Edit: Tiểu N
Cảnh Niên hiện giờ mới ba tuổi, còn Phương Cẩm Tú vừa qua sinh nhật mười sáu, sắp mười bảy rồi.
Ở nông thôn, con gái ở tuổi này nhiều người đã kết hôn sinh con. Dù chưa kết hôn, phần lớn cũng đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự.
Phương Cẩm Tú vì còn đi học, tuy tuổi tác đã đến nhưng là học sinh, người ta vẫn xem như trẻ con, bình thường chẳng ai nghĩ đến việc để một học sinh đi lấy chồng.
Sau khi vợ chồng Phương Lâm qua đời, việc học của Phương Cẩm Tú coi như chấm dứt. Nếu bà Phương là một người bà đáng tin cậy, thì đúng ra nên lo liệu hôn sự cho cháu gái.
Bà Phương có đáng tin hay không, ai ai cũng rõ, nhưng tuổi tác của Phương Cẩm Tú là sự thật.
Nếu cô dẫn theo Cảnh Niên sống riêng, một hai năm đầu còn đỡ, nhưng với dáng vẻ xinh đẹp và tuổi đời không lớn, vẫn là một học sinh trung học, dù không có của hồi môn cũng dễ nói chuyện cưới xin.
Tuy nhiên dù là một hai năm hay ba bốn năm, Cảnh Niên cùng lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, chưa đủ lớn để tự lập. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà trong nhà không có người lớn, làm sao mà sống nổi đây?
Đến lúc đó, nếu Phương Cẩm Tú lấy chồng thì Cảnh Niên vẫn phải quay về nhà này, cuối cùng lại rơi vào tay bà Phương.
Nên trong mắt người ngoài, đề nghị của Phương Vĩnh Chí đặt Phương Cẩm Tú vào thế khó.
Nếu không đồng ý, cô không thể đưa Cảnh Niên đi, cũng chẳng có lý do gì để ở trong nhà của vợ chồng Phương Lâm. Ngay cả Phương Dư Điền cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Nếu đồng ý, chăm sóc em trai đến khi khôn lớn, thì cô phải trở thành một bà cô già, lỡ dở chuyện hôn nhân của chính mình.
Hoặc là chỉ chăm sóc em trong vài năm sau đó cô bỏ mặc, thì đương nhiên Cảnh Niên lại thuộc quyền bà Phương quản lý. Người lớn và dân làng cùng lắm chỉ để ý qua loa, nhà cửa lại thuộc về bà Phương xử lý. Phương Cẩm Tú - một người con gái đã xuất giá, sẽ không còn tư cách lên tiếng.
Đề nghị của Phương Vĩnh Chí khiến Phương Cẩm Tú rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chẳng ai nghĩ ông đang giúp cô. Nhưng Phương gia lại cảm thấy rất hài lòng.
Phương Dư Điền tính toán, dù thế nào đi nữa thì Phương Cẩm Tú cũng không chiếm được lợi lộc gì từ Phương gia.
Bà Phương cùng mọi người lại càng không nghĩ rằng Phương Cẩm Tú sẽ đồng ý. Nếu cô có gan đó, trước đây khi bọn họ chiếm nhà, con ranh chết tiệt này đã không dám nín thinh như vậy.
Cứ cho là cô đồng ý đi, thì đến khi cô lấy chồng, nhà cửa vẫn phải trở về tay bà.
Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất còn đỡ được chi phí ăn uống của hai đứa nhóc này.
Chỉ có Vương Cúc Hoa là lo sốt vó. Con trai lớn của bà, Phương Đại Phú đã hai mươi tuổi rồi, vì nhà không có phòng ốc nên không cưới được cô gái nhà khá giả nào cả. Bà ta đã lo lắng đến mức phát cuồng.
Còn con trai thứ hai, Phương Đại Quý cũng đã mười sáu. Nếu không vì anh trai chưa lấy vợ, thì thằng hai giờ cũng nên tính đến chuyện hôn nhân rồi.
May mà hai vợ chồng ông chú hai chết kịp lúc, nhà cửa có sẵn. Đại Phú chuyển vào ở, khi bà ta đi nhờ mai mối nói chuyện cưới xin thì lưng cũng cứng cáp hẳn.
