Edit: Tiểu N
Mặc dù đi xin ăn là chuyện chẳng hay ho gì, nhưng cậu lại càng không muốn mất chị gái mình. Vậy nên cứ tạm thời xin ăn nuôi chị đã, sau này cậu kiếm được lương thực rồi, nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho mọi người.
Cảnh Niên có chút chột dạ, thề thốt với 144 rằng cậu sẽ không mãi sống kiểu không làm mà hưởng như thế này.
144 thì im lặng như một hệ thống câm. Dù Cảnh Niên nói chuyện với nó, nó cũng chỉ đáp lại một tiếng rồi im bặt.
Hiện tại 144 đã "tự kỷ" đến mức cuộn tròn cả mã nguồn lại. Tại sao lại thành ra thế này?
Nó nghi ngờ cô gái tên Phương Cẩm Tú trước mặt mình không phải là “hàng gốc”. Mang theo hệ thống là chuyện không thể nào, bởi một thế giới nhỏ chỉ có thể có một hệ thống duy nhất.
Nhưng nếu là xuyên không, trọng sinh, hay nhân vật từ tiểu thuyết nhập vào thì lại là chuyện khác. Kí chủ cũ của nó từng gặp rồi, mà đây không phải điều tốt lành gì.
Những người này thường là nhân vật chính của một tuyến cốt truyện nào đó trong thế giới nhỏ, ít nhiều đều có chút vận khí đặc biệt. Nếu kí chủ làm nhiệm vụ mà không xảy ra xung đột thì không sao, nhưng nếu có xung đột, người bị “tai họa” thường không phải ít.
Nếu có một kí chủ trưởng thành, nó nhất định sẽ nhắc nhở một câu. Đương nhiên, nếu Cảnh Niên đủ trưởng thành, cậu cũng nên nhận ra sự bất thường từ lâu rồi.
Nhưng kí chủ của nó chỉ là một nhóc con ba tuổi. Nếu nói sự thật, với diễn xuất “trắng tinh như tờ giấy” của Cảnh Niên, để Phương Cẩm Tú phát hiện ra thân phận xuyên không của mình, liệu cô ấy có thể tha cho Cảnh Niên không?
144 không dám đánh cược.
Thà rằng chẳng nói gì cả, ít nhất bây giờ nhìn hai người họ hòa hợp như vậy cũng ổn.
Quả thực rất hòa hợp. Cảnh Niên không nghe thấy 144 phản đối, tưởng rằng nó cũng đồng ý với mình thì trong lòng vui lắm, lại hứa với Phương Cẩm Tú thêm một lần nữa.
Phương Cẩm Tú nhất thời không nói được lời nào.
Vừa buồn cười vừa cảm động, nhóc con nhỏ xíu thế này lại muốn xin ăn để nuôi cô.
Cô vô dụng đến thế sao?
Không được, phải phấn chấn lên, nghĩ cách nuôi nhóc ngoan, nhất định phải nuôi thằng bé mập mạp hơn chút.
Nhưng tình hình hiện tại khiến cô thực sự mù tịt. Đến cả họ tên mình là gì cũng không biết, chẳng dám hành động bừa bãi.
Phương Cẩm Tú đảo mắt, nhìn về phía Cảnh Niên.
Nhóc con tuy nhỏ tuổi nhưng nói năng rõ ràng, tư duy không hề lộn xộn, có lẽ có thể hỏi được vài thông tin từ cậu.
“Nhóc, em …”
Lời chưa nói hết, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa lại gần.
Cánh cửa gỗ mục nát một nửa bị đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm”.
Cánh cửa đập vào tường đất, khiến bụi đất rơi xuống lả tả.
Một đám người chen chúc đứng kín cửa, dẫn đầu là bác cả gái của Cảnh Niên – Vương Cúc Hoa. Nhìn thấy Phương Cẩm Tú đã ngồi dậy, mặt bà ta giật giật vài cái.
Con ranh này vẫn khỏe mạnh chán, sao lại nói quá lên như thể sắp chết thế? Làm như nhà bà ép người ta đến đường cùng vậy, rõ ràng là con ranh này giả vờ giả vịt mà thôi.
