Edit: Tiểu N

Khi thím Điền rời đi, lửa trong bếp vẫn chưa tắt hẳn. Đây là thói quen của nhà nông, khi lấy cơm ra khỏi nồi thì thêm chút nước vào, để hơi nóng còn lại trong bếp đun nước ấm, vừa đủ để rửa bát đũa.

Cháo bột không có dầu mỡ nên bát đũa rửa rất dễ. Phương Cẩm Tú tiện tay rửa sạch bát rồi cất gọn gàng.

Ăn no xong, cô cảm thấy trên người khó chịu hẳn.

Trước khi rửa bát, cô đã cố gắng rửa tay thật sạch, nhưng bụi bẩn trên người thì chưa thể xử lý ngay được.

Còn Cảnh Niên, đầu tóc bám đầy bụi đến mức như sắp kết thành búi. Điều này cũng không thể trách cậu bé, vì một đứa trẻ nhỏ như thế làm sao biết tự lo liệu, huống chi lại bị nhốt trong phòng chứa đồ, phải ngủ dưới sàn đất. Bẩn như vậy là chuyện đương nhiên.

Lúc trước bận rộn lo chuyện sống còn, cô không rảnh để quan tâm vấn đề sạch sẽ. Giờ đã rảnh rang, đây lập tức trở thành chuyện phải ưu tiên giải quyết.

Phương Cẩm Tú đi một vòng quanh nhà tìm đồ đun nước, nhưng không thấy ấm nước hay thứ gì tương tự, cuối cùng đành dùng lại cái nồi vừa nấu cháo để đun.

Nghĩ thì đơn giản, nhưng cái bếp đất lại làm khó cô. Lúc trước thím Điền nấu ăn trông dễ dàng, nhưng đến lượt mình, dù trong bếp vẫn còn lửa dư, nhưng khi cô nhét củi vào mà lửa mãi không bùng lên.

Cảnh Niên khoanh tay ngồi xổm bên cạnh chị, nhìn một lúc rồi chớp mắt tò mò hỏi:
"Chị ơi, chị định dập lửa hả?"

Phương Cẩm Tú: "..."

Chị cả cười gượng:"Niên Bảo, em có biết nhóm lửa không?"

Cảnh Niên suy nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời:
"Chắc là biết ạ, nhưng mẹ không cho em đụng vào lửa."

"Mẹ nói đúng rồi." Phương Cẩm Tú vội vàng đồng ý. "Vậy em chỉ cho chị làm nhé? Chị bị đập đầu nên ngốc đi, nhiều thứ quên hết rồi."

Cảnh Niên lập tức nhìn chị đầy thương cảm, đứng lên, nghiêng người tới xoa xoa trán cô:
"Chị không đau nữa nha."

Phương Cẩm Tú cũng thấy lạ. Lúc mới tỉnh dậy, đầu cô đau dữ dội nhưng sau đó đỡ hẳn, không thì đã chẳng có sức đối phó với mọi người như vậy. Bây giờ cơn đau có chút quay lại, có lẽ sau này phải tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra.

"Cảm ơn Niên Bảo, chị không đau nữa. Giờ mình nhóm lửa đun nước tắm đi, phải giữ vệ sinh, không thì dễ sinh bệnh, còn bị giun chui vào bụng nữa, đau lắm đó." Phương Cẩm Tú chưa từng chăm trẻ, nhưng đã nhận nuôi thì phải cố gắng dạy dỗ cẩn thận.

"Không muốn bị giun đâu!"

Cậu bé từng thấy giun rồi, đen đen, xấu xí, còn có con còn cắn người, vừa ngứa vừa đau.

Cảnh Niên nhăn mặt sợ hãi, trông chẳng hề xấu xí, trái lại càng toát lên vẻ mềm mại, dễ thương. Dáng vẻ nhăn nhó của cậu cũng khiến người ta không nhịn được mà cười.

