Edit: Tiểu N
“Đại Ngưu đã đến đầu thôn rồi, nếu mấy người thu dọn xong thì mau qua đó đi.” Phương Vĩnh Chí đưa tiền cho Phương Cẩm Tú rồi nói.
Phương Cẩm Tú cầm lấy mười đồng, không phải tờ nguyên vẹn, mà là mấy tờ lẻ gộp lại, dày dày một xấp nhỏ, thậm chí còn có cả tiền xu, loại tiền này cô chưa từng thấy bao giờ.
“Cảm ơn bác, làm phiền bác rồi.” Phương Cẩm Tú vui vẻ nói lời cảm ơn.
Cô chỉ từng nghe người lớn kể lại, cũng từng thấy người ta nhắc đến trên mạng, rằng tiền hồi này rất có giá trị. Mười đồng có thể mua được bao nhiêu thứ cô không biết, nhưng chắc chắn vẫn hơn là không có xu nào.
Cảnh Niên cũng ngửa mặt lên, cười tít mắt với Phương Vĩnh Chí: “Cảm ơn bác đội trưởng.”
Phương Vĩnh Chí không nhịn được, đưa tay nhéo nhéo má thằng bé, mềm mềm mịn mịn, đúng là không dám dùng sức mà.
Lạ thật, con trai nhà ông cũng không phải ít, chọc giận ông thì bị quất roi mây cũng chẳng sao, thế mà con nhà người khác lại giống như đậu hũ, chạm mạnh một chút là sợ vỡ.
Phương Vĩnh Chí phất tay: “Mau đi đi, đừng chậm trễ.”
Phương Cẩm Tú đã thu dọn xong đồ, liền đeo chiếc gùi nhỏ lên lưng rồi nắm tay Cảnh Niên, đóng cửa lại.
Cái khóa nhà cô đã bị bà Phương lấy đi mà chưa trả lại. Đêm qua cô chỉ dùng tấm ván gãy mà Phương gia đưa cho để chắn cửa rồi ngủ. Mà dù họ có trả cái khóa về thì cô cũng chẳng dám dùng, vì cô không biết có bao nhiêu chìa khóa nữa.
Người đi rồi, cửa này cũng chẳng cần khóa, nhà cô vốn chẳng có gì đáng để trộm. So với nhà cô, có khi gia đình nghèo nhất thôn – lão Nhị Lại – còn khá giả hơn.
Hôm nay vào huyện, có cơ hội thì mua cái khóa mới.
Đến đầu thôn, từ xa cô đã thấy một chiếc xe trâu, liền hiểu ngay ý của bà bác Phương.
Lại nói có chút buồn cười, cô đã từng đi ô tô, đi tàu cao tốc, thậm chí cả máy bay cũng ngồi rồi, nhưng xe trâu thì chưa bao giờ.
“Chị ơi, có trâu, trâu to kìa!” Ngược lại là Cảnh Niên thì vui mừng khôn xiết, ngửa mặt lên, không giấu nổi sự hào hứng.
“Đúng rồi, là trâu đó. Chúng ta sẽ ngồi xe trâu vào huyện, vui không nào?” Phương Cẩm Tú dỗ dành thằng bé.
“Vui ạ!” Cảnh Niên reo lên.
“Nhóc con, sau này chị sẽ dẫn em đi máy bay.” Phương Cẩm Tú lập tức hứa hẹn.
“Máy bay là gì ạ?” Cảnh Niên nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Là con gà biết bay sao? Con gà trống nhà thím Thu Vân cũng biết bay, nó có thể bay lên tường rào đấy.”
Nhưng mà con gà trống đó chỉ to chừng ấy, sao mà ngồi lên được? Cậu miễn cưỡng thì có thể ngồi một chút, nhẹ thôi, không thì sẽ đè bẹp gà mất. Nhưng chị thì không ngồi được đâu.
Phương Cẩm Tú cố gắng tìm từ để diễn đạt: “Không phải gà, mà là một phương tiện giao thông có thể bay lên trời, chở được cả trăm người lên không trung.”
Nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho nhóc con hiểu.
“Wow, máy bay lợi hại quá! To như vậy thì ăn được bao lâu nhỉ?” Cảnh Niên kéo dài giọng, cảm thán.
Cậu không biết "cả trăm" là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là rất nhiều rất nhiều người. Nhiều người như vậy có thể ngồi lên đó, thế thì chắc chắn con gà này phải cực kỳ to lớn, to đến mức cậu cũng không thể tưởng tượng nổi luôn.
Phương Cẩm Tú: “Phụt.”
Hồi trước mẹ cô còn bảo cô thi sư phạm làm giáo viên, đúng là đánh giá cô quá cao rồi.
Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh Niên, thầm nghĩ sau này nhất định phải mua một suất gà rán cho em ấy ăn thử, để đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện ăn máy bay nữa, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Đầu thôn không chỉ có xe trâu của Phương Đại Ngưu, mà còn có mấy người trong thôn khác, đều nghe tin mà chạy đến, muốn đi nhờ xe vào huyện.
Bây giờ không được phép buôn bán tư nhân, nhưng nhà xã viên nào cũng có nuôi vài con gà, trứng gà tích góp mãi không nỡ ăn, bèn đem đến cung tiêu xã đổi tiền.
Tiền đổi về chính là kim chỉ, dầu muối, xì dầu dấm chua của cả nhà, thậm chí tiền học phí, tiền sách vở của bọn trẻ, tất cả đều từ trứng gà mà ra.
Dầu ăn không phải muốn mua là mua được, phải có phiếu dầu, đâu dễ kiếm chứ. Ngay cả dân thành phố mỗi tháng cũng chỉ có một suất phiếu dầu nhất định, một công nhân có hai lạng dầu trong tháng đã đủ để đem ra khoe với người ta rồi.
Chứ còn đồ chiên rán á hả? Không dám nghĩ đến, làm gì có nhiều dầu đến thế. Đến Tết mà có mấy viên chả chiên thôi cũng đã là sướng lắm rồi.
Bảo sao ai cũng ăn khỏe thế, trong bụng thiếu dầu mỡ, đói nhanh là phải.
Ngày thường mọi người đều đến cung tiêu xã công xã để mua bán, chỗ đó gần hơn, đi bộ nhanh thì hơn nửa tiếng là tới, đi lại rất tiện.
Phương Đại Ngưu đánh xe trâu thì phần lớn là lên huyện, mà huyện thì xa hơn nhiều, đi bộ ít nhất cũng phải mất một tiếng. Cầm theo trứng gà—thứ dễ vỡ—sẽ khó mà đi nhanh được, một chuyến đi về mất cả nửa ngày, đặc biệt chậm trễ công việc.
Thế nên dù giá thu mua trứng ở cung tiêu xã trên huyện có lúc cao hơn một chút, người trong thôn vẫn thường chọn đi cung tiêu xã của công xã.
Nhất là vào mùa hè thời tiết nóng, trứng để lâu dễ hỏng, nên không ai dám chậm trễ, sợ trứng bị hư thì uổng phí.
Gặp được xe trâu trong thôn là tốt nhất, có thể đi nhờ, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, tiện lợi biết bao.
Những người đến đi nhờ xe đều là các bà các thím, hoặc các cô vợ trẻ. Giờ này không phải mùa vụ cao điểm, nhưng đồng ruộng vẫn còn nhiều việc, đàn ông sức khỏe tốt, thường kiếm được nhiều công điểm hơn.
Còn phụ nữ thì lo việc nhà, mấy chuyện vặt vãnh này để họ làm.
Phương Cẩm Tú nắm tay Cảnh Niên bước tới, lập tức có một thím nhích mông sang bên, cố chen ra một chỗ trống nhỏ, vẫy tay gọi hai chị em: “Tú Nhi, mau lại đây, ngồi đây này.”
Phương Cẩm Tú vội vàng ngồi xuống, ôm Cảnh Niên vào lòng, cười với thím ấy một cái, mơ hồ nói một câu: “Cảm ơn thím.”
Vừa mới ngồi yên, Phương Đại Ngưu đã cất giọng hô: “Đi thôi!”
Chiếc roi nhẹ quất xuống, xe trâu kẽo kẹt lăn bánh.
Cảnh Niên non nớt nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thím Lan Hoa ạ.”
Lúc này Phương Cẩm Tú mới biết, thì ra thím ấy chính là người đã cho Cảnh Niên một cái bánh bột ngô hôm trước, trong lòng liền dâng lên cảm kích.
Cái bánh bột ngô đó không chỉ Cảnh Niên ăn, mà cô cũng ăn một nửa, ngẫm lại thấy thật sự rất ngon, còn ngon hơn cơm cô nấu nữa.
“Đúng là ngoan quá.” Thím Lan Hoa trìu mến xoa đầu Cảnh Niên. Đứa trẻ này không biết được sinh ra kiểu gì, chỗ nào cũng đẹp, trắng trẻo tinh xảo như con gái vậy.
Sau đó thím lại hỏi Phương Cẩm Tú dẫn Cảnh Niên đi đâu.
Người trên xe trâu đều vểnh tai lên nghe. Chuyện Phương gia gần đây là đề tài nóng hổi nhất trong thôn, ai ai cũng bàn tán rôm rả trong bữa cơm, cũng do chuyện quá mức ly kỳ mà.
