Edit: Tiểu N

Cảnh Niên một giất này ngủ rất an tâm, sáng dậy còn mơ màng, mắt he hé mở, thấy chị gái ngồi bên cạnh liền rúc qua như một chú mèo con, nũng nịu gọi:

“Chị ơi…”

Giọng trẻ con vừa mới tỉnh ngủ mềm mềm dính dính, đuôi âm nhẹ bẫng như đang làm nũng.

“Niên Bảo tỉnh rồi à?” Phương Cẩm Tú thức đến nửa đêm, chỉ ngủ được vài tiếng, sáng sớm nghe gà nhà hàng xóm gáy thì cũng tỉnh theo, kiểm tra lại một lần nữa, trộm vía bàn tay vàng của cô vẫn còn đó. Cô sợ mình chỉ đang mơ, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.

Quả nhiên, có mơ cũng không mơ ra được thứ lớn như thế này.

Vậy nên dù cả đêm ngủ không bao nhiêu, Phương Cẩm Tú vẫn tinh thần phấn chấn, phấn khởi vô cùng.

“Chị ơi…” Cảnh Niên không mở mắt, giọng vẫn mềm mềm gọi thêm một tiếng, vừa nói vừa rúc vào lòng chị.

“Lợn con.” Phương Cẩm Tú ôm lấy em trai, vỗ nhẹ mấy cái. Có một cục bột ngoan ngoãn dính người như thế này, đúng là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

Cảnh Niên nằm trong lòng cô, mở mắt ra nghiêm túc nói: “Không phải lợn đâu, em không có ngon.”

Đội sản xuất không cho phép nhà nào tự nuôi lợn, số lượng gà nuôi cũng bị hạn chế, chỉ có đội mới được nuôi lợn. Đến Tết, khi giao đủ phần cho tập thể, phần còn lại mới chia cho dân trong thôn.

Trước đây Cảnh Niên từng được bế đi xem lợn con, bọn trẻ bên cạnh còn chảy nước miếng, nói đợi lợn lớn lên thì được ăn thịt.

Cảnh Niên cũng thích ăn thịt, thịt ngon lắm, nhưng cậu không muốn bị ăn!

Phương Cẩm Tú bật cười khúc khích, Cảnh Niên thấy chị cười cũng cong mắt cười theo, mềm mại đáng yêu hết sức.

Cô thích đến mức không nhịn được mà vò vò nhóc con, Cảnh Niên tưởng chị đang chơi với mình, lăn qua lăn lại trên giường như một cuộn bông nhỏ, đến lúc bị kéo lại, quần áo đã xộc xệch hết cả.

Giúp cậu cài lại cúc áo, Phương Cẩm Tú xoa đầu em trai, ngạc nhiên nói: “Niên Bảo là tóc xoăn này.”

Hôm qua tóc Cảnh Niên vừa bẩn vừa rối, nhìn không ra hình dạng. Sau khi gội sạch mà tóc còn ẩm, dựng lung tung nên cô cũng không để ý.

Giờ qua một đêm, nhìn kỹ mới thấy tóc Cảnh Niên là xoăn tự nhiên. Không phải kiểu xoăn nhỏ, mà là gợn sóng nhẹ, tự nhiên có độ cong. Vì lâu chưa cắt tóc, nên tóc mềm mại rủ xuống cằm, phối với đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, trông như một bé búp bê.

Cảnh Niên cũng sờ sờ đầu mình, ngước lên hỏi: “Xoăn là gì ạ?”

Phương Cẩm Tú nói: “Là tóc của Niên Bảo có mấy lọn cong cong đó, đáng yêu lắm.”

Chị rất hay gọi cậu bằng những cái tên khác nhau, nào là Niên Bảo, Niên bé cưng, Cục Cưng, Nhóc Con…, Cảnh Niên đã quen rồi.

Vừa được chị khen, cậu lập tức khen lại: “Chị cũng đáng yêu nữa.”

Thử hỏi ai mà không thích Cảnh Niên chứ? Nhóc con ngoan ngoãn, lại còn biết nói lời ngọt ngào.

Khóe môi cong lên, tâm trạng Phương Cẩm Tú vui vẻ cả buổi sáng.

“Nhanh dậy rửa mặt đi, lát chị đưa em lên huyện.” Cô nói.

Tối qua cô thức nửa đêm để nghiên cứu bàn tay vàng, cái app Taobao A bỗng dưng xuất hiện kia trông khá giống giao diện cũ cô từng dùng trên điện thoại, nhưng đơn giản hơn, nhiều tính năng đã bị cắt giảm.