Phương Cẩm Tú bị chọc đến bật cười:
"Niên Bảo của chị là đứa trẻ biết giữ vệ sinh, chắc chắn không có giun đâu."

"Vâng vâng, em giữ vệ sinh mà." Cảnh Niên gật đầu lia lịa. "Chị ơi, để em giúp chị nhóm lửa, rồi mình tắm nhé."

"Em chỉ cho chị cách làm thôi, còn chị sẽ làm. Nhóc con không được đụng vào lửa, nhớ chưa?"

Cảnh Niên gật đầu, rồi chỉ dẫn:
"Đừng nhét nhiều củi quá, lửa bị đè tắt đấy."

Phương Cẩm Tú vội vàng rút bớt củi ra, tạo khoảng trống trong bếp. Sau đó cô làm theo hướng dẫn của Cảnh Niên: bỏ vào một nắm cỏ khô, chọc chọc vào phần lửa dư, chẳng mấy chốc lửa đã bùng lên.

Tiếp theo cô thêm mấy khúc củi nhỏ dễ cháy vào, và thế là ngọn lửa cháy mạnh.

Một cảm giác thành tựu trào dâng, Phương Cẩm Tú đắc ý nói:
"Cũng đâu có khó lắm đâu nhỉ!"

Cô không quên khen ngợi người "công thần" thực sự:
"Niên Bảo của chị giỏi quá!"

Được chị khen, Cảnh Niên vui đến đỏ cả mặt, đôi mắt to cong như trăng non, khóe miệng khẽ mím lại, để lộ một lúm đồng tiền nhỏ bên má phải. Nụ cười ngọt ngào của cậu đủ khiến người ta tan chảy.

Phương Cẩm Tú bị vẻ đáng yêu của cậu bé làm trái tim đập rộn ràng. Cô dám chắc rằng, với con mắt từng lướt qua vô số nội dung trên mạng, em trai cô đúng là một đứa trẻ đẹp nhất.

Cảnh Niên ngồi nhìn ngọn lửa, còn Phương Cẩm Tú đi lấy nước. Bể nước trong nhà nông cao tới nửa người, tiết kiệm thì đủ dùng cho cả gia đình một ngày.

Bác trai giúp cô đổ nước rất tri kỉ, gánh đổ tràn đầy cả bể. Lượng nước rửa bát, nấu ăn chẳng đáng bao nhiêu, nên còn thừa đủ để hai chị em tắm rửa sạch sẽ.

Chậu tắm cũng bị Phương gia mang đi, không có trả lại. Trong nhà giờ chỉ còn một cái chum nước vừa mới chuyển về, thêm hai cái thùng: một cái sạch để dùng trong bếp, cũng chính là cái thùng để gánh nước.

Cái còn lại là thùng nước mà Phương Đại Phú đã dùng trước đó. Sau khi hiểu rõ tình hình, Phương Cẩm Tú thấy cái thùng này bẩn bẩn, ai mà biết hắn dùng nó để làm gì, nên cô để nó sang một bên. Nhưng bây giờ thì cũng phải dùng đến.

Cảnh Niên nhỏ xíu, đứng trong cái thùng này chẳng khác gì ngồi trong chậu tắm, nên cậu bé không thấy thùng này quá nhỏ.

Phương Cẩm Tú lôi cái thùng ra, rửa sạch rồi chuẩn bị cho Cảnh Niên tắm. Cô đổ nước nóng vào thùng, sau đó pha thêm chút nước lạnh. Sờ thử thấy nhiệt độ ổn, cô gọi Cảnh Niên lại thử.

“Có nóng không? Có lạnh không?”

Cảnh Niên thò bàn tay nhỏ vào khuấy nước, vui vẻ trả lời: “Không nóng, không lạnh, thoải mái lắm!”

“Sau này nếu có điều kiện, chị sẽ sắm cho em một cái chậu tắm lớn, tha hồ mà thích nhé.” Phương Cẩm Tú vừa hứa hẹn vừa xoa xoa cổ Cảnh Niên, ra hiệu cậu cúi đầu xuống.