Phương Cẩm Tú lại kể lại một lần giống như đã nói với bà bác Phương, giọng nói mang theo chút xót xa buồn bã: “Niên Bảo còn nhỏ thế này, đã bị đánh một trận rồi lại nhịn đói mấy ngày, lỡ như ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này con làm sao còn mặt mũi nào để gặp cha mẹ đây.”
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy xót xa. Trước đây đã nghe nhiều chuyện xấu về nhà bà Phương, có thật có giả, có người còn không tin, vì dù sao cũng là bậc cha mẹ, sao có thể nhẫn tâm như thế được.
Dù có không ưa Phương Cẩm Tú đi nữa, thì Cảnh Niên vẫn là cháu ruột mà.
Giờ nghe cô nói vậy, ai nấy đều câm nín, ấn tượng về nhà bà Phương lại tụt dốc không phanh, còn với hai chị em thì vô cùng đồng cảm.
Phương Cẩm Tú cũng không trông mong gì họ sẽ giúp cô làm gì cả. Sau này cô trả thù cái nhà đó, chỉ mong đừng ai chỉ trích cô bất hiếu là được.
Bản thân cô thì không quan tâm, nhưng nghe người lớn kể chuyện ngày xưa, cô không ít lần nghe đến chuyện “thanh danh giết người”.
Cô và Niên Bảo bị người thân độc ác chèn ép đến khổ sở, sau này tuyệt đối không thể để họ được lợi thêm một đồng nào. Giờ tạo tiền đề trước, để sau này khỏi bị người ta lên án.
Chuyện nhà người khác lúc nào cũng có thể hóng, vài câu tán gẫu qua lại, chủ đề lại quay về mục đích chuyến đi hôm nay.
Một thím mặt hơi dài ngồi cạnh, cẩn thận vén rơm phủ trên giỏ ra, giọng nói mang theo chút khoe khoang: “Mấy người xem trứng nhà tôi này.”
“Chà, to thật đấy.” Thím Lan Hoa tấm tắc: “Mẹ thằng Nhị Ngưu à, nhà chị nuôi gà tốt ghê, trứng lần nào cũng to.”
“Chứ còn gì nữa.” Mẹ Nhị Ngưu đắc ý: “Cung tiêu xã công xã thu trứng, trứng nhà người ta chỉ được một xu một quả, trứng nhà tôi thì một xu rưỡi đấy. Hôm nay mà lên huyện, chắc chắn bán được hai xu một quả luôn.”
“Tuyệt thật.” Thím Lan Hoa ngưỡng mộ nói: “Trứng nhà chúng tôi bán được một xu rưỡi là đã mừng rồi.”
Những người khác cũng đều tràn đầy ao ước. Một quả trứng đắt hơn nửa phân, mười quả đã thêm được năm xu, từng ấy tiền đã đủ để mua một hộp diêm lớn rồi.
Mọi người đều nhao nhao hỏi mẹ Nhị Ngưu về bí quyết nuôi gà. Đương nhiên bà ta sẽ không nói, nhưng được mọi người tâng bốc, bà ta cũng vui vẻ khoe khoang thêm vài câu.
Cảnh Niên hau háu nhìn chằm chằm vào rổ trứng của người ta, thèm chảy cả nước miếng.
Trứng gà cậu từng ăn rồi, thơm lắm, mẹ còn làm trứng hấp nữa, mềm mịn trơn bóng, ngon cực kỳ.
“Chị ơi.” Cậu kéo tay áo Phương Cẩm Tú, đợi cô cúi xuống rồi ghé tai thì thầm: “Chị, sau này mình cũng nuôi gà nhé? Em biết cho gà ăn đó.”
Nuôi gà thì sẽ có trứng ăn! Hớp hớp nước miếng.
“Được được, nuôi gà.” Phương Cẩm Tú ngơ ngẩn đáp lại.
Cô nghe mà đờ đẫn cả người, theo bản năng siết chặt túi tiền trong tay.
Cái gì cơ?! Trứng gà hai xu một quả á?!
Cô biết đồng tiền thời này có giá trị lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Hay là chỉ có trứng gà rẻ thôi? Nhưng vậy cũng vô lý lắm chứ?!
Chưa kể, các thím trên xe đã bàn tán về những thứ họ định mua, mấy mức giá mà họ nhắc đến đều thấp đến mức khiến cô kinh ngạc.
Hóa ra mười đồng trong tay cô lại là một khoản tiền khổng lồ!
Vậy thì… đường cô bán ra còn có thể được giá không?!
