Edit: Tiểu N
“Nhóc con, em có biết nhà đại đội trưởng ở đâu không?”
Phương Cẩm Tú dọn dẹp bát đũa xong, vẩy nước trên tay rồi hỏi em trai.
Cảnh Niên tích cực giơ tay: “Em biết!”
Hôm qua đi ngang qua sân phơi lúa, cậu đã thấy nhà đại đội trưởng rồi.
“Đi thôi, chị em mình đến tìm ông ấy trước.” Phương Cẩm Tú nắm tay em trai, khóa cửa lại rồi dẫn cậu đi tìm đại đội trưởng Phương Vĩnh Chí.
Nếu chỉ lên huyện mà không làm gì khác thì cứ đi thẳng là được. Chỉ khi muốn ở lại mới cần thư giới thiệu, còn ăn uống mua sắm thì không cần.
Nhưng nếu muốn khám bệnh thì cũng phải có thư giới thiệu.
Hơn nữa, cô còn phải lo chuyện tách hộ khẩu, tiện thể giải quyết luôn một lượt luôn.
Có Cảnh Niên dẫn đường, Phương Cẩm Tú nhanh chóng tìm được nhà đại đội trưởng. Dù là người có chức vụ cao nhất trong đội sản xuất, nhà của Phương Vĩnh Chí cũng không khác biệt lắm, vẫn là một căn nhà đất nện chắc chắn, nhưng mái lợp ngói, trông vững chãi và khang trang hơn hẳn.
Hai chị em đến không quá sớm, nhưng Phương Vĩnh Chí đã ra đồng. Đại đội trưởng cũng phải làm việc như mọi người.
Mẹ của Phương Vĩnh Chí sai một đứa trẻ trong nhà đi gọi con trai về, còn bà thì niềm nở mời hai chị em vào nhà.
Bà rót nước cho họ uống, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Niên, cậu bé ngồi sát bên chị gái, đôi mắt tròn xoe.
Bà thở dài.
Lần trước gặp cậu, gương mặt vẫn còn chút thịt, được mẹ bế trong lòng, trông chẳng khác gì đứa bé trong tranh Tết. Mới bao lâu chứ, giờ lại gầy nhom thế này.
Bà do dự một lát, rồi xúc nửa muỗng đường bỏ vào chén nước của Cảnh Niên. Nước đường này là để tiếp khách quý đấy.
“Cảm ơn bà năm ạ.” Cảnh Niên nhận chén nước, giọng non nớt lễ phép cảm ơn, khiến bà cụ cười tít mắt.
Bảo sao bà có cái nhìn tốt về con dâu nhà Phương Lâm, đúng là người có học dạy con cũng khác hẳn.
Phương Cẩm Tú không biết nên xưng hô thế nào, chỉ đành theo Cảnh Niên mà gọi theo. Bà cụ cũng không để ý.
Cảnh Niên nhấp một ngụm nước, lập tức kinh ngạc reo lên: “Ngọt quá! Chị ơi, của chị có ngọt không?”
Phương Cẩm Tú ngẩn ra, lập tức hiểu ý, bật cười: “Của chị cũng ngọt, em uống nhanh đi.”
“Của em ngọt lắm luôn! Chị thử một ngụm đi.” Cảnh Niên nâng chén nước, mắt long lanh mong chờ chị cũng uống thử.
Phương Cẩm Tú hớp một ngụm nhỏ, xoa mái tóc mềm mại của em trai, cảm thấy vị ngọt trong miệng lan tận vào tim.
Bà cụ nhìn hai chị em quấn quýt bên nhau, cũng không nhịn được mà mỉm cười, hỏi họ đến đây có việc gì.
Phương Cẩm Tú kể lại chuyện muốn lên huyện khám bệnh. Bà cụ gật đầu: “Nên đi khám cho cẩn thận.”
Bà cũng ở trong đám đông hôm qua, tận mắt thấy Phương Cẩm Tú nằm trên cáng, mặt trắng bệch không chút sinh khí.
Hôm nay trông có vẻ khá hơn rồi, nhưng ai biết có để lại di chứng gì không. Nếu có bệnh mà không chữa sớm, đến khi phát ra thì hối cũng không kịp.
“Còn Cảnh Niên thì sao?” Bà cụ hỏi.
“Em ấy cũng phải đi khám luôn.” Nhắc đến chuyện này, Phương Cẩm Tú không nhịn được nghiến răng. “Hôm con bị đưa đi, bọn họ bỏ đói em ấy suốt! Không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không nữa.”
