Edit: Tiểu N
Cảnh Niên ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh sân đập lúa, ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Để đến được sân đập lúa, cậu mất hơn hai mươi phút. Dĩ nhiên ngôi làng không lớn đến thế, chỉ là do chân ngắn lại không quen đường, đi nhầm hướng mà thôi.
Trên đường, cậu gặp lại cậu bé Hắc Đản – người trước đó đã "giúp" cậu xin ăn thành công.
Nhìn thấy Cảnh Niên, Hắc Đản lập tức lùi lại mấy bước theo phản xạ, sợ lại đụng phải cậu nhóc bé nhỏ này, làm cậu lăn quay ra đất lần nữa.
Cảnh Niên trông thấy Hắc Đản cũng thấy ngượng ngùng. Cậu đã hiểu xin ăn là hành vi không tốt, nhưng bánh mà Hắc Đản cho đã bị cậu ăn hết mất rồi.
Cậu sờ vào túi, chạm phải nửa chiếc bánh bột ngô còn lại, đành cố nén sự tiếc nuối, nghĩ hay là tạm thời trả lại nửa chiếc bánh này cho Hắc Đản.
Nhưng mà Hắc Đản không nhận lại bánh. Cậu nhóc nhỏ bé trước mặt, với đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt đầy luyến tiếc, trông đáng thương như một chú mèo con mới sinh ở đầu làng, vừa mềm mại vừa yếu ớt, khiến người ta không nỡ làm khó.
“Sao cậu còn chưa về nhà?” Hắc Đản hỏi.
Nhỏ như con mèo con vậy, lỡ gặp phải kẻ bắt cóc trẻ em thì chẳng cần bao tải, chỉ cần xách tay là đi luôn.
Cảnh Niên ngẩng đầu, lí nhí đáp: “Tớ đi đến sân đập lúa.”
Trẻ con chẳng nghĩ nhiều. Nghe Cảnh Niên nói muốn đến sân đập lúa, Hắc Đản liền dẫn cậu đi ngay.
Bây giờ đã giữa tháng mười, lúa trong làng đã thu hoạch xong. Sân đập lúa chỉ còn lại những đống rơm vàng chất cao, đến cả hạt thóc rơi vãi cũng đã được nhặt sạch. Câu “hạt thóc về kho” không phải chỉ là lời nói suông.
Cảnh Niên đi một đoạn đường dài như vậy, không biết vì đói lả từ trước, hay do gen cải tạo tiêu hao quá nhiều năng lượng, mà giờ cậu lại cảm thấy đói.
Cậu nhìn chằm chằm vào những đống rơm cao chót vót trên sân, thất thần nói: “Bốn Bốn, nếu những thứ này ăn được thì tốt quá.”
Hắc Đản và đám bạn nhỏ đã chạy đi chơi, Cảnh Niên còn thấy có vài đứa chui vào đống rơm.
Nếu đống rơm ăn được thì cậu cũng muốn chui vào, không ra nữa. Đói thì ăn vài miếng, thật tiện lợi luôn.
144 bất lực: “Nếu ngươi đói quá, thì ăn nốt phần bánh còn lại đi.”
Cảnh Niên nghe mà thấy dao động, nhưng rồi nhớ lại cảnh đói đến mức cả người mềm nhũn chỉ muốn ăn đất, cậu lại nghĩ mình vẫn chịu được.
“Hiện tại vẫn chưa đói đến mức khó chịu như vậy, mới chỉ hơi hơi thôi. Thêm một chút nữa đã.”
“Thôi, chờ đến lúc đói đau bụng hẵng ăn.” Cảnh Niên vỗ vào túi đựng bánh, cảm giác có “lương thực dự trữ” khiến cậu vững dạ hơn nhiều.
Thật đáng thương.
144 không biết nên thương cậu hay thương chính nó nữa.
Sân đập lúa không tìm được chút lương thực nào, hai chủ tớ đành tiếp tục bàn tính cách khác, bằng cách giao tiếp không để ai nghe thấy.
Bàn bạc quá tập trung nên đến khi có tiếng huyên náo vang lên, cả hai đều không kịp phản ứng.
