Edit: Tiểu N
Phương Cẩm Tú đã chết.
Mặc dù khi được đưa về mọi người đã cảm thấy có điều chẳng lành, nhưng đến khi cô thật sự không còn, cả làng vẫn bàng hoàng tiếc thương.
Một cô gái mới mười sáu tuổi, lớn lên dưới mắt nhìn của mọi người, mấy ngày trước còn khỏe mạnh, vậy mà giờ nói mất là mất.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng gì, thì bà Phương và bà Vương gầy thấp góa chồng đã lao vào cãi vã, thậm chí cấu xé nhau.
Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài việc cả hai đều không muốn nhận một "người chết" vào nhà, sợ xui xẻo.
Bà Phương đã cầm tiền sính lễ, nếu giờ đưa Cẩm Tú về lo hậu sự, chẳng những phải bỏ tiền ra làm tang lễ mà còn phải trả lại sính lễ cho bà Vương. Số tiền đã vào tay rồi giờ phải trả lại, chẳng khác nào cắt từng khúc ruột của bà. Làm sao mà bà chịu được!
Còn bà Vương thì càng không cam tâm. Bà bỏ ra một khoản tiền lớn để cưới dâu cho con trai, vậy mà cô dâu về nhà đã gây rối loạn, thậm chí còn làm con trai bà bị thương.
Bà gọi họ hàng và người trong làng tới giúp trói Cẩm Tú lại, đánh một trận rồi nhốt không cho ăn uống mấy ngày liền.
Bà nghĩ rằng chỉ cần dạy dỗ một trận, sau đó để Cẩm Tú bước vào phòng hoa chúc với con trai bà là xong chuyện. Nhưng bà không ngờ cô gái này lại cứng đầu như vậy, lao đầu vào tường để tự sát. Sau đó Cẩm Tú thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, trông rõ ràng là không qua nổi.
Bà Vương sợ hãi, vội vàng gọi vài người thân đưa Cẩm Tú trả lại Phương gia.
Một cô con dâu dữ dằn như vậy, bà không dám giữ lại. Có giữ thì thằng con trai khờ khạo của bà cũng chẳng trông nổi. Nhân lúc Cẩm Tú còn chưa tắt thở, bà nghĩ cách đòi lại sính lễ, để sau này tìm cho con trai một cô vợ ngoan ngoãn hơn.
Nhưng bà không ngờ bà Phương lại nhẫn tâm đến thế, đứng chắn trước cửa không cho cháu gái vào nhà, cứ vậy kéo dài thời gian cho đến khi Cẩm Tú thật sự không còn thở nữa.
Cuộc chiến giữa hai bà càng lúc càng căng thẳng. Người trong làng kéo đến xem ngày càng đông, thậm chí có người phải xông vào can ngăn.
Cảnh Niên, em trai của Cẩm Tú, nắm chặt tay chị mà khóc, quay qua hỏi 144: "Có cứu được chị tớ không?"
144 cũng bất lực, chỉ có thể hướng dẫn Cảnh Niên cách kiểm tra lại nhịp tim, động mạch cổ, xem còn chút dấu hiệu sống nào không.
Nó biết làm vậy chẳng có ích gì, nhưng nếu không cho Cảnh Niên làm gì đó, cậu bé có khi sẽ nhào tới cắn bà Phương một cái mất.
Với cơ thể gầy gò của Cảnh Niên, chỉ sợ chưa kịp làm gì thì đã bị bà Phương quạt một cái ngã lăn ra đất rồi.
Cảnh Niên lau nước mắt, vội vàng làm theo lời 144 chỉ dẫn, như thể làm vậy là có thể khiến chị mình sống lại.
Cậu sờ lên cổ chị, làn da lạnh buốt, bên dưới bàn tay bé nhỏ là một khoảng yên tĩnh đến rợn người.
Cậu cắn chặt môi, cố nhịn nước mắt, rồi áp tai xuống lồng ngực chị để nghe xem có gì khác thường không.
Không có. Không có tiếng tim đập mà 144 đã nói.
Cảnh Niên không cam tâm, lại tiếp tục áp tai xuống lắng nghe.
Xung quanh là những tiếng cãi vã ồn ào, nhưng Cảnh Niên như gạt bỏ hết tất cả, tập trung hoàn toàn vào tiếng động bên trong lồng ngực của chị.
"Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch."
Âm thanh yếu ớt của nhịp tim dần dần vang lên. Đôi mắt của Cảnh Niên mở to, biểu cảm trở nên rối loạn, hét lớn:
"Cháu nghe thấy rồi! Cháu nghe thấy rồi! Có tiếng tim đập!"
Phương Cẩm Tú còn sống.
Sự thật này khiến mọi người xung quanh hơi sững sờ một lúc rồi dần chấp nhận. Dù gì lúc nãy chỉ có một người đến kiểm tra hơi thở của cô, sau đó thì hai bà già lao vào đánh nhau, ngoài Cảnh Niên thì không ai tới xác nhận lại.
Có thể là do Cẩm Tú quá yếu, hơi thở quá nhẹ khiến người kia sơ suất không phát hiện ra.
Cảnh Niên vừa khóc vừa cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô, nhưng nụ cười đã rộng đến mức không khép nổi miệng.
Chị chưa chết. Chị vẫn còn sống. Thật là tốt quá.
Chỉ có 144 không thể hiểu được. Nó đã dựa vào tay của Cảnh Niên để xác nhận rằng Phương Cẩm Tú đã chết, không còn hô hấp, tim cũng đã ngừng đập. Sao bây giờ cô lại sống dậy? Chẳng lẽ khi nãy chỉ là trạng thái chết giả?
Dù người không chết, nhưng hai bà lão vẫn đánh nhau không dừng. Hai bà thím của Cẩm Tú cũng lao vào giúp sức rất nhiệt tình.
Dù tiền sính lễ không vào tay họ, nhưng nếu tiền nằm trong tay bà Phương, họ vẫn có cách hưởng chút lợi lộc. Còn nếu trả lại tiền cho bà Vương, thì họ chẳng được gì.
Cuối cùng màn kịch này chỉ dừng lại khi các bậc trưởng lão trong họ Phương cùng cán bộ thôn được mời đến giải quyết.
Ba vị trưởng lão xuất hiện, mang theo quyền uy lớn nhất trong làng.
Một người là bà cô cả của họ Phương, cũng là người lớn tuổi nhất làng năm nay đã tám mươi tư. Theo vai vế, ngay cả bà Phương cũng phải gọi bà một tiếng "đường cô cô."
Người thứ hai là Phương Dư Điền, anh ruột của ông Phương đã mất. Ba anh em Phương gia giờ chỉ còn ông còn sống, ông cũng là người cao tuổi nhất trong dòng họ.
Người cuối cùng là ông Phương Phúc Sơn, cha ruột của đội trưởng đội sản xuất. Dù cùng thế hệ với bà Phương, nhưng là họ hàng xa, chỉ còn chung cái họ thôi.
Ba người đến nơi, dĩ nhiên không để ai tiếp tục đánh nhau.
Để giải quyết chuyện này, vấn đề cốt lõi là xác định tương lai của Phương Cẩm Tú. Phương Phúc Sơn đứng từ góc độ của con trai mình, chỉ muốn mau chóng xử lý dứt điểm. Dù không ưa gì cách hành xử của gia đình bà Phương, ông cũng chẳng có thiện cảm với Cẩm Tú – cô gái mồ côi được nhận nuôi.
Chuyện này còn liên quan đến quá khứ: mẹ của Phương Cẩm Tú khi mang thai cô đã trở về làng từ nơi khác, nhưng không ai biết cha đứa bé là ai.
Một đứa trẻ mà cha không rõ danh tính như vậy, trong mắt Phương Phúc Sơn, sự tồn tại của hai mẹ con họ làm xấu mặt cả làng, nên ông luôn cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, với bà Vương – người từ làng khác đến gây sự – ông cũng chẳng ưa.
Các cán bộ đi cùng ông cũng nghĩ vậy, chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện.
Ở những vùng có nhiều người cùng họ, với hệ thống tôn ti dòng tộc rõ ràng như nơi đây, tiếng nói của các trưởng lão rất có trọng lượng. Những việc khó giải quyết trong làng đều do các trưởng lão và cán bộ làng quyết định, không ai nghĩ đến việc nhờ chính quyền hay công an. Ý nghĩ ấy thậm chí còn không xuất hiện trong đầu họ.