Ví dụ như không có phòng livestream, không có nhóm fan, cũng không thể nhắn tin với chăm sóc khách hàng, chỉ có thể mua hàng.

Phần thông tin cá nhân của cô hiển thị địa chỉ mặc định là: “Tỉnh Kiến Phong, thành phố Bình Xuyên, huyện Hòa Bình, công xã Triều Dương, đội sản xuất Thắng Lợi, thôn Phương Gia Bình.”

Từ tỉnh đến thành phố, toàn bộ đều là địa danh cô chưa từng nghe đến.

Lập tức cô hiểu ra, mình có lẽ đã xuyên đến thế giới song song. Trong lòng thấp thỏm lo âu, không biết liệu cải cách mở cửa có diễn ra như lịch sử cô biết hay không.

Nhưng giờ nghĩ cái này cũng vô ích, đại sự quốc gia đâu phải thứ cô có thể can thiệp được? Việc quan trọng nhất là tận dụng bàn tay vàng này, để cô và em trai có cuộc sống tốt hơn.

Thực ra cái app này chẳng có nhiều chức năng lắm, mà cô cũng là người dùng Taobao lâu năm, nên không bao lâu đã quen thuộc.

Cô phát hiện mặc dù Taobao A tuyên bố “không gì là không thể mua được”, nhưng phiên bản rút gọn cô đang dùng lại có rất nhiều thứ không thể mua.

Ví dụ như sách kỹ thuật, tìm cũng không thấy.

Hạt giống cũng không có.

Đồ chơi liên quan đến công nghệ? Không có.

Các thiết bị điện tử như máy tính bảng, điện thoại? Đừng mơ nữa.

Có vẻ như hệ thống có giới hạn, không thể mua những món vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật và sự phát triển xã hội hiện tại.

Thế thì bó tay rồi. Tạm thời Phương Cẩm Tú đành gác lại mấy ý tưởng bay bổng đến tận trời xanh của mình.

May mà nhu yếu phẩm hằng ngày, đặc biệt là đồ ăn thì vẫn rất đầy đủ. Mà đây mới là thứ cô thèm nhất.

Nhìn hình ảnh quảng cáo có vịt quay, gà nướng, bánh mì mềm xốp, thịt khô, thịt nguội, rồi cả lẩu tự sôi, cơm tự sôi... Có lẽ do thân thể này quá thiếu dinh dưỡng, đến mức chỉ cần thấy mì gói thôi là cũng đã chảy nước miếng, thèm đến mức bụng réo ầm ầm giữa đêm khuya.

Cô rất muốn mua. Từ trước đến nay, Phương Cẩm Tú chưa bao giờ bạc đãi bản thân, đặc biệt là trong chuyện ăn uống.

Nhưng mà cô không có tiền!

Chỉ cho cô tài khoản Taobao A, thế mà lại không thèm liên kết với ví điện tử. Cô tuy không giàu có gì, nhưng dù sao cũng còn mấy ngàn đồng trong tài khoản, đủ để mua được khá nhiều đồ đó.

Đúng là thảm hết chỗ nói.

Trong giao diện cá nhân có mục tiền lẻ, nhưng từ trước đến nay cô toàn dùng Alipay để thanh toán, đâu có nghĩ đến chuyện nạp tiền vào đây.

Hiện tại liền hối hận, bởi vì Phương Cẩm Tú tìm đi tìm lại, cuối cùng phát hiện ra đây đích thị là tài khoản Taobao của chính mình. Các mặt hàng đề xuất trên trang chủ toàn là thứ cô từng xem dạo gần đây.

May mà ông trời vẫn để lại một con đường sống, bàn tay vàng không phải xuất hiện chỉ để trêu ngươi cô.

Phương Cẩm Tú xúc động phát hiện ra, điểm thưởng trên Taobao của cô vẫn còn! Trước kia đã tiêu không ít, nhưng vẫn còn lại hơn một ngàn hai trăm điểm.

Điểm này có thể dùng để đổi phiếu giảm giá, nhưng hầu hết đều là loại cô không dùng tới. Điều kiện để được giảm giá thì nhiều vô kể, cô còn chẳng dám nghĩ đến.

May sao lần này cô lại tìm thấy một loại phiếu đổi tiền mặt mới xuất hiện. Cứ một trăm điểm thì đổi được một đồng.

Nhớ lại số điểm mình đã tiêu trước đó, lòng cô đau như cắt.

Phương Cẩm Tú không chắc một đồng này là trong tài khoản Taobao A hay là tiền thật ngoài đời. Nếu là tiền thật, thì quá hời rồi. Giờ vật giá thấp thế này, chứ không thì mười hai đồng mua được cái gì chứ, cùng lắm là năm gói mì gói.