Chỉ là vừa có nhà, bà ta lại bắt đầu lên mặt, chọn tới chọn lui mãi vẫn chưa định xong hôn sự. Nay lại nghe nhà cửa khó giữ, bà ta quýnh đến mức cứ chọc vào hông chồng mình.
Phương Đại Sơn con trai lớn của Phương gia, bị vợ chọc hai lần thì mất hết kiên nhẫn, giơ tay tát bà một cái. Vương Cúc Hoa đau đến tê cả tay.
“Đàn ông đang bàn chuyện, đàn bà chen miệng vào làm gì?” Phương Đại Sơn liếc bà ta một cái, ánh mắt hung ác.
Con trai ông ta là trưởng tôn, mẹ đương nhiên sẽ nghĩ cho Đại Phú, cái bà vợ này đúng là ngu si mà.
Những người khác không để tâm, nhưng hai chị em đứng phía dưới lại run rẩy vì sợ hãi.
Phương Cẩm Tú cảm thấy nơi này thật đáng sợ, không chỉ có chuyện buôn người mà còn có bạo lực gia đình.
Tiếng tát tai vang lên, cô cũng thấy đau giùm. Sao lại có người đàn ông nhẫn tâm ra tay nặng như vậy với chính vợ mình thế?
Cảnh Niên thì thuần túy là bị dọa sợ. Trước đây chỉ nghĩ bà nội còn có bác cả gái, thím hung dữ, hóa ra bác cả cũng dữ, còn đánh người nữa.
Phương Vĩnh Chí không muốn quản chuyện nhà họ, liền ra hiệu cho cha mình.
Phương Phúc Sơn ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi hỏi Phương Cẩm Tú: “Con tính thế nào?”
Thế nào? Có gì mà phải chọn? Đương nhiên là đồng ý rồi.
Phương Cẩm Tú thậm chí còn cảm thấy Phương Vĩnh Chí đang giúp mình. Cái mà người khác xem là rắc rối, trong mắt cô hoàn toàn chẳng là vấn đề.
Cô không biết Phương Lâm để lại bao nhiêu tài sản, nhưng nhìn vào mấy thứ trong nhà, nghĩ cũng biết không có bao nhiêu. Nếu không phải cô hiện giờ nghèo rớt mùng tơi, không có chỗ che thân, thì ngay cả cái nhà này cô cũng chẳng buồn tranh.
Còn chuyện sau này nếu cô kết hôn, Cảnh Niên phải quay về, điều đó nhất định là không thể.
Đứa em trai ngoan ngoãn của cô mềm yếu như vậy, trở lại chẳng khác nào để mụ già ác độc kia hành hạ đến chết.
Còn về chuyện kết hôn, cô đã sống hai kiếp nhưng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhìn thấy hành động thô bạo của Phương Đại Sơn khi nãy, mà xung quanh lại không một ai cảm thấy bất thường, cô càng không muốn nghĩ đến nữa.
Một người sống cũng không phải không thể, cô còn có em trai ngoan của mình mà.
Phương Cẩm Tú không chút do dự đồng ý: "Không vấn đề gì, khi nào chúng con có thể chuyển về nhà của mình ạ?"
Phương Cẩm Tú đồng ý, Phương Dư Điền tất nhiên không có ý kiến, còn Bà Phương cũng chẳng nói gì, những người khác càng không dám lên tiếng phản đối.
Thật ra bà Phương cũng có chút toan tính. Lúc Phương Cẩm Tú được đưa về bà ta chính mắt thấy, hiện tại nhỏ ranh kia sắc mặt vẫn trắng bệch kìa, yếu ớt không thôi. Bà lo lắng rằng nếu nó chết ở đây, hai mươi đồng trong tay mình sẽ khó giữ được.
Nhưng nếu Phương Cẩm Tú tự mình đi chỗ khác ở, có chết ngoài kia cũng không liên quan đến bà, bà chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra. Truyện được edit bởi Tiểu N- đăng tải free trên TY-T. Các tình yêu đọc ở chính chủ nha!
Người đứng đầu gia đình đã không phản đối, trước mặt những người có tiếng nói trong làng, Phương Cẩm Tú lập tức viết một tờ cam kết.