Phương Cẩm Tú nhanh chóng nghĩ đến điểm mấu chốt này.
Mười đồng rất nhiều, nhưng chỉ là một khoản tiền có giới hạn. Làm sao tận dụng tốt “bàn tay vàng” mới là chìa khóa để cô và Niên Bảo có thể ăn ngon uống ngọt về lâu dài.
Trên TaoBao có rất nhiều thứ không thể quang minh chính đại lấy ra, nên trong hiện thực có một nguồn thu nhập ổn định là vô cùng cần thiết.
Cô phải nắm rõ giá cả thị trường!
Nghĩ thông suốt, Phương Cẩm Tú nhanh chóng xác định mục tiêu ngắn hạn.
Xe trâu lắc lư trên đường, đi nhanh hơn hẳn so với đi bộ. Mọi người nói chuyện rôm rả, bất tri bất giác đã đến huyện.
Phương Cẩm Tú mở to mắt, lén lút quan sát xung quanh.
Nghe nói nguyên chủ trước đây học cấp ba ở huyện, nhưng bây giờ muốn quay lại trường là chuyện viển vông. Cô cũng không dám để lộ sơ hở, sợ bị phát hiện ra mình không quen thuộc nơi này.
Huyện thành này trông có chút giống những thị trấn nghèo trong phim truyền hình nông thôn.
“Woaaa, nhà cao quá kìa!”
Cảnh Niên đúng là chưa từng lên huyện thật, thấy tòa nhà cao ba tầng thì ngạc nhiên đến mức không giấu nổi, tròn mắt thốt lên.
“Chị ơi, kia là gì thế?” Cậu kéo vạt áo Phương Cẩm Tú, tò mò hỏi.
Phương Cẩm Tú bế cậu lên, dịu dàng nói: “Đó là ô tô đấy.”
Thời này ô tô không nhiều, bọn họ may mắn trông thấy một chiếc xe tải chở hàng chạy qua. Nhiều người xung quanh cũng đang nhìn, mấy người cùng thôn thậm chí còn duỗi cổ ra xem. Trong thôn ngay cả xe đạp cũng hiếm thấy, nhìn thấy ô tô đương nhiên là lạ lẫm rồi.
Phương Cẩm Tú cúi xuống, ghé tai thì thầm với em trai: “Đợi Niên Bảo lớn, chị sẽ dạy em lái xe.”
Cô đây thi một lần là đậu hết tất cả các môn, đã hết kỳ thực tập có thể chạy cao tốc nha, tuyệt đối không phải tài xế mới vào nghề!
“Em muốn học ‘tút tút’!” Cảnh Niên nhìn chiếc xe tải chạy qua với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn bắt chước tiếng còi xe kêu vài tiếng.
Ngoài hai chị em họ, những người khác trên xe đều có cùng một điểm đến—cửa cung tiêu xã. Phương Đại Ngưu trực tiếp đánh xe trâu đến tận cửa.
“Tú Nhi, cháu cũng mua đồ à?” Một thím có đôi lông mày hình chữ bát liếc nhìn hai chị em mấy lần, hỏi. “Cháu có tiền chắc?”
“Niên Bảo chưa từng đến đây, cháu dẫn em đi xem cung tiêu xã trông như thế nào thôi.” Phương Cẩm Tú cười tít mắt nói. Cô không hề đề cập đến chuyện Phương Vĩnh Chí đã đòi lại giúp cô mười đồng.
Cảnh Niên cũng rất phối hợp, gật gù: “Chưa từng đến, muốn xem.”
“Vậy cháu phải trông em cho cẩn thận, đừng để nó thấy kẹo bánh là khóc lóc đòi mua, mất mặt lắm. Nhà các cháu giờ còn có thể mua được mấy thứ đó chắc? Ăn được bữa cơm là may rồi, đừng có mà bày đặt vung tay hoang phí.” Thím lông mày chữ bát này vốn thân thiết với Vương Cúc Hoa, nên tất nhiên chẳng ưa gì hai chị em họ.
Phương Cẩm Tú không biết lý do, nhưng nhìn sắc mặt là phân biệt được thiện ý hay ác ý. Cô bèn cười nhạt, đáp trả: “Đúng thế, nhà cháu nghèo, nhưng Niên Bảo rất ngoan, không bao giờ nhõng nhẽo. Nhà thím có điều kiện tốt thì nhớ mua nhiều kẹo bánh vào, chứ không người ta lại bảo keo kiệt, nhìn phát nghèo đấy ạ.”
Trứng gà giá bao nhiêu là do cô nghe người lớn kể. Hồi bé mỗi khi cô thèm kẹo, mẹ lại đưa một quả trứng đến cung tiêu xã đổi lấy đường.