Trong đám người chen chúc phía sau Vương Cúc Hoa, có một bà thím là người vừa đưa Phương Cẩm Tú vào đây. Bà ta cố rướn cổ lên nhìn, thấy hai chị em đang ngồi với nhau thì vui mừng kêu lên: “Con bé Tú Nhi tỉnh rồi!”
“Thật sự tỉnh rồi à?”
“Vừa nãy chẳng phải nói là không còn thở nữa sao? Để tôi xem.”
“Nói linh tinh, chắc chắn cha thằng Cẩu Oa nhìn nhầm rồi.”
Những người dân làng bên ngoài bàn tán ồn ào. Phương Cẩm Tú nghe mà đầu óc rối bời, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ người phụ nữ đứng ở cửa. Theo bản năng, cô kéo Cảnh Niên lại gần mình hơn.
Cảnh Niên bị bác cả gái nhìn đến rùng mình, nắm chặt lấy vạt áo của chị, lấy hết dũng khí an ủi cô: “Chị, đừng sợ, em bảo vệ chị. Nhất định không để người xấu bán chị lần nữa đâu.”
Phương Cẩm Tú: “…”
Cái gì cơ? Buôn người à?
Cô lập tức nổi giận. Thảo nào cô gái này lại đâm đầu vào tường, hóa ra là bị người ta đem bán!
Em trai tuy có ý tốt, nhưng Phương Cẩm Tú cúi đầu nhìn Cảnh Niên, tay chân ngắn cũn, mềm mềm một cục, chắc còn dễ bị bán hơn cô ấy nữa.
Mười phút sau, Phương Cẩm Tú và Cảnh Niên bị dẫn đến chính đường của Phương gia. Những người lớn trong nhà, các trưởng lão có uy tín trong làng, cùng với đội trưởng đội sản xuất – Phương Vĩnh Chí, và những người khác trong gia đình Phương gia, đã chen chật kín chính đường vốn chẳng rộng rãi là bao.
Cha của Phương Vĩnh Chí – cụ Phương Phúc Sơn, vừa hút thuốc lào vừa lên tiếng: “Nhà lão Nhị, chuyện nhà cậu, cậu định giải quyết thế nào đây?”
Họ vừa vất vả đuổi được nhà họ Vương đến gây chuyện đi. Lễ hỏi của Phương Cẩm Tú đã được trả lại, nhưng chưa trả hết mà giữ lại hai mươi đồng. Nếu Cẩm Tú không qua được, số tiền này sẽ dùng để làm đám tang cho con bé.
Nếu con bé không sao thì coi như tiền bồi thường. Ai bảo nhà họ suýt nữa đã khiến con bé mất mạng đâu.
Phương gia là họ lớn trong vùng, bà Vương dù tiếc hai mươi đồng nhưng cũng không dám làm lớn chuyện, sợ cuối cùng chẳng nhận được gì, đành miễn cưỡng chấp nhận.
Xử lý xong chuyện này, họ lại cho người đến xem tình hình của Phương Cẩm Tú ra sao. Những người này không ai ngốc cả, đều hiểu rằng nếu không thu xếp ổn thỏa cho hai chị em, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện nữa.
Trước đây họ không quan tâm, vì sau khi Phương Lâm mất thì còn có vợ hắn lo liệu. Nhưng khi Quách Tuệ Văn qua đời, bà Phương lại đứng ra nhận nuôi hai đứa trẻ.
Bà ta là bà nội, bà đã tuyên bố sẽ chăm sóc cháu trai cháu gái. Giờ cha mẹ bọn nhỏ không còn, người nào cũng không thể nói một câu không phải.
Nhưng không ai ngờ rằng, bà cụ lại độc ác đến vậy. Chưa đầy nửa năm, bà đã bán cả Phương Cẩm Tú.
Họ còn không biết, không chỉ có Cẩm Tú mà ngay cả Phương Cảnh Niên cũng bị bà bỏ đói đến chết.