Chuyện này cô nghe từ Cảnh Niên, càng nghĩ càng giận, hận không thể vớ ngay đám người kia mà nhét vào hố phân, rửa sạch đầu óc bẩn thỉu của đám người đó!
“Cái gì?!” Bà cụ giật mình.
Trước đó nghe Cảnh Niên nói bị đói, bà còn tưởng chỉ là nhịn một hai bữa, nào ngờ bọn họ lại nhẫn tâm đến thế, thật sự muốn hành hạ đứa bé này đến chết sao?
Nhìn cậu bé đang nép sát bên chị gái, đôi mắt to tròn, ai nhìn cũng phải mềm lòng, ngoan ngoãn thế này, vậy mà họ cũng nỡ lòng nào.
“Đúng rồi, phải đưa thằng bé đi khám luôn.” Bà cụ vội vàng gật đầu.
Bà trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Vừa hay mấy hôm nay Đại Ngưu có việc phải lên hợp tác xã. Để bà nói với nó một tiếng, bảo nó hôm nay đi chở hai đứa một đoạn.”
Phương Đại Ngưu là cháu nhà mẹ đẻ của bà, anh họ của Phương Vĩnh Chí, trong thôn ai cũng gọi là lão Ngưu, chuyên chăn trâu cho đội sản xuất.
Có lúc phải lên huyện kéo hàng hay chở người, xe trâu của hợp tác xã cũng do hắn quản lý.
Phương Cẩm Tú không rõ lắm về chuyện này, nhưng nghe giọng điệu của bà thì có vẻ là chuyện tốt, lập tức vui vẻ cảm ơn, Cảnh Niên cũng ngoan ngoãn nói theo: “Cảm ơn bà năm.”
Bà bác Phương vuốt tóc mái của Cảnh Niên, càng nhìn càng yêu thích. Đứa trẻ ngoan như vậy, sao bà nội nó lại nhẫn tâm hành hạ cơ chứ?
Đúng lúc này, Phương Vĩnh Chí cũng trở về. Nghe xong chuyện của Phương Cẩm Tú, ông bảo cô ký vào giấy tách hộ khẩu, sau đó thuần thục viết cho cô một tờ thư giới thiệu.
Phương Cẩm Tú cẩn thận cất giấy vào người, bà bác Phương nhìn mà sốt ruột, kéo Phương Vĩnh Chí ra một góc: “Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Phương Vĩnh Chí vừa về đến nhà, sắc mặt đã không được tốt lắm, ông cẩn thận quan sát hai chị em, đặc biệt nhìn Cảnh Niên lâu hơn một chút.
Công nhận thằng bé này trông cũng khôi ngô thật, nhưng con trai thì đẹp trai có ích gì? Da dẻ trắng trẻo, trông cứ như con gái vậy.
Nhưng mẹ ông thương nó, ông còn biết làm sao được.
Phương Vĩnh Chí mặt lạnh hỏi: “Con có tiền đi bệnh viện không?”
Phương Cẩm Tú không lên tiếng. Cô vốn định đi bán kẹo trước, tiền khám bệnh chắc cũng không đắt lắm, bán kẹo xong rồi đi khám.
“Bà nội con cầm của người ta hai mươi đồng, muốn lấy lại hết thì chắc không thể, nhưng bác sẽ thử đòi lại một ít cho con, để con có tiền khám bệnh.” Phương Vĩnh Chí nói.
Phương Cẩm Tú nghe xong thì vui ra mặt.
Hai mươi đồng đó, cô biết rõ là tiền bán thân của nguyên chủ. Cô sống hai mươi mấy năm rồi mà chưa từng thấy ai ác độc đến vậy.
Cô cũng muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, cũng muốn trả thù bọn họ, nhưng hiện tại cô không có năng lực, nên phải nhịn trước đã.
Cái này gọi là biết thân biết phận.
Phương Vĩnh Chí chịu đứng ra giúp cô, cô mừng rỡ cảm ơn không ngớt.
Cảnh Niên quen thói đi theo chị, chị cảm ơn thì cậu cũng ngoan ngoãn nói theo: “Cảm ơn đại đội trưởng ạ.”
Cậu còn bắt chước lúc chúc Tết, hai bàn tay nhỏ chắp lại, cúi đầu vái một cái.
Phương Vĩnh Chí liếc nhìn, khóe môi khẽ giật.
