Edit: Tiểu N
Khi Phương Cẩm Tú tỉnh lại, đầu óc cô ong ong không ngừng.
Thái dương đau nhói, cả người ê ẩm, dạ dày quặn thắt, toàn thân chẳng chỗ nào thấy dễ chịu.
Mắt còn chưa mở ra, đã không nhịn được bắt đầu lẩm nhẩm: "Mẹ ơi, con khó chịu quá..."
Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, cô tránh xa đám đông chen chúc, thu xếp hành lý về quê. Tối qua cô có đi gặp hai người bạn thời cấp ba, uống một chút bia, mà tửu lượng của cô không tốt nên ngất ngây tại chỗ.
Cẩm Tú, người chưa từng say rượu, lầm tưởng rằng sự khó chịu này là do cơn say để lại.
Rồi một giọng nói trong trẻo, đầy mùi sữa vang lên: "Chị ơi, mẹ không còn ở đây nữa."
Cẩm Tú bỗng tỉnh táo hẳn. Mẹ cô đưa đứa trẻ nhà ai vào phòng cô vậy?
Dù trên mạng cô từng "nuôi ảo" mấy bé mèo, cún và trẻ nhỏ dễ thương, nhưng đó là trên mạng. Trong hiện thực cô không ghét trẻ con, nhưng cũng không phải quá yêu thích, nhất là sau khi chứng kiến mấy đứa trẻ hư do được nuông chiều của họ hàng.
Phòng ngủ của cô có không ít món đồ quý giá mà cô trân trọng, nếu gặp trẻ con nghịch ngợm thì các bảo bối sẽ hỏng mất.
Cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khắp người, Cẩm Tú mở mắt ra rồi ngồi bật dậy: "Đừng có..."
Lời còn chưa kịp thốt hết, cô đã há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Chúa ơi, đây là ơi quần què gì đây? Ai đang đùa cô thế này?
Trước mắt cô là một căn nhà lụp xụp đến mức ngay cả trong phim cô cũng chưa từng thấy. Mấy căn nhà lợp mái tranh trong phim ít nhất còn mới và sạch sẽ, chứ căn này thì chỗ nào cũng ẩm mốc, mục nát.
Tường đất thì càng không cần nói đến, vá chằng vá đụp, góc tường còn mọc cả cỏ dại. Cẩm Tú thậm chí còn nhìn thấy vài con côn trùng không rõ tên bò qua khe hở trên tường.
Cô lập tức nổi da gà khắp người.
"Chị ơi..."
Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại như bông kia. Cẩm Tú cứng đờ quay đầu xuống, đối diện với một đôi mắt to tròn, đen láy.
Đứa trẻ này ở đâu ra dị?
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô khi nhìn thấy Cảnh Niên. Thành thật mà nói, thằng bé rất giống những đứa trẻ tị nạn mà cô từng xem trong các chương trình truyền hình: mặt mũi lấm lem, gầy gò, da vàng vọt.
Nhưng ít nhất, mấy đứa trẻ tị nạn còn ăn mặc sạch sẽ hơn. Thế kỷ 21 rồi, ngoài các món đồ vintage, còn ai mặc quần áo chắp vá, đắp đủ loại miếng vá lớn nhỏ như vậy?
Nhưng mà thằng bé lại rất đẹp. Đôi mày thanh tú, mắt hạnh to tròn, lông mi dài cong vút – kiểu mà Cẩm Tú luôn ao ước.
Dù còn nhỏ, ngũ quan chưa hoàn thiện, nhưng có thể thấy được nét đẹp tiềm năng. Sống mũi cao thẳng; đầu mũi thon nhỏ; đôi môi cong tự nhiên như đang cười, vừa đáng yêu vừa dễ thương, lại hoàn toàn xa lạ với cô.
"Em..."
"Chị ơi!" Cảnh Niên ngồi rạp bên mép giường, nhỏ xíu như một chú mèo con.
Thằng bé ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn Cẩm Tú đầy hy vọng: "Chị đau ở đâu? Chúng ta đi tìm bác sĩ nhé. Chị đừng ngủ nữa, em sợ lắm."