Ba người lớn sau khi lắng nghe sự việc đã thảo luận và nhanh chóng đưa ra kết luận.
Đội trưởng đội sản xuất phụ trách điều phối. Trong khi đó, bà cô cả chậm rãi bước tới chỗ hai chị em Phương gia. Đôi chân nhỏ xíu vì bị bó từ thế kỷ trước của bà khiến mỗi bước đi đều khó nhọc, cả đời bà đã phải chịu đựng điều đó.
Bà đặt tay lên mái tóc lòa xòa của Cảnh Niên – cậu bé đang nhìn bà với ánh mắt khẩn cầu. Trong đôi mắt long lanh như thủy tinh ấy vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô, càng làm chúng trở nên trong suốt.
Bà nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."
Cảnh Niên nhận ra bà, nhớ lại lần bố mẹ đưa cậu đi chúc Tết bà, cậu phải gọi bà là "thái nãi nãi."
"Thái nãi nãi ơi, đừng bán chị cháu!" Giọng nói trẻ con còn vương tiếng khóc của Cảnh Niên mềm mại, non nớt, khiến ai nghe cũng không thể không động lòng.
"Không bán." Bà cô cả quay lại trừng mắt với bà Phương, giọng gay gắt: "Phương gia chúng ta chưa đến nỗi khốn khổ phải bán con cháu đâu!"
Lúc này bà Phương vẫn đang cố gắng phân bua với đội trưởng và anh chồng, khẳng định Phương Cẩm Tú không phải con gái Phương gia, chỉ là đứa "con hoang."
Ý kiến chung của các trưởng lão và cán bộ làng là buộc bà Phương phải nhận lại Cẩm Tú và trả lại tiền sính lễ cho Vương gia.
Lý do rất đơn giản: chuyện bán con gái mà còn bán cho một người khờ sẽ làm ô danh cả họ Phương.
Số tiền sính lễ bà Phương nhận được vốn không phải để họ tiêu, trả lại cũng chẳng thiệt hại gì đến họ.
Bà Phương vô cùng không cam tâm. Đó là một trăm năm mươi đồng lận! Một đứa con gái hoang như Cẩm Tú mà đổi được từng ấy tiền, bà nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
Nhà ai cưới vợ mà tiêu đến chừng ấy tiền chứ? Dù có gả lại Cẩm Tú lần nữa, cũng không thể có được một "món hời" như vậy.
Nhưng dù bà có không cam lòng đến mấy, cũng không thể làm trái ý trưởng lão và cán bộ làng. Sống trong làng, bà chỉ là một bà lão góa chồng không họ hàng thân thiết, sao dám gây thù với những người đó.
Bà có thể bất chấp tất cả, nhưng bà còn hai con trai và mấy đứa cháu. Nếu làm lớn chuyện, chỉ cần đội trưởng phân công cho con trai bà một công việc nặng nhọc mà điểm công thấp, cả nhà bà sẽ phải chịu thiệt.
Vậy là Phương Cẩm Tú bị hai người phụ nữ khỏe mạnh trong làng vừa kéo vừa bế đưa về căn phòng nhỏ đổ nát của chị em cô trong Phương gia.
Bà Phương và hai con dâu tuy rất không muốn, nhưng trước sự ép buộc của các trưởng lão và cán bộ, họ không dám làm trái.
Cảnh Niên cứ như một cái đuôi nhỏ, bám chặt vào góc áo của chị gái mình, mắt nhìn chăm chăm mà lẽo đẽo đi theo.
Phòng ngủ của hai chị em là căn phòng tồi tàn nhất Phương gia, chỉ hơn cái kho chứa đồ một chút. Trần nhà thủng lỗ chỗ, tường đất thì các khe hở được nhét đầy rơm rạ để chắn gió.
May mà trời hiện giờ chưa quá lạnh, dạo này cũng không mưa, nếu không thì hai chị em đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Dọc theo bức tường, một tấm ván gỗ cũ kỹ được kê lên mấy hòn đá, phía trên phủ đại một lớp rơm mỏng – đó chính là chiếc giường của hai chị em.
Ngoài ra, trên mặt đất chỗ nào cũng bừa bộn toàn đồ đạc linh tinh, trong cái không gian nhỏ hẹp này mà chui vào vài người là gần như không còn chỗ quay người.