Phương Lâm đen nhẻm giống ông, nhưng không hiểu sao thằng nhóc này lại trắng trẻo, đẹp đẽ đến vậy, chẳng giống trẻ con trong thôn chút nào. Chắc là giống mẹ nó.
“Đại đội trưởng.” Phương Cẩm Tú nuốt nước bọt, chợt nhớ ra một chuyện: “Bác có thể bảo họ trả lại sách cho con không?”
Cô muốn xem chữ viết của nguyên chủ thế nào, ít ra cũng phải có cái để bắt chước chứ.
“Con còn định đi học sao?” Phương Vĩnh Chí thấy suy nghĩ này của cô hơi viển vông. Giờ đâu còn ai nuôi con học nữa chứ?
“Bây giờ thì không nghĩ đến chuyện đó nữa.” Phương Cẩm Tú sớm đã chuẩn bị sẵn lý do. “Nhưng con không thể để Cảnh Niên thất học. Nhà mình không có tiền đóng học phí, nên con phải dạy em ấy trước. Sau này có điều kiện thì sẽ cho em ấy đi học. Ba mẹ đã nuôi con học hết cấp ba, con không thể để Cảnh Niên trở thành người mù chữ được.”
Phương Vĩnh Chí gật đầu, như vậy thì còn hợp lý.
Dù chưa biết có thành hay không, nhưng có suy nghĩ này cũng không uổng công vợ chồng Phương Lâm đã nuôi cô.
“Con về trước đi, lát nữa bác sai người mang sách qua cho con.” Phương Vĩnh Chí nói.
Ông nói chuyện rất chắc chắn, bởi vì ông là người có quyền lực lớn nhất trong đội sản xuất, cũng là người đứng đầu Phương gia thị trong thôn. Những chuyện thế này, chỉ cần ông chịu ra mặt thì không ai dám ngăn cản.
Hai chị em lại rối rít cảm ơn, Phương Vĩnh Chí xua tay, rồi đi thẳng đến nhà cũ của Phương gia.
Bà bác Phương cũng ra khỏi nhà, đi tìm cháu trai bà – Phương Đại Ngưu. Trước khi đi, bà dặn dò Phương Cẩm Tú về nhà thu dọn đồ đạc.
Nhưng có gì để thu dọn đâu chứ.
Về đến nhà, Phương Cẩm Tú sang nhà hàng xóm mượn một cái gùi nhỏ. Nghe nói hai chị em cô sắp lên huyện khám bệnh, thím Thu Vân liền ép cô cầm theo hai cái bánh ngô, bảo mang theo ăn dọc đường.
“Niên Niên, những người đối tốt với chúng ta, sau này chúng ta phải nhớ, phải đối xử tốt với họ, biết không?”
“Biết ạ!” Cảnh Niên lớn tiếng đáp. “Bà năm cho em uống nước đường, thím Thu Vân cho em kẹo, thím Điền nấu cháo cho em, họ đều là người tốt. Sau này em cũng cho họ đồ ăn ngon.”
Phương Cẩm Tú: “…”
Hình như… có gì đó sai sai.
Về đến nhà, cô sai Cảnh Niên đi múc nước uống, rồi lặng lẽ nhét gói kẹo vào đáy gùi.
Vỏ ngoài của kẹo đã bị tháo từ lâu, sáng nay lúc đốt lửa nấu cơm, cô nhân lúc Cảnh Niên không để ý mà ném vào bếp lò thiêu rụi. Bây giờ, kẹo được gói bằng chiếc áo ba lỗ cũ của Cảnh Niên mà hôm qua cô dùng làm khăn mặt.
Cô đã giặt sạch rồi, giờ dùng tạm làm túi vải bọc kẹo, vì thực sự không còn đồ gì khác để đựng.
Cô còn giữ lại một viên kẹo, đợi Cảnh Niên quay về, Phương Cẩm Tú liền nói: “Niên Niên, nhắm mắt lại nào, chị làm ảo thuật cho em xem.”
“Ảo thuật là gì ạ?” Cảnh Niên vừa nhắm mắt vừa tò mò hỏi.
Phương Cẩm Tú bóc vỏ viên kẹo – một viên kẹo cam màu vàng cam, rồi nhét vào miệng cậu bé.
Vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, còn ngon hơn viên đường phèn hôm qua nữa. Cảnh Niên thích thú reo lên: “Oa, ngon quá đi! Đây chính là ảo thuật hả chị?”
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Phương Cẩm Tú vo viên giấy gói kẹo thành một cục rồi nhét vào túi áo. “Đúng vậy, đây là ảo thuật của chị đó.”