Cẩm Tú nhìn đứa trẻ, ánh mắt dại ra. Rồi cô cúi xuống nhìn tay mình đang đặt trên chăn.
Đây không phải tay cô.
Gia cảnh nhà cô tuy không giàu có, nhưng cũng thuộc tầng lớp trung lưu, từ nhỏ cô chưa từng phải chịu khổ. Đôi tay cô trước giờ trắng trẻo, mềm mại, da dẻ mịn màng.
Nhưng tay bây giờ thì sao? Tuy vẫn là tay của một cô gái trẻ, nhìn cũng khá trắng, nhưng các ngón tay lại thô ráp, lốm đốm những vết trầy nhỏ li ti.
Bộ móng mới làm của cô không còn, thậm chí trong kẽ móng còn có cả những vệt bẩn màu đen không rõ là gì.
Cô thử siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến cô nhận ra mọi thứ là thật.
"Chị... chị sao vậy?" Cảnh Niên lo lắng hỏi.
Thằng bé cố gắng trèo lên giường, nhưng chân quá ngắn, cánh tay cũng mềm mềm dường như không còn khí lực, bụng đè lên thành giường, nửa thân dưới không leo lên được, cứ quẫy đạp như một chú ếch con.
Cẩm Tú vô thức đỡ thằng bé một tay, cảm giác nặng nề trong lòng cô dường như nhẹ đi một chút.
Cảnh Niên nhờ có sự giúp đỡ của cô mà leo được lên giường. Chiếc giường tuy hẹp, nhưng với một cô gái gầy gò và một đứa trẻ nhỏ bé, cũng không đến nỗi chật chội.
"Chị ơi, chị khó chịu ở đâu ạ?" Cảnh Niên ngước mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lo lắng đến mức không yên.
"Chị..." Trong đầu Phương Cẩm Tú thoáng qua hàng loạt suy nghĩ, cô đưa tay lên xoa thái dương, ngập ngừng nói: "Chị khó chịu khắp người, đầu cũng đau nữa."
Cô nghi ngờ mình đã xuyên không. Nhưng không có chút ký ức nào về thân thể này, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nỗi bất an cùng đau buồn trong lòng không thể bộc lộ ra, cô chỉ cảm thấy hoang mang mơ hồ.
Cô đã xuyên không. Vậy còn ba mẹ của cô thì sao? Cô sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa sao?
Nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Chị ơi, sao chị khóc vậy?"
Phương Cẩm Tú vừa khóc vừa nói: "Chị nhớ ba mẹ... hu hu hu..."
Đứng trước một đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối mình, cô không thể nào cảnh giác nhiều được.
Thế rồi cậu nhóc con cũng khóc theo cô: "Em cũng nhớ ba mẹ... hu hu... em không muốn ở nhà người xấu đâu!"
Hai chị em ôm nhau khóc nức nở.
144: …
Chứng kiến cảnh này, quả thực là nó hoàn toàn không đoán được.
Nó chỉ là một hệ thống, không quen biết Phương Cẩm Tú, thậm chí cả ký ức Cảnh Niên nhận được, nó cũng chỉ hiểu được cốt truyện chính. Các chi tiết cụ thể thì còn không rõ bằng chính Cảnh Niên.
Khóc một trận xong, những cảm xúc dồn nén trong lòng như được giải tỏa, Phương Cẩm Tú bình tâm lại đôi chút. Nhìn khuôn mặt bé con đã khóc đến nhem nhuốc như mèo con, trong lòng cô lại dấy lên chút tình cảm gần gũi.
Thật là một nhóc con vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Lại còn đẹp trai nữa chứ, chỉ là quá gầy. Nếu mập lên một chút, chắc chắn sẽ còn đáng yêu hơn nhiều.
Nghĩ lại cảnh nhóc con khóc đau lòng như vậy, đã lâu như thế rồi mà không thấy ba mẹ hai người xuất hiện, có lẽ trong nhà thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên thôi, chỉ khóc thì không giải quyết được gì. Dù sao cô cũng là người lớn, phải giữ vững tinh thần chứ.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi, là cô vẫn là một cô gái trẻ. Nhưng không biết ngoại hình của cô bây giờ thế nào.