Cô thử đổi một trăm điểm. Được lắm, tiền lẻ trong tài khoản tăng thêm đúng một đồng.

Không thể chần chừ nữa! Phương Cẩm Tú thức trắng đêm tìm kiếm những món hàng giá rẻ, nếu không nghĩ cách kiếm tiền ngay, cô và đứa nhỏ chắc chắn sẽ chết đói.

Ban đầu cô nghĩ đến việc bán lương thực. Hình như gạo trắng khá khan hiếm, nhưng giá trên Taobao A lại không đắt, chỉ cần một, hai đồng là có thể mua được một cân. Dù bán không được, đem về nhà tự ăn cũng chẳng thiệt gì.

Nhưng tìm thử mới thấy, làm gì có chuyện mua từng cân một! Mấy loại bán theo cân đều là gạo mầm cao cấp, cộng cả phí vận chuyển vào thì cô còn chẳng mua nổi một cân.

Phương Cẩm Tú: "..."

Nghèo đến mức này sao?

Nhìn đứa nhỏ bên cạnh đang ngủ ngon lành trong đêm tối, cô lại tràn đầy quyết tâm.

Giờ cô không chỉ có một mình, mà còn phải nuôi con!

Nhìn sang Cảnh Niên, cô chợt nhớ ra—biết đâu có thể bán kẹo?

Kẹo rất rẻ. Cô tìm thử, chỉ vài đồng đã mua được cả một túi lớn, lại còn trông đẹp mắt nữa.

Quan trọng nhất là, cô nhìn thấy một loại kẹo cứng nhiều màu mà mình từng ăn. Vỏ ngoài là giấy trong suốt, không có nhãn mác sản xuất.

Như vậy cô không cần bóc từng viên kẹo ra. Lớp giấy gói này vốn đã rất đẹp, làm cho viên kẹo trông càng sang hơn.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là siêu rẻ—cô có thể mua được nè.

Chương trình khuyến mãi mua một tặng một, mỗi gói nửa cân, hai gói chỉ có 7 đồng 9, tổng cộng hơn 300 viên kẹo! Hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả.

Phương Cẩm Tú cắn răng, đổi thẳng tám đồng từ điểm thưởng, đặt mua kẹo luôn.

Cô còn đang nghĩ không biết hệ thống giao hàng kiểu này sẽ như thế nào. Không biết chuyển phát nhanh xuyên thời không có gây ra động tĩnh gì không.

Nhưng ngay sau khi thanh toán, "tách" một tiếng, hai gói kẹo đã xuất hiện ngay trong lòng cô. Dưới ánh trăng, lớp giấy trong suốt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Phương Cẩm Tú vội vàng nhìn sang bên cạnh. Cảnh Niên vẫn đang ngủ say, tay chân dang rộng, bụng nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở, ngủ ngon lành.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Chuyển phát đúng là nhanh thật... Có điều, mua xong là không giấu đi được. Sau này phải nhớ kỹ, thứ gì không cần dùng ngay thì đừng vội mua, vì không có chỗ nào để giấu cả!

Nhét hai gói kẹo vào đầu giường giấu kỹ, Phương Cẩm Tú lại mày mò một lúc, nhưng vẫn chưa hiểu cách nạp tiền vào. Không thể nào để điểm thưởng dùng hết là cái bàn tay vàng này cũng thành vô dụng chứ?

Trong tay không có tiền để thử, cô đành tạm gác lại.

Lăn qua lăn lại đến bây giờ, cô cũng mệt rồi, nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay.

Hôm nay dậy, chắc chắn không thể ở nhà được. Tuy bây giờ không phải mùa bận rộn, nhưng trong thôn, trừ mấy cụ già đã về hưu và trẻ con quá nhỏ, ai nấy đều phải làm việc. Không làm việc thì không có công điểm, không có công điểm thì không được chia lương thực.

Với tuổi của Phương Cẩm Tú, không còn đi học nữa thì cũng phải lao động kiếm công điểm.

Nhưng cô vừa chịu một trận hành hạ, cơ thể vẫn còn rất yếu, chưa ai giục xuống ruộng, vậy nên phải tranh thủ khoảng thời gian này để lo cho gia đình, ít nhất cũng phải tìm cách kiếm thêm lương thực, trong tay cũng không thể không có tiền.

Cảnh Niên còn chưa ra khỏi thôn bao giờ, nghe nói được lên huyện, lập tức vui mừng ra mặt, bật dậy ngay:
"Chị ơi, cho em đi cùng với!"

"Đương nhiên là phải dẫn Niên Bảo theo rồi."