Hắc Đản cùng mấy đứa trẻ chạy qua như cơn gió, lúc lướt qua bên cạnh Cảnh Niên, cậu bé dừng lại gấp hét lên: “Chị cậu bị người ta khiêng về rồi, còn ngồi đây làm gì! Muộn là không gặp được đâu!”
Nghe người lớn nói, hình như chị Tú Nhi của cậu không ổn lắm. Nếu chị ấy xảy ra chuyện, nhỏ bám dính Phương gia này sẽ không còn chị nữa.
Cảnh Niên lập tức đứng bật dậy: “Chị tớ đâu rồi?”
“Đi theo tui.” Hắc Đản kéo tay cậu, một đường chạy như điên
Đôi chân ngắn không thể chạy nhanh, mà đường làng lại gập ghềnh. Hắc Đản cùng hai đứa lớn hơn đành vừa kéo vừa bế đưa cậu đi.
Mấy đứa trẻ vốn chạy về phía đầu làng, nhưng chạy được nửa đường thì thấy những người khác đổi hướng, chúng cũng quay lại theo.
Cảnh Niên loạng choạng, chạy đến mức thở không ra hơi. Đến khi dừng lại, đầu cậu đã choáng váng rồi.
“Nơi này nhìn quen quen dợ.” Cảnh Niên thở hổn hển nói.
Cậu bé Nhị Ngưu – người từng nói Hắc Đản xô chết Cảnh Niên – nghe thế liền hét lên: “Không quen sao được, đây chẳng phải nhà mày sao?”
Cảnh Niên ngẩn ra, bĩu môi, không vui nói: “Đây không phải nhà tớ. Nhà tớ ở bên kia cơ.”
Đây là căn nhà cũ của Phương gia, nhưng cậu có ngôi nhà của riêng mình – nơi có cha, mẹ, và chị gái của cậu.
“Nhưng giờ mày chẳng phải đang ở đây sao,” Nhị Ngưu lẩm bẩm.
Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi, nhưng người lớn không kiêng dè khi nói chuyện trước mặt, thế nên cậu bé biết không ít chuyện. Ngôi nhà của “thằng bệnh tật” giờ đã bị anh họ nó chiếm, dùng để chuẩn bị để bàn chuyện cưới xin.
Cảnh Niên cúi đầu buồn bã, nhỏ giọng hỏi: “Chị tớ đâu?”
Bọn trẻ đến muộn, cửa căn nhà cũ của Phương gia đã chật kín người. Một đám nhóc con, đứa cao nhất cũng chỉ đến ngực người lớn, đứng ngoài không nhìn thấy gì hết.
Hắc Đản từ trên cây tụt xuống nói: “Chị cậu nằm trên đất đấy, mau lên!”
Cảnh Niên nghe thế hoảng hốt, bất chấp mọi thứ chen vào trong.
Nhưng cậu nhỏ như vậy, không cúi đầu thì chẳng ai nhìn thấy, làm sao chen vào được chứ?
Hắc Đản vội kéo Nhị Ngưu cùng vài đứa nữa, gân cổ hét: “Cho nhỏ bám dính vào đi! Nó là em trai chị Tú Nhi mà!”
Cảnh Niên ngẩn ra một lát. “nhỏ bệnh tật” là cậu, “nhỏ bám dính” cũng là cậu sao? Cậu đâu có tên đó đâu.
Nhưng giờ chị cậu không biết ra sao, cậu chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi.
Nghe thấy tiếng hét, một người lớn quay lại nhìn, thấy cậu nhóc tí hon liền xách nách bế lên: “Đưa thằng bé này vào đi, dù sao cũng để nó gặp chị Tú Nhi lần cuối.”
Họ đều nghĩ Phương Cẩm Tú không qua khỏi. Khi cô được khiêng về, hơi thở ra còn nhiều hơn hơi hít vào, không biết chừng lúc nào sẽ tắt thở.
Rất nhanh, có người lớn khác tiếp lấy. Cảnh Niên như một con búp bê vải, bị chuyển từ tay này sang tay khác, cuối cùng đặt xuống giữa đám đông.
Trên mảnh đất trống trước cửa Phương gia, một tấm ván gỗ cũ được đặt dưới đất, trên đó là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ thanh tú. Mái tóc dài thường được tết thành hai bím gọn gàng giờ đây xõa tung lộn xộn, đuôi tóc phần lớn kéo lê trên đất.