Cái thùng này vốn dĩ không phải chậu tắm, nên dùng rất bất tiện. Vì vậy,trước tiên cô chỉ gội đầu cho Cảnh Niên.

Tất nhiên là trong nhà chẳng có dầu gội hay dầu xả gì cả. Trong thành phố thì có bán dầu gội hoặc dầu gội đựng trong can lớn, nhưng ở vùng nông thôn, người ta thường dùng luôn bột giặt thay cho dầu gội.

Phương gia hiện tại đến cả bột giặt cũng không có. Nhưng trước đây, Phương Cẩm Tú từng nghịch ngợm tự chế dầu gội thực vật với bạn bè. Dù chẳng làm được bao lâu đã bỏ cuộc, nhưng cô vẫn nhớ vài loại cây có thể dùng tạm.

Có một loại cây cao cỡ đến đầu gối người lớn, lá trông hơi giống lá cần tây nhưng rộng và dày hơn. Lá có mùi cỏ nhẹ, vò nát sẽ ra một ít bọt xanh, có tác dụng làm sạch nhất định.

Tuy không thể so với dầu gội bình thường, nhưng giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

May mà lúc đến đây, cô nhìn thấy một bụi cây như thế ngay ngoài sân, nên đã vặt một nắm mang về. Cô cũng định lát nữa tự dùng luôn.

“Nhắm mắt lại nhé, nếu nước vào mắt thì phải nói với chị ngay.” Phương Cẩm Tú cảm thấy mình chưa từng kiên nhẫn với đứa trẻ nào như với Cảnh Niên cả. Chủ yếu là vì cậu bé ngoan ngoãn, biết nghe lời, khiến người ta không thể không thương.

“Dạ.” Cảnh Niên ngồi xổm trước mặt chị, ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt nhắm chặt.

Phương Cẩm Tú cầm một cái gáo làm từ quả bầu khô, đây là quà của một thím tặng hôm nay. Cũng giống như miếng xơ mướp dùng để rửa bát, cái gáo này là đồ tự trồng rồi tự làm.

Nhờ sự phối hợp của Cảnh Niên, việc gội đầu diễn ra rất suôn sẻ.

Phương Cẩm Tú lấy một chiếc áo ba lỗ sạch của Cảnh Niên để làm khăn lau, vì trong nhà thậm chí chẳng còn một cái khăn nào.

Quần áo thì có vài bộ được trả lại, đồ của Cảnh Niên là hai chiếc áo ba lỗ nhỏ và một chiếc áo khoác mỏng. Phương Cẩm Tú chỉ có một bộ đồ cũ kỹ đầy miếng vá, gồm một chiếc áo ngắn tay và một cái quần.

Quần áo của Cảnh Niên đúng là của cậu, vì Phương gia không có đứa trẻ nào nhỏ hơn cậu hết. Để lại quần áo của cậu thì chỉ có thể cắt ra làm giẻ.

Còn đồ của Phương Cẩm Tú thì hoàn toàn không phải của cô. Cô không biết đây là đồ rách của ai bên Phương gia gửi qua. Nghe Cảnh Niên kể xong, cô chẳng còn chút ý định mặc chúng.

Hơn nữa quần áo gửi đến đều là đồ mỏng mặc mùa hè. Còn đồ mùa đông, dù không mặc được thì bông bên trong cũng có thể lấy ra dùng.

Cảnh Niên tự lau tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng bừng lên trông cực kỳ đáng yêu. Phương Cẩm Tú không nhịn được bóp nhẹ má cậu, khen: “Niên bé cưng thật là đáng yêu nha.”

Cảnh Niên rất thích được chị khen, vui vẻ rúc vào người chị, ngọt ngào đáp: “Chị cũng đẹp, đẹp nhất luôn!”

Phương Cẩm Tú bật cười không nhịn được: “Chị nghe không rõ, nói lại lần nữa nào.”