Ban đầu cô còn lo lắng chữ viết không giống sẽ khiến người khác nghi ngờ, còn cả tên nữa, cô chỉ biết tên mình hiện tại có chữ "Cẩm", nhưng cụ thể là chữ nào thì không rõ.
May thay Phương Dư Điền cũng không yên tâm về cô, lo cô giở trò, nên tờ cam kết do Phương Vĩnh Chí viết, cô chỉ cần ký tên vào là được.
Cô cầm bút thử hỏi: "Viết tên đầy đủ của con sao?"
Phương Dư Điền cảnh giác đáp: "Tất nhiên, viết Phương Cẩm Tú."
Phương Cẩm Tú không khỏi thở phào. Thì ra tên của cô ở thế giới này lại trùng âm với tên thật của mình.
Cô ký tên mình, không ai phát hiện điều gì khác thường, hóa ra cô đã xuyên đến một người trùng cả tên họ.
Vương Cúc Hoa sốt ruột như lửa đốt, nhưng không dám hé răng, một hơi nghẹn trong lồng ngực, lên chẳng nổi xuống chẳng xong, suýt nữa thì ngất đi.
Thế nhưng bà ta chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Cẩm Tú ký tên, chị em họ vui mừng đến không ngậm miệng được.
Nhà của bà ta...
Vương Cúc Hoa lòng đau như cắt.
Còn cô con dâu út của Bà Phương là La Thái Phượng, lại vui vẻ đứng một bên xem trò. Con trai bà mới bốn, năm tuổi, chuyện cưới xin còn xa lắm.
Bà là họ hàng xa bên ngoại của Bà Phương, mà Bà Phương lại thiên vị con út. Chỉ cần căn nhà này lọt vào tay, thế nào con trai bà Kim Bảo cũng sẽ được chia phần thôi.
Tuy nói để tránh nhà trưởng phòng được lợi hết, khi Phương Đại Phú chuyển vào nhà của Phương Lâm, bà đã gây chuyện để con trai nhỏ chiếm một phòng, nhưng thực ra cậu bé chẳng ở. Bà xót con trai duy nhất, không nỡ để nó sống xa nhà như vậy.
Chuyện Phương gia tạm coi như đã xong. Trước đây lúc Phương Lâm phân gia, cãi cọ với Bà Phương cùng hai người anh trai đến khó coi, người trong làng đều biết cả.
Nên việc hai chị em họ dọn ra ngoài cũng chẳng ai thấy lạ. Phương Cẩm Tú ở độ tuổi này, trong làng đã được xem là gái lớn, có thể đảm đương việc nhà rồi.
Chị em họ bị ép chuyển về đây khi hai bàn tay trắng, ngay cả căn nhà cũng bị chiếm mất. Tất nhiên, đồ đạc trong nhà cũng chẳng giữ được gì.
Giờ chuyển về, vẫn là tay trắng. Bà Phương không đời nào tốt bụng mà đưa cho họ chút đồ đạc.
Phương Cẩm Tú nào ngờ được điều đó. Khi nắm tay em trai giữa tiếng chúc mừng của dân làng, quay về căn nhà của mình, từ xa cô đã nhìn thấy mấy gian nhà tranh, đến nỗi không còn cảm giác gì để mà bất ngờ nữa.
Mẹ ơi...
Từ lúc tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ xập xệ, rồi đến gian chính của Phương gia, không phải cô chưa từng thấy nhà cửa của họ ra sao.
Nhưng khi ấy cô nghĩ, có lẽ do Phương gia đặc biệt nghèo, mà tính cách của họ cũng không xứng để có tiền.
Thế nhưng ra khỏi Phương gia, đi một đường đến đây...
Đường là đường đất bùn, cảnh quan làng quê nguyên sơ, hai bên đường toàn nhà tranh, hiếm lắm mới thấy vài căn lợp ngói, trông là nhà của đại hộ trong làng.
Trên đường, những người dân làng mà cô gặp gần như không ai mặc quần áo mà không có chỗ vá. Tất cả đều là những màu xám xanh, vàng xanh cũ kỹ giặt đến bạc màu, hoặc vàng trắng của vải thô, rất ít thấy những màu sắc rực rỡ.
