cười.
Sau khi an ủi Cảnh Niên thêm vài câu, hai bà liền rời đi.
Cảnh Niên ôm chiếc bánh ngô tạp. Đây là bánh tự làm ở nhà nông, lớn bằng đầu người đàn ông trưởng thành. Cậu dùng hai tay nâng bánh, đưa lên miệng gần như che hết cả khuôn mặt nhỏ.
“Chẹp chẹp!” Cậu há miệng to hết cỡ, cắn một miếng lớn.
Bánh ngô tạp được làm từ bột mì trộn với bột ngô. Cả hai loại bột đều được xay sơ, trong bánh còn lẫn chút vỏ cám và vỏ ngô nghiền nhỏ, ăn không được mịn màng chút nào.
Nhưng dù sao cũng là lương thực thật sự, lại được hấp chín đủ mềm. Cảnh Niên ăn một hơi hết hơn nửa cái, đến khi thấy khô miệng mới dừng lại.
Phần giữa bánh rỗng, nhìn có vẻ to nhưng thực ra không nặng bằng màn thầu.
“Bốn Bốn, bánh này ngon quá!” Cảnh Niên nhỏ giọng khen ngợi, rồi cẩn thận gói phần bánh còn lại, không nỡ ăn hết, định để dành lúc đói lả mới ăn tiếp.
144 cảm thấy nhiệm vụ của Cảnh Niên có lẽ rất dễ hoàn thành. Chỉ cần cho cậu chút đồ ăn, cậu sẽ thấy cái gì cũng ngon.
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Cảnh Niên hỏi.
Không thể xin ăn nữa, cậu cũng chẳng biết nên làm gì.
144 nghĩ một lúc, rồi nói: “Đi đến sân đập lúa xem thử.”
Nghe nói đó là nơi con người tạm thời cất giữ lương thực. Có lẽ ở đó sẽ tìm được đồ ăn, tích trữ làm lương thực dự phòng cho Cảnh Niên.