Cảnh Niên lập tức lặp lại thêm mấy lần, khiến Phương Cẩm Tú cười đến mức không ngậm miệng được.

Cô sau đó thay một thùng nước mới để tắm cho Cảnh Niên. Dù cậu còn nhỏ nhưng là con trai, Phương Cẩm Tú nghĩ rằng những điều cần dạy thì nên nói rõ ngay từ đầu.

Cô giúp em tắm nửa thân trên, rồi dặn cậu phải tự tắm phần còn lại. Cô còn nói thêm, có những chỗ trên cơ thể không được để ai chạm vào, nếu có người ép buộc thì phải khóc thật lớn rồi về nói với chị.

Cảnh Niên chỗ hiểu chô không, nhưng lời chị nói cậu đều nghiêm túc nghe và nhớ kỹ.

144 liếc qua một cái, yên tâm tắt máy rồi nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ: có người thay nó chăm sóc kí chủ cũng tốt.

Cảnh Niên tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc lại rất cẩn thận, tỉ mỉ từng chút, ngay cả kẽ chân cũng rửa sạch theo đúng lời chị dặn.

Trong lúc đó, Phương Cẩm Tú thay nước cho cậu một lần, nước trong nồi vẫn luôn được đun sôi, cô còn châm thêm hai lần củi.

Cậu bé được tắm sạch sẽ, trắng trẻo hồng hào như một quả đào mật còn đọng sương sớm, nhìn thôi đã thấy ngọt ngào rồi.

Phương Cẩm Tú không nhịn được, cúi xuống thơm một cái lên má cậu: “Sao Niên bé cưng của chị ngọt thế này cơ chứ?”

Cảnh Niên cười tít mắt, hỏi lại: “Em ngọt thật sao?”

“Đương nhiên rồi, Niên bảo của chị là cục cưng ngọt ngào nhất!” Phương Cẩm Tú cảm thấy việc cô xuyên không đến đây, điều an ủi lớn nhất chính là gặp được đứa em ngoan ngoãn, đáng yêu thế này.

Mắt Cảnh Niên sáng bừng lên, cậu đưa cánh tay vừa rửa sạch của mình lên miệng, cắn một cái thật mạnh.

Phương Cẩm Tú chưa kịp phản ứng, thì cậu bé đã mếu máo, đôi mắt rơm rớm nước mắt, ấm ức nói: “Chị ơi, em không ngọt đâu, đường mới ngọt cơ.”

Phương Cẩm Tú: “…”

Cô không nhịn được mà bật cười, cười nghiêng ngả suýt rơi cả nước mắt.

Cảnh Niên đứng đó, ngơ ngác nhìn chị, đến cả nước mắt cũng quên rơi.

Phải một lúc lâu, Phương Cẩm Tú mới ngừng cười, cố gắng giải thích cho cậu em hiểu, rằng từ “ngọt” mà cô nói và “ngọt” của đường không phải cùng một nghĩa.

Cảnh Niên nghe không hiểu hết, nhưng ít nhất cũng biết được một điều: bản thân không ăn được, cũng không ngon như đường, và tự cắn mình sẽ đau.

Cậu bé thở dài đầy tiếc nuối, trong lòng nghĩ nếu mình thật sự ngọt như đường, nhất định sẽ để chị ăn thử hai miếng.

Cái dáng thở dài như người lớn của cậu lại làm Phương Cẩm Tú phì cười lần nữa.

Nhờ có một cậu em dễ thương, ngoan ngoãn, cần cô chăm sóc mọi lúc như thế, cô thậm chí không có thời gian để buồn bã.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phương Cẩm Tú mặc cho Cảnh Niên bộ đồ sạch. Chiếc áo khoác tuy hơi mỏng, nhưng mặc thêm một chiếc áo ba lỗ bên trong là vừa đẹp.

Xong xuôi cho Cảnh Niên thì đến lượt cô tự tắm. Với cái thùng nhỏ như vậy, cô không thể đứng vào như cậu bé, đành phải dùng gáo múc nước tự dội từng chút.