Phương Cẩm Tú cũng từng nghĩ hay là để Cảnh Niên ở nhà hàng xóm một hôm, vì hôm nay chắc chắn cô có rất nhiều việc phải làm.

Nhưng nghĩ lại lại thấy không yên tâm, hơn nữa trước đó hai chị em bị bỏ đói lâu như vậy, còn chẳng biết đã chịu bao nhiêu ấm ức. Cô thầm tính toán, nếu kiếm được tiền thì nhất định phải dẫn em trai đi bệnh viện kiểm tra một lượt.

Rời giường cô trước tiên đưa em đi rửa mặt. Hai chị em rửa qua một lượt, rồi lo nấu hai bữa ăn. Trong vại nước cũng chẳng còn nhiều, sáng nay còn đủ dùng, nhưng lát về chắc chắn phải đi gánh thêm, không thì đến tối lại chẳng có nước.

Cô ghi nhớ việc này vào đầu, thử đốt lửa mấy lần, sau có Cảnh Niên nhắc, mới nhóm được một cái bếp đất, nấu nước nóng trước.

Không có khăn mặt, chỉ có thể dùng tay vốc nước rửa mặt.

Không có bàn chải hay kem đánh răng, đành phải dùng tay chấm ít muối để chà răng.

Dụng cụ vệ sinh cá nhân cũng phải mua sớm, Phương Cẩm Tú lại ghi thêm một điều vào danh sách cần chuẩn bị.

Điều kiện trong nhà thực sự quá sơ sài, may mà Cảnh Niên rất ngoan, cô bảo gì cũng răm rắp nghe theo, làm gì cũng nghiêm túc. Bảo cậu bé chà răng, cậu liền nhe hàm răng nhỏ lấm tấm như hạt kê, kiên nhẫn chà từng chiếc một.

Xong xuôi hai chị em rửa tay, rồi ăn sáng—cháo bột ngô với khoai lang.

Nghe thì có vẻ ngon, nhưng thực tế là ngô chưa được xay kỹ, chỉ đập sơ qua nên hạt vẫn còn to, lẫn cả vỏ cứng và lõi ngô vụn, vừa khó nhai vừa khó tiêu, nuốt vào còn mắc họng, nấu thành cháo vẫn thô ráp, lại chẳng có chút mùi thơm nào.

Phương Cẩm Tú không biết nấu ăn. Ở nhà thì có cha mẹ lo, đi học thì có căng-tin và đồ ăn đặt sẵn, cùng lắm cô chỉ tự nấu mì ăn liền.

À, cô cũng biết tự nấu ốc xào, còn lẩu tự sôi thì cũng từng làm qua vài lần. Dù sao cũng không đến mức để mình bị đói. Nhưng mà giờ chẳng có mấy thứ đó, cũng chẳng có cơ hội trổ tài.

Cô chưa quen dùng bếp củi, lửa lớn nhỏ không kiểm soát được, cháo nấu bị khê, cả bếp toàn mùi cháy khét, đành phải chế thêm ít nước.

Vậy mà cũng không dám nấu quá nhiều, lương thực chẳng còn bao nhiêu, phải ăn dè nữa.

Cô lựa những miếng khoai lang và phần cháo có hạt ngô xay mịn hơn, múc một bát cho Cảnh Niên.

Cảnh Niên mặt nhỏ hơn cả cái bát, hai tay nâng lên, ăn từng miếng lớn, cũng không hề kén chọn.

Phương Cẩm Tú vừa ăn cháo thô ráp, vừa thấy xót xa. Thứ này ngay cả cô còn khó nuốt, cổ họng của trẻ con nhỏ thế, sao có thể ăn trôi được. Vậy mà Cảnh Niên lại chẳng than một câu nào.

Hôm qua cậu bé ăn được bữa ngon hơn, dĩ nhiên cũng nhận ra bữa sáng nay chẳng có gì ngon lành. Nhưng cậu càng sợ bị đói hơn.

"Chị ơi, ăn cái này đi, ngọt lắm." Cậu bé đã thử một miếng, phát hiện khoai lang là thứ ngon nhất trong bát, vừa mềm vừa ngọt. Nhìn thấy bát của chị chỉ có ít khoai lang, cậu vội vàng đưa bát của mình sang, muốn chia cho chị.

"Niên Bảo ăn đi, chị ăn thế này là đủ rồi."

Phương Cẩm Tú càng cảm động hơn, ý chí lại bừng bừng, hôm nay nhất định phải kiếm được tiền. Ít nhất, ít nhất cũng phải mua cho thằng bé một cái bánh bao nhân thịt!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play