Chỉ có những cô gái trẻ là sẽ chăm chút hơn một chút, buộc một sợi dây đỏ trên tóc, liền trở thành điểm sáng hiếm hoi.
Những đứa trẻ hầu hết đều chân trần, hai bàn chân đen nhẻm. Quần áo thì không vừa người, cái lớn quá, cái nhỏ quá, chỗ vá kia chồng lên chỗ vá này, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ nghèo khó.
Phương Cẩm Tú thẫn thờ nhìn. Cô đoán có lẽ mình đã xuyên đến một ngôi làng nhỏ nghèo nàn nào đó, chỉ cần có thể rời khỏi vùng núi này, dù phải đi rửa bát hay làm bồi bàn, thế nào cũng sống được qua ngày.
Nhưng liệu ở Hoa Quốc có vùng núi nào nghèo đến mức này không?
Sắp về đến nhà, Phương Cẩm Tú nhìn thấy mấy người thanh niên đứng giữa đám đông hóng chuyện. Quần áo của họ so với người trong làng thì khá hơn, ít nhất trên quần áo không nhiều chỗ vá như vậy.
Một chàng trai còn đeo kính, nổi bật giữa đám đông.
Phương Cẩm Tú không nhịn được nhìn thêm vài lần. Phương Dư Điền thấy vậy, theo ánh mắt cô nhìn sang, cảm thấy mất mặt trước người ngoài thì bực bội quát lên:
"Đám thanh niên trí thức này, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, làm việc chẳng bằng đàn bà, mà vẫn mặt dày lượn lờ khắp nơi à."
Thanh niên trí thức.
Cô lập tức bừng tỉnh. Rốt cuộc cũng hiểu mình đang ở thời đại nào.
Năm cụ thể thì cô chưa rõ, nhưng chắc chắn đây là một giai đoạn cực kỳ gian khổ.
Phương Cẩm Tú chưa từng trải qua, nhưng từng nghe các bậc trưởng bối trong nhà kể lại. Trước thời kỳ cải cách mở cửa, ra ngoài còn phải có giấy giới thiệu.
Cô sẽ nuôi sống bản thân và em trai thế nào đây? Thật sự phải dựa vào việc làm ruộng sao? Phương Cẩm Tú hoang mang cực độ.
"Chị ơi, đến nhà rồi! Đây là nhà mình sao ạ?"
Phương Cẩm Tú nhìn thấy căn nhà tranh mà vợ chồng Phương Lâm để lại, cảm giác vừa tê dại vừa trống rỗng. Trái lại, Cảnh Niên thì vui mừng không để đâu cho hết.
Trong trí nhớ của cậu, những khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc đều gắn liền với nơi này. Nó chẳng liên quan gì đến nhà của Bà Phương. Đây mới là nhà của cậu.
Cậu buông góc áo của chị gái ra, hớn hở chạy về phía căn nhà của mình.
Vừa chạy vào sân, Cảnh Niên liền sững sờ: "Hình như... hình như không giống lắm."
Cậu quay đầu nhìn chị gái, vẻ mặt tội nghiệp mang theo chút bối rối.
"Sao vậy?" Phương Cẩm Tú không kịp ngẩn người nữa, vội vàng bước tới. Cảnh Niên lập tức bám sát theo như cái đuôi nhỏ.
"Đống đá đâu mất rồi." Cảnh Niên chỉ vào góc tường. Ở đây vốn có một đống đá to nhỏ, là do vợ chồng Phương Lâm từng viên một nhặt về, chuẩn bị sau này sẽ trộn bùn xây một căn nhà đá chắc chắn hơn.
Đến cả Cảnh Niên nhỏ bé cũng vậy. Mỗi lần mẹ đi giặt đồ ở bờ sông, cậu đều cố nhặt một viên đá cuội mang về.
"Củi cũng không thấy đâu." Cảnh Niên chạy đến một góc khác chỉ vào, đó là nơi gia đình thường chất củi thô, cũng là chỗ ba cậu hay bổ củi.
"Ở đây, nước cũng không còn." Cảnh Niên nhìn chằm chằm vào vết tích của chiếc chum ở cửa bếp, sững sờ. Nơi này vốn có một chiếc chum nước lớn mà.