Cô cũng chẳng có bộ đồ sạch nào để thay. Bộ quần áo không rõ của ai kia, cô nhất định không mặc, đành tạm chấp nhận dùng tạm bộ cũ trên người.

Trong nhà không có gương, cô không thấy được dung mạo của mình, chỉ có thể nhìn mờ mờ qua mặt nước. Hình ảnh phản chiếu cho thấy đó là một cô gái có đôi mày thanh tú, khuôn mặt vẫn còn chút trẻ con.

Gương mặt này trông rất giống cô khi còn nhỏ, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng gầy gò hơn nhiều.

Bận rộn cả một buổi chiều, trời cũng đã tối. Nhà không còn bột mì để nấu nữa, Phương Cẩm Tú luộc mấy củ khoai lang chia cho Cảnh Niên cùng ăn, coi như ăn xong bữa tối.

Trong nhà vốn có ba cái giường, hai cái đã bị khiêng đi, chỉ để lại một cái cho Phương Đại Phú ngủ. Hôm nay họ mang trả một cái tấm ván gỗ cũ nát, căn bản không có cách nào dùng được.

Phương Cẩm Tú đành ngủ chung với Cảnh Niên trên cái giường còn lại. Cô không muốn dùng tấm đệm mà Phương Đại Phú từng nằm, nhưng bà Phương thì không nỡ cho cô tấm khác. Hôm nay Vương Cúc Hoa còn ôm tấm đệm đi, đổi lại một cái còn cũ hơn.

May mà tấm đệm này vốn là của nhà Cảnh Niên, nhìn qua cũng không giống như đã bị ai khác dùng.

Cảnh Niên còn nhỏ, không chịu được mệt, hôm nay lại hoạt động nhiều như vậy, cậu bé vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Phương Cẩm Tú tuy rất mệt, nhưng lại không sao ngủ được. Nhìn bề ngoài lạc quan, ban ngày vui vẻ là vậy, nhưng nghĩ đến những ngày sắp tới, đầu cô như muốn nổ tung.

Cô đã hiểu rõ, đây là năm 1975, cách thời điểm cải cách mở cửa còn vài năm nữa.

Điều đó có nghĩa là trong vài năm này, cô không thể làm ăn buôn bán gì lớn, trồng trọt thì cô chưa từng làm qua, nghĩ thôi cũng biết là chẳng dễ dàng.

Công việc khác không có chỗ nào để bắt đầu. Bên trên không có người thân lớn tuổi để nương tựa, bên dưới còn một đứa trẻ nhỏ xíu đang trông chờ vào cô nuôi nấng.

Thiếu đủ thứ, còn không có gì cả. Lương thực trong nhà chỉ đủ ăn thêm một tuần nữa, sau đó thì sao? Không thể cứ trông chờ vào việc được người ta cứu trợ mãi, chẳng lẽ thật sự để em trai đi xin ăn nuôi mình?

Cô thậm chí không có thời gian để nhớ bố mẹ hay buồn bã, gánh nặng trên vai mới biết cuộc sống khó khăn thế nào.

Cô cúi đầu nhìn Cảnh Niên đang nằm bên cạnh. Cậu nhóc ngủ say, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy một góc áo chị, như thể sợ chị biến mất.

Phương Cẩm Tú thở dài. Bản thân chịu khổ không sao, nhưng Niên bảo thì biết phải làm sao đây? Nghĩ đến việc cậu bé phải nhịn đói, tim cô đau nhói.

“Đã xuyên không rồi, chẳng lẽ không cho chút bàn tay vàng sao?” Trong bóng tối, Phương Cẩm Tú lẩm bẩm than thở.

Vừa dứt lời, bên tai cô vang lên một giọng nói máy móc: [Xin chào, phiên bản thử nghiệm của hệ thống Taobao A đã được kích hoạt. Chào mừng bạn sử dụng.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play