Hai người cô họ hàng giúp đỡ đưa Phương Cẩm Tú vào phòng không khỏi cảm thấy khinh thường trong lòng.
Phương gia tuy không giàu nhất làng, nhưng căn nhà chính mới xây được bảy, tám năm, vẫn còn rất mới. Hai vợ chồng lại siêng năng, luôn giữ nhà cửa sạch sẽ.
Vậy mà cả gia đình lớn lại dọn vào căn nhà tốt đó để làm chỗ cưới vợ cho con trai, còn ép hai chị em Cẩm Tú vào cái phòng tồi tàn thế này, đúng là tàn nhẫn.
Nhưng dù sao thì cũng là chuyện nhà người ta, hai người cô có nghĩ gì cũng không nói ra, chỉ đợi về kể lại với người thân và bạn bè thân thiết trong làng, để mọi người biết bộ mặt thật của gia đình này.
Sau khi sắp xếp cho Phương Cẩm Tú xong, họ kéo tấm chăn đầy vá có lỗ thủng chằng chịt ở cuối giường, phủ lên người cô bé.
Còn chuyện mời bác sĩ? Chuyện đó là không thể nào. Ai mà chịu bỏ tiền ra cho một đứa trẻ bị “nhặt về”?
Bên ngoài, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Bà Phương phải trả lại tiền sính lễ cho Vương gia, nhưng không chỉ đơn giản là trả tiền. Một cô gái khỏe mạnh được gửi đi, giờ lại bị đưa về với tình trạng chỉ còn thoi thóp, Vương gia phải đưa ra lời giải thích rõ ràng.
Nói thẳng ra, nếu lỡ Phương Cẩm Tú không qua khỏi, chi phí mai táng cũng phải do Vương gia chi trả, vì dù sao chuyện này cũng xảy ra ở nhà họ.
Lúc đầu khi mọi chuyện vừa mới ầm ĩ lên, các chú bác của Cảnh Niên đều lánh mặt, không muốn xuất hiện. Loại chuyện cãi vã, xô xát thế này, họ thấy mất mặt, nên để mẹ già và vợ mình ra mặt.
Nhưng giờ đây, các trưởng lão có tiếng trong làng đều đã đến, nếu họ còn trốn tránh thì không ổn chút nào, đành phải bước ra.
Hai cô giúp đỡ nghe thấy bên ngoài ngày càng ồn ào, không nén được tò mò, liền dặn dò Cảnh Niên trông chị gái cẩn thận, rồi vội vã chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Cảnh Niên chẳng hề bận tâm đến việc bên ngoài đang ầm ĩ thế nào. Cậu chỉ muốn ở bên cạnh chị, không muốn rời đi.
“Bốn bốn, cậu nói xem chị bao giờ mới tỉnh lại?” Cậu bé nằm bò bên mép giường, hai tay chống cằm, mắt mở to nhìn chị gái, ánh mắt đầy hy vọng.
144 hờ hững đáp: “Ai mà biết, chắc là lát nữa thôi.”
“Chị động đậy rồi, chị tỉnh rồi!” Cảnh Niên reo lên, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết. Cậu vừa thấy mí mắt của chị gái khẽ nhúc nhích.
“Chị ơi! Chị mau dậy đi, đừng ngủ nữa!” Cậu bé không ngừng gọi, giọng nói vừa lo lắng vừa tha thiết. Cậu nghĩ rằng, chỉ cần chị tỉnh lại có thể đứng lên được, thì hai chị em có thể tự đi tìm bác sĩ, không cần dựa vào ai khác, như vậy chị sẽ khỏi bệnh thôi.
(Tác giả lảm nhảm)
Tôi ngơ luôn rồi, chương trước tên của cô con dâu cả không hiển thị, cô ấy tên là Vương Cúc Hoa. Tôi thật sự không ngờ cái tên này cũng bị kiểm duyệt...
Sau này để tránh bị kiểm duyệt, tôi sẽ đổi sang tên khác. Nếu có chỗ nào quên sửa, mọi người nhắc tôi nhé! :3ゝ!Truyện được edit bởi Tiểu N- đăng tải free trên T-Y-T. Các tình yêu đọc ở chính chủ nha!