Cô gái nhắm nghiền mắt, gương mặt trắng bệch, nằm bất động trông như đã không còn hơi thở.
Nước mắt Cảnh Niên lập tức tuôn rơi. Cậu loạng choạng lao tới, khóc nức nở: “Chị ơi, chị ơi!”
Bàn tay nhỏ bé đặt lên má cô gái, cảm nhận làn da lạnh lẽo không chút hơi ấm. Cảnh Niên càng khóc dữ hơn.
“Bốn Bốn, làm sao cứu chị tớ được đây?” Cậu vừa khóc vừa hỏi.
“Phải tìm bác sĩ.” 144 đáp.
Con người khi ốm đau, bị thương thì cần bác sĩ. Nhưng nhìn tình hình này, không ai thèm quan tâm đến hai chị em họ.
Cậu nhóc khóc lóc thảm thương, nhưng hai nhóm người lớn bên cạnh lại chẳng hề để ý, chỉ mải mê cãi nhau. Không một ai ngó ngàng đến cô gái đang nguy kịch.
Bà nội của Cảnh Niên, bà Phương chống nạnh đứng chắn ngay cửa lớn Phương gia.
Hai con dâu của bà dẫn đầu xông lên, người con dâu cả tên Vương Cúc Hoa giữ chặt một bà lão gầy gò thấp bé, còn con dâu thứ La Thái Phượng, thì giơ nanh múa vuốt cãi cọ với hai người phụ nữ lạ mặt.
Bà lão gầy gò bị Vương Cúc Hoa giữ chặt hai tay, không giãy ra được, tức đến mức cổ đỏ bừng, rướn dài cổ lên mắng Bà Phương: “Đồ bà già thúi lòng dạ đen tối, bà già không chết được! Bà lừa tiền của một góa phụ như tôi, bà không còn lương tâm nữa sao! Mọi người đến xem đây, xem cái thứ mặt dày vô liêm sỉ này đi!”
Bà Phương quát lại, giọng còn to hơn: “Ai lừa tiền bà? Cái bà góa chết tiệt kia, bớt nói linh tinh đi!”
Chửi xong vẫn chưa hả giận, nhân lúc con dâu cả đang giữ tay bà lão, bà liền lao lên cào một vết xước đầy mặt bà lão kia.
“Ôi giời, bà còn dám động tay với tôi!” Bà lão gầy gò tức đến phát khóc, hét lớn: “Bà không dám nói, tôi nói! Mọi người nghe đây, Phương gia các người bán cháu gái mình, con bé đó bị mụ ta bán cho nhà tôi làm con dâu rồi! Nhưng con bé mệnh bạc, chưa vào cửa đã gần chết rồi, giờ người trả lại rồi thì trả tiền lại cho tôi!”
Cảnh Niên đứng gần, bị tiếng cãi vã làm đầu cậu đau nhức, nhất thời chưa tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời của bà lão kia.
144 tức giận nói: “Ngốc quá, bà nội ngươi đã bán chị ngươi cho người ta rồi!”
Đôi mắt Cảnh Niên lập tức trợn tròn. Cậu kéo tay Phương Cẩm Tú, không dám buông, mím môi, trừng mắt nhìn Bà Phương: “Bà là người xấu, không được phép bán chị con!”
144: “...”
Chuyện này thì ai chẳng biết chứ.
Người dân vây quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao. Hóa ra bà lão gầy gò còn khá nổi danh, là người ở thôn bên. Nhà bà quả thực có một người con trai.
Không chỉ có con trai, bà ta còn có hai cô con gái, nhưng người con trai đó là một kẻ ngốc, năm nay đã hơn ba mươi tuổi và từng kết hôn hai lần.
Lần đầu tiên, bà lão gầy gò gả đổi cô con gái lớn để cưới một người vợ cho con trai mình.
Người con dâu đầu tiên trong lúc sinh con đã khó sinh mà mất, để lại một cô con gái, giờ đã hơn mười tuổi.