Phương Dư Điền cau mày, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ông là anh hai, ông nội của Cảnh Niên là em ruột ông, đứng hàng thứ tư. Anh em họ có bốn người, anh cả mất lúc ba tuổi, người em thứ ba cũng qua đời vì bệnh tật khi ngoài hai mươi, chỉ còn lại ông và em trai.
Phương Dư Điền tuy là anh hai, nhưng thực chất là anh cả. Từ nhỏ ông đã phải chăm sóc các em của mình.
Chăm lo cả đời, bây giờ ông đã có chắt rồi, vậy mà những chuyện phiền phức trong nhà Phương lão tứ vẫn đến tay ông.
Nói trắng ra, tất cả là vì Phương lão tứ mắt kém, nhất định phải cưới La Tam Nha, một người đàn bà ngang ngược. Con cái bà ta sinh ra đều chẳng ra gì.
“Anh hai này...” Bà Phương vừa bị ép phải móc ra một trăm ba mươi đồng, đau như cắt thịt. Giờ thấy ông anh chồng cau có, bà vẫn thấy bất an, muốn nói vài lời dễ nghe để dỗ mấy người này đi cho xong, ít nhất phải giữ được hai mươi đồng kia.
“Im ngay!” Phương Dư Điền giận dữ quát, trong lòng vẫn bốc hỏa.
Ông nhìn sang hai chị em đang đứng trong nhà, thằng bé dựa sát vào chân chị, tay nắm chặt lấy tà áo của chị, ánh mắt đầy cảnh giác, như một con thú non bị bắt ra khỏi tổ, vừa bối rối vừa cố tỏ ra hung dữ.
Phương Dư Điền cảm thấy đau đầu. Ông biết La Tam Nha là người thế nào, sống với bà ta mấy chục năm, ông hiểu rõ quá.
Bà ta thiên vị đến mức không thể chịu nổi. Hôm nay bà ta có thể bán Cẩm Tú, ngày mai không biết chừng sẽ “tặng” cả Cảnh Niên đi.
Đứa trẻ này là cháu trai duy nhất của Phương Lâm.
Cẩm Tú ông có thể không nhận, không quan tâm, nhưng Cảnh Niên thì không thể.
Ông do dự một chút, hỏi: “Cẩm Tú, con nghĩ sao?”
Cẩm Tú ngẩn người, không ngờ ông lại hỏi ý kiến mình. Thực ra cô vẫn chưa rõ hết thân phận và mối quan hệ của những người trong phòng, nên không dám nói bừa.
Nhưng lão già này có thể khiến bà nội ác độc im lặng, chắc là người có tiếng nói.
Ông hỏi nên Cẩm Tú liền vội vàng trả lời: “Con muốn đưa em ra ở riêng, con lớn rồi, có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Ra ở riêng?” Phương Dư Điền nhìn cô một lúc lâu. Cô nhóc này vừa bước qua cửa quỷ môn quan, cuối cùng cũng tỏ ra có chút cứng cỏi.
Lúc trước sau khi Phương Lâm và Quách Tuệ Văn qua đời, nếu Cẩm Tú có thể mạnh mẽ đứng lên, nhà bà Phương cũng không thể dễ dàng chiếm đoạt gia sản của Phương Lâm như thế.
Ít nhất sẽ không suôn sẻ như vậy. Dù sao Phương Lâm đã phân chia tài sản từ lâu, lại có con trai, làm gì có chuyện để cháu trai chia nhà?
“Đúng, ra ở riêng, chỉ có con và em thôi.” Cẩm Tú gật đầu mạnh mẽ. Cô vừa rồi nghe được loáng thoáng một số lời bàn tán của dân làng. Nhà cô trước đây có nhà riêng, dù chưa biết ở đâu, nhưng chắc chắn ở đó sẽ tốt hơn nơi này.
Phương Dư Điền cúi đầu trầm ngâm, Vương Cúc Hoa thấy ông không lập tức từ chối thì liền sốt ruột, ra sức nháy mắt ra hiệu cho bà Phương.
Hiện tại con trai lớn của bà ta đang ở trong nhà của Phương Lâm. Nếu Cẩm Tú và em trai nó quay về, con trai bà ta sẽ ra sao đây? Lấy vợ mà không có nhà thì làm thế nào?