Cảnh Niên ngậm viên kẹo, vui sướng đến mức ríu rít như chim non: “Chị ơi, ảo thuật của chị giỏi quá! Em có thể học không? Em cũng muốn biến ra kẹo!”
Vì quá phấn khích, cậu bé không nhịn được mà gọi 144 đã im lặng bấy lâu nay, muốn chia sẻ niềm vui với nó: “Bốn Bốn, chị tớ siêu lợi hại luôn nhá! Chị có thể biến ra kẹo đó!”
144 bị tiếng gọi đánh thức khỏi giấc ngủ say. Thấy ký chủ của mình vẫn khỏe mạnh, nó lười biếng động đậy vài dòng code.
Biến kẹo…
Nó quét qua tình hình một lượt rồi à lên một tiếng.
Ồ, bàn tay vàng hả? Khí vận chi tử thao tác thông thường thôi. Xem ra ký chủ của nó ôm được một cái đùi lớn rồi.
Tốt quá, ngốc thì có phúc của ngốc, nó cũng được nhàn rỗi.
Quăng vài dòng code ra xong, 144 lại tiếp tục ngủ.
“Không được đâu.” Phương Cẩm Tú nghiêm túc nói, “Đây là ảo thuật chỉ chị mới biết làm, Niên Niên không thể nói cho ai biết đâu nhé. Nếu không, chị sẽ không thể làm ảo thuật được nữa, mà còn bị người ta bắt đi đó.”
Cảnh Niên lập tức sợ hãi, tròn xoe mắt, hai tay bịt chặt miệng: “Chị ơi, em không nói đâu! Chị đừng làm ảo thuật nữa, em không ăn kẹo nữa đâu, chị đừng để bị bắt đi nhé!”
Vừa nói, giọng cậu bé đã hơi nghẹn ngào, bàn tay nhỏ còn níu chặt lấy vạt áo chị gái.
Phương Cẩm Tú vừa buồn cười vừa cảm động, xoa xoa gương mặt nhỏ của em trai, dịu dàng an ủi: “Chị lợi hại lắm, chỉ cần Niên Niên không nói cho ai biết, thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Em chắc chắn không nói đâu!” Cảnh Niên liên tục cam đoan.
“Em ngoan lắm.” Phương Cẩm Tú cười tít mắt. “Chị tin em.”
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, là Phương Vĩnh Chí đến.
Ông đưa cho Phương Cẩm Tú một chồng sách, từ sách giáo khoa tiểu học đến trung học phổ thông đều có, hầu hết vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hai cuốn trên cùng là bị xé mất một nửa.
Lúc nhìn thấy, Phương Vĩnh Chí đã giận đến mức không nói nên lời. Ông là một trong số ít người trong thôn từng đi học, biết chữ, biết tính toán, nếu không đã chẳng thể làm đại đội trưởng sản xuất.
Vậy mà nhìn đám người trong nhà Phương gia vô dụng đến mức mang sách ra làm củi nhóm lửa, ông giận đến muốn đập bàn. Không ngờ con gái nuôi như Phương Cẩm Tú còn biết trân trọng sách vở hơn cả họ.
“Cầm lấy, tiền thuốc cho hai chị em con.” Ông lại nhét cho Phương Cẩm Tú mười đồng.
Ban đầu ông chỉ định xin lại một, hai đồng, cũng đủ để khám bệnh rồi.
Nhưng bị nhà Phương gia chọc tức quá, ông tức giận đòi luôn cả hai mươi đồng. Rốt cuộc bà Phương lăn lộn khóc lóc, bám chặt không chịu nhả hết, chỉ trả lại được mười đồng, giờ còn đang nằm nhà gào khóc vì tiếc của kìa.
-
Cứu cứu: Hiện tại N đang rối khúc xưng hô: Phương Vĩnh Chí – đại đội trưởng, cha ông là Phương Phúc Sơn, mà Phương Phúc Sơn thì ngang vế (đoán vậy) với Phương Dư Điền – anh của ông nội Cảnh Niên, suy ra thì Phương Vĩnh Chí thì ngang vế với bố Cảnh Niên, vậy xưng hô : 1 là chú-con, 2 là bác – con. Mà mình vẫn không xác định được tuổi tác của đại đội trưởng để xưng hô cho đúng T^T Tạm thời chắc để bác – con trước, mà mọi người có cách xưng hô nào tiện hơn khi chưa xác định được tuổi nhân vật thì cho mình gợi ý nhé!