Chưa được hai năm, bà ta lại gả cô con gái út mười sáu tuổi cho một gã đàn ông từng kết hôn hai lần và đã có ba đứa con. Tiền sính lễ cao ngất ngưởng lại được dùng để cưới cho con trai một người vợ khác.
Gã ngốc tuy đầu óc không lanh lợi nhưng sức lại rất khỏe, hơn nữa còn đặc biệt nghe lời mẹ mình. Mẹ gã bảo rằng vợ phải bị đánh, đánh cho ngoan ngoãn thì mới không dám coi thường gã là đồ ngốc, thế là gã chẳng cần biết đúng sai, cứ thế mà đánh người.
Người vợ thứ hai chịu không nổi cảnh bạo hành gia đình, bỏ lại đứa con gái còn đang bú sữa rồi chạy theo một người bán thuốc.
Hai cô con gái đã gả đi, trong nhà cũng không còn tiền để cưới thêm vợ cho con trai. Bà góa phụ này mỗi lần nghĩ đến hai đứa cháu gái, đều coi chúng như hai món nợ, cảm thấy lòng đau như cắt.
Con trai bà không có con trai, chẳng phải nhà họ Vương bọn họ sẽ tuyệt tự sao? Đến khi chết, bà ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt ông chồng dưới suối vàng.
Bà lão ấy một lòng muốn cưới thêm vợ cho con trai, để sinh một đứa con trai nối dõi. Sau mười mấy năm tích góp, thỉnh thoảng lại hút máu hai cô con gái, cuối cùng cũng gom đủ tiền.
Đừng nhìn con trai bà là một kẻ ngốc, yêu cầu của bà đối với cô dâu cũng không hề thấp, nếu không đã chẳng mất ngần ấy thời gian mới gom đủ tiền.
Chẳng phải đó sao? Bà muốn mua, Bà Phương lại muốn bán. Hai người nhanh chóng đạt thỏa thuận, và Phương Cẩm Tú cứ thế bị bán đi.
Phương Cẩm Tú vốn là một nữ sinh trung học, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, sinh con ra chắc chắn không kém cạnh.
Bà góa phụ Vương nghĩ thầm như vậy.
Ở thôn Phương Gia Bình, một nửa dân làng đều mang họ Phương, là gia tộc lớn nổi danh trong vòng mười dặm. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng hay ho gì.
Trong đám đông, có vài người họ Phương đã bắt đầu lộ vẻ khó chịu.
Nhưng Bà Phương có vai vế cao, tuổi tác lại lớn, những người này cũng chẳng làm gì được bà.
Bà Phương biết mình không thể làm quá, bèn không cam lòng mà giải thích: “Con bé chết tiệt này chẳng phải con Phương gia. Ai mà biết nó là con hoang của nhà nào.”
Phương Cẩm Tú vốn là đứa trẻ được Phương Lâm và Quách Tuệ Văn nhận nuôi. Cả làng đều biết chuyện này, và chính Phương Cẩm Tú cũng biết, vì khi được nhận nuôi, cô đã không còn nhỏ nữa.
Cũng chính vì điều này, nên sau khi Phương Lâm và Quách Tuệ Văn qua đời, bà Phương cùng hai người con trai chiếm toàn bộ nhà cửa và tài sản của gia đình Phương Lâm. Phương Cẩm Tú tính tình yếu đuối, lại tự biết mình không có tiếng nói, nên cứ nhường mãi, nhường đến mức cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không giữ được.
Cảnh Niên vừa giận vừa lo, nhưng cậu còn quá nhỏ, không có chút quyền lực nào. Cậu chỉ biết nắm chặt tay chị mình, nước mắt giàn giụa, cầu xin những người đứng xem đưa chị cậu đi gặp bác sĩ.
Cảnh tượng hai chị em thực sự khiến người ta thương cảm. Có người không nỡ, tiến lại gần định an ủi Cảnh Niên vài câu.
Nhưng khi cúi đầu nhìn, Phương Cẩm Tú sao lại chẳng có chút động tĩnh gì. Đến cả nhịp thở cũng không còn. Người đó lập tức đưa tay lên trước mũi cô, sững người trong giây lát, rồi hoảng hốt rụt lại, hét lớn: “Đừng cãi nữa! Con bé này... không còn thở rồi!”