Bà Phương xót cháu trai lớn, lập tức lên tiếng: “Anh hai, không thể để cái nhà của lão nhị rơi vào tay con hoang này được.”
Phương Cẩm Tú ngớ người. Con hoang? Ai là con hoang?
Cảnh Niên nghe thấy bà nội ác độc lại mắng chị mình, tức giận nói: “Đây là chị cháu, bà xấu xa!”
Vương Cúc Hoa vội vàng chen vào: “Ôi dào, thằng bé ngốc này, chị cái gì mà chị? Nó là con hoang ba mẹ cháu nhặt về, căn bản không phải chị cháu, chẳng liên quan gì tới cháu cả. Nếu cháu đi theo nó, sau này nó chiếm nhà của cháu, không cho cháu ăn, rồi còn bán cháu đi, lúc ấy khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu.”
Cảnh Niên nghe xong, ngẩn ngơ nói: “Nhưng là các người cũng chiếm nhà của cháu, bán chị của cháu, còn không cho cháu ăn cơm mà.”
Vương Cúc Hoa bị nghẹn lời, không nói nổi. Ánh mắt những người khác trong phòng nhìn vào gia đình họ Phương đầy nghi ngờ.
Phương Dư Điền nhíu mày, gọi Cảnh Niên: “Con nói bọn họ không cho con ăn cơm à?”
Cảnh Niên gật đầu mạnh: “Dạ, bọn họ nhốt con trong phòng tối, lâu lắm lâu lắm không cho con ăn gì rồi. Con đói quá, nằm bò ra đất không nhúc nhích nổi luôn.”
“Đứa trẻ tội nghiệp.” Bà cô của Phương Lâm nghe xong thở dài liên tục, rồi mở miệng mắng bà Phương một trận.
Phương Cẩm Tú càng tức đến mức muốn động tay động chân. Xuyên đến nơi xa lạ này, bên cạnh chỉ có một mình Cảnh Niên dựa dẫm cô, tin tưởng cô, đến chút lương thực cuối cùng cũng chịu nhường cho cô ăn. Một đứa nhỏ như vậy, lại còn muốn bảo vệ cô.
Cô thật lòng xem Cảnh Niên là em trai mình, và cũng muốn chăm sóc tốt cho cậu bé trong tương lai.
Không ngờ những người này lại dám ngược đãi đứa trẻ nhỏ như vậy, nhốt cậu bé còn không cho ăn, mà không phải chỉ một bữa! Đây có còn là con người không?
Nghĩ đến nửa cái bánh ngô cô đã ăn, trong lòng Phương Cẩm Tú càng thêm khó chịu.
“Không phải đâu, chúng tôi chỉ là...” Vương Cúc Hoa định biện hộ, nhưng Phương Dư Điền đã không còn kiên nhẫn nghe.
Ông quay sang hỏi Cảnh Niên: “Con muốn sống cùng chị con không?”
Cảnh Niên không chút do dự nói: “Muốn! Con muốn ở với chị, ông cố, đừng bán chị con đi!”
“Không bán.”
Phương Dư Điền nhìn về phía Phương Cẩm Tú, vẻ mặt có chút do dự.
Ông nghiêng về việc để Cẩm Tú chăm sóc Cảnh Niên, nhưng Cẩm Tú chỉ là con nuôi, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng ông. Ông không tin tưởng cô.
Thấy ông dao động, bà Phương cuống lên nói lớn: “Tôi không đồng ý! Không thể để con hoang này chiếm nhà của tôi!”
“Việc này dễ giải quyết thôi.” Người vẫn im lặng từ nãy, đội trưởng thôn Phương Vĩnh Chí, cuối cùng cũng lên tiếng cười nói: “Để Phương Cẩm Tú viết một bản cam kết. Tất cả tài sản của nhà Phương Lâm đều là của Cảnh Niên.”
Ông nhìn thẳng vào Phương Cẩm Tú, nói: “Nếu sau này cháu đi lấy chồng, không được mang bất kỳ thứ gì của Phương gia đi. Còn em trai cháu, vẫn để gia đình bà tư lo liệu. Cháu có đồng ý không?”