Nhìn qua Cảnh Niên, cô nghĩ thầm: Em trai đã đẹp thế này, chắc chị gái cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ.
Có một nhóc nhỏ tuổi cần mình che chở, Phương Cẩm Tú cố gắng gạt bỏ lo lắng, chuẩn bị tinh thần đối mặt với tình hình.
Cô xoa xoa trán, nói: "Chị đau đầu quá, còn thấy chóng mặt nữa... Sao chị lại thế này?"
Cảnh Niên lo lắng đến không chịu nổi, cố gắng rướn tay lên muốn xoa đầu cô: "Họ nói chị đập đầu vào tường... Tường cứng lắm, chắc đau lắm hả chị?"
Phương Cẩm Tú: "..."
Vậy ra cô gái này đập đầu vào tường? Thật thảm mà...
Cô chỉ từng thấy người ta đập đầu vào tường trên TV, không ngờ đến lượt mình.
Cô còn định hỏi thêm vài câu thì bụng cô đột nhiên kêu lên một tiếng rõ to. Cả đời cô chưa từng nghe thấy tiếng kêu nào lớn đến vậy. Một lúc cô còn chưa phản ứng lại, nghĩ bụng không biết có phải Cảnh Niên đói không.
"Chị ơi, chị cũng đói hả?" Cảnh Niên ngẩng đầu hỏi.
Phương Cẩm Tú ngẩn người, cơn co thắt dữ dội trong dạ dày nhắc nhở cô rằng tiếng kêu "rõ to" ấy chính là từ bụng mình.
Không nghĩ đến thì thôi, vừa tập trung vào cơn đói, cảm giác cồn cào lập tức dữ dội hơn bao giờ hết. Phương Cẩm Tú ôm bụng, co người lại: "Chị đói quá..."
Cô chưa bao giờ cảm thấy đói đến mức này. Từ nhỏ đến lớn, kể cả khi ăn kiêng giảm cân, nửa tháng chỉ ăn rau luộc cũng không thấy đói như vậy. Cảm giác này thật quá sức chịu đựng.
Cảnh Niên bặm môi, rút từ túi ra nửa mẩu bánh bột ngô tạp còn sót lại.
Mẩu bánh đã nhỏ sẵn, giờ chỉ còn cỡ lòng bàn tay.
"Chị ơi, chị ăn đi." Cậu đưa "kho báu" của mình cho cô.
"Đây là..."
Mẩu bánh đen vàng nhìn không rõ nguyên liệu khiến Phương Cẩm Tú muốn hỏi xem đây là cái gì. Nhưng nghĩ đến việc thân thể này có lẽ quen thuộc với loại thức ăn này, cô đổi lời: "Em lấy đâu ra thế này?"
"Thím Lan Hoa cho em á. Ngon lắm!" Cảnh Niên nói rồi nuốt nuốt nước miếng. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nửa mẩu bánh, rõ ràng cậu cũng đói bụng lắm.
Lời vừa dứt, bụng của Cảnh Niên cũng "biểu tình" theo.
Phương Cẩm Tú làm gì còn không hiểu nữa. Chị em cô đúng là hai kẻ đáng thương, ngay cả ăn no cũng là một vấn đề.
Cô không nỡ cướp miếng ăn từ miệng một đứa trẻ, nhưng thật sự cô đói không chịu nổi. Ban nãy còn không thấy gì, giờ thì trước mắt mờ mịt, đầu óc choáng váng, thậm chí còn buồn nôn. Nếu cứ thế này, cô sẽ ngất mất.
Trong hoàn cảnh này, cậu nhóc Cảnh Niên còn nhỏ xíu, cô không thể để mình ngất xỉu được.
Cảnh Niên dùng bàn tay nhỏ xíu còn lại vỗ vỗ lên cái bụng đang réo ầm ĩ của mình, như thể làm vậy có thể khiến nó im lặng vậy. Tay kia thì ra sức đưa mẩu bánh bột ngô về phía cô: "Chị ơi, chị ăn đi. Chị ăn rồi sẽ không đói nữa. Em vừa ăn xong, em không đói đâu."
Phương Cẩm Tú mũi cay xè, lòng như tan chảy. Sao em trai lại ngoan và đáng yêu thế này chứ?
Hương thơm yếu ớt từ mẩu bánh không đáng kể, nhưng với cô, người đang đói đến kiệt quệ, chút mùi thơm đó đã đủ khiến nước miếng không ngừng tuôn, bụng lại càng kêu to hơn.
Cô nuốt khan một ngụm nước miếng, vừa áy náy vừa đưa tay nhận lấy mẩu bánh: "Em yên tâm, sau này chị nhất định sẽ cho em ăn ngon."
"Thật không? Em thích ăn nhất luôn ấy!" Cảnh Niên hớn hở đáp.
Phương Cẩm Tú xoa đầu cậu nhóc, lòng mềm nhũn. Đúng là một cục cưng ngoan ngoãn. Nghĩ đến đứa con nhà họ hàng cô, đã bảy tuổi mà vẫn phải để bà nội dỗ dành mới chịu ăn cơm, cô lại càng thương em trai mình.
Cô không còn để tâm đến chuyện mẩu bánh này đã qua tay trẻ con, cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện sạch hay bẩn. Cô đói đến mức chỉ muốn ăn ngay. Phương Cẩm Tú đưa mẩu bánh lên miệng, cắn một miếng.
Miếng bánh rất khô và thô ráp, nhưng lại thơm một cách khó tin.
Hai cảm giác này hoàn toàn không mâu thuẫn. Với một người đã quen ăn đồ ngon như Phương Cẩm Tú, đây là loại thức ăn mà cô sẽ không bao giờ muốn động đến. Nhưng thân thể đang đói đến mức cùng cực lại truyền tín hiệu tích cực không ngừng, khiến cô không thể kiềm chế mà nhai ngấu nghiến, nuốt xuống bụng.
Mẩu bánh nhỏ xíu, chỉ đủ để cô ăn ba miếng. Chưa đến nửa phút, bánh đã hết sạch.
Cô đã đỡ hơn một chút, nhưng cơn đói không hề tan biến. Bụng cô vẫn cồn cào, cảm giác đói vẫn không ngừng hành hạ.
"Giờ làm sao kiếm được đồ ăn đây? Nhà mình còn cái gì để ăn không?" Không có ký ức của thân thể này, cô chỉ có thể hỏi cậu em nhỏ.
Cô không dám hỏi tên của Cảnh Niên, vì làm gì có chị nào lại không biết tên em trai mình.
Cảnh Niên bĩu môi, nếu cậu biết cách kiếm đồ ăn thì đã chẳng suýt bị đói chết, suýt phải đi đường cùng làm chuyện liều lĩnh.
Cậu cố nghĩ một lúc, nắm chặt nắm tay nhỏ bé rồi nói: "Nhà mình trước đây có đồ ăn, nhiều lắm!"
Cậu dang rộng hai cánh tay, như muốn miêu tả rằng nó thật sự rất nhiều: "Trong cái chum ấy, có lương thực, mẹ lấy ra nấu cơm cho chúng ta ăn."
"Thế giờ lương thực nhà mình đâu rồi?" Phương Cẩm Tú vội vàng hỏi.
"Không còn nữa." Cảnh Niên mím môi, buồn bã nói: "Bị bà nội xấu xa cướp mất rồi. Em thấy bà ấy bảo bác cả với chú ba mang cả cái chum nhà mình đi luôn."
Phương Cẩm Tú: "..."
Thật quá sức tưởng tượng.
"Thế bây giờ mình ăn cái gì đây..." Cô thì thào, giọng đầy bất lực.
Xuyên không thì giỏi lắm sao? Xuyên không để rồi ngay cả bữa ăn no cũng không có, suýt chết đói. Lúc này cô chẳng nghĩ được gì khác, chỉ muốn được ăn no.
Nhìn người chị trông có vẻ yếu ớt của mình, Cảnh Niên cắn răng, ưỡn thẳng cái ngực nhỏ ra, quả quyết nói: "Chị ơi, chị đừng sợ, em sẽ đi xin ăn để nuôi chị!"