Edit: Tiểu N
Thím lông mày chữ bát bị lời nói không khách khí của Phương Cẩm Tú làm nghẹn họng, bà ta dù có châm chọc cô và Cảnh Niên thế nào đi nữa, cũng không có nghĩa là nhà bà ta giàu đến mức có thể mua kẹo bánh để khoe khoang.
Nhà nào trong thôn mà chẳng dựa vào làm ruộng, cả năm còng lưng làm việc quần quật, số dư giữ lại không nhiều. Đến Tết mua nửa cân hay tám lạng kẹo để bày ra đã là thể diện lắm rồi.
Bây giờ chẳng phải dịp lễ Tết, nếu bà ta dám bỏ tiền mua mấy thứ “xa xỉ phẩm” này về nhà, chắc chắn sẽ bị mẹ chồng mắng cho một trận.
“Còn trẻ mà miệng lưỡi sắc bén thế, để xem sau này có ai chịu lấy cô không! Nhà nào tốt lại muốn rước cô về chứ?” Thím lông mày chữ bát giận dữ nói. “Chẳng trách thím tư không giữ cô lại, đúng là con—”
“Nói gì đấy! Nói gì đấy!” Thím Lan Hoa không vui, lập tức ngắt lời bà ta. “Bà làm trưởng bối mà không biết giữ mồm giữ miệng được à?”
Bà ấy đẩy nhẹ Phương Cẩm Tú một cái, nói: “Tú Nhi, đừng để ý đến bà ta. Cháu cứ dắt Niên Bảo đi dạo kỹ một chút, xong rồi nhanh đến bệnh viện, đừng lỡ mất chuyến xe trâu.”
“Vâng.” Phương Cẩm Tú cũng lười tranh cãi với kiểu người mà mục tiêu cả đời chỉ là gả cho một “người đàn ông tốt”, thật sự không đáng.
Cô bế Cảnh Niên, đi thẳng vào cung tiêu xã. Cậu bé nằm trong lòng cô, quay đầu nhìn thím lông mày chữ bát vẫn đang tức tối nhìn theo họ, chớp mắt rồi làm mặt xấu với bà ta.
Cái này là cậu học từ con trai út nhà chú út—Phương Kim Bảo.
Phương Kim Bảo da đen, béo tròn, mắt híp mũi tẹt, môi dày chều chều, mỗi lần làm mặt xấu trông xấu phát sợ.
Kẻ xấu xa! Dám bắt nạt chị của mình!
Cảnh Niên chu môi, kéo mũi lè lưỡi, vẻ đáng yêu vô cùng, chọc cho thím Lan Hoa cười đến mức không khép miệng lại được.
Nhưng thím lông mày chữ bát lại chẳng thấy đáng yêu chút nào, tức đến mức chỉ tay vào cậu, ngón tay run rẩy: “Mày, mày—!”
“Ối chà, mẹ của Ngưu Đản ơi, bà coi chừng trứng gà bị ép vỡ rồi kìa!” Thím Lan Hoa nhanh chóng túm lấy tay bà ta, kéo qua một bên.
“Em đó—” Phương Cẩm Tú quay đầu lại, bắt gặp biểu cảm chưa kịp thu lại hoàn toàn của em trai thì liền bật cười, chạm nhẹ vào chóp mũi cậu.
Bị chị bắt gặp khi làm chuyện xấu, Cảnh Niên bẽn lẽn vùi mặt vào cổ cô, lí nhí nói: “Bà ta xấu lắm chị ơi, sau này em bảo vệ chị, không cho ai ăn hiếp chị hết!”
Phương Cẩm Tú chợt thấy sống mũi cay cay, cô cười nói: “Niên Bảo là tiểu nam tử hán của nhà mình đó nha.”
“Ừm!” Đôi mắt Cảnh Niên sáng rực, cậu rất thích cách nói này. “Em là nam tử hán!”
Phương Cẩm Tú xoa xoa gương mặt mềm mại của em trai, hai chị em vừa trò chuyện thân thiết vừa đi dạo quanh “siêu thị” của thời đại này.
Hàng hóa trong cung tiêu xã đương nhiên không thể so với siêu thị đời sau, nhưng xét tổng thể vẫn khá đầy đủ, nhu yếu phẩm hằng ngày đều có bán.
Dân làng cùng đi với họ vẫn còn ở đây, Phương Cẩm Tú hiện tại chưa tiện mua đồ, chỉ xem và lắng nghe thôi. Càng nghe, cô càng kinh ngạc.
Đây đúng là giá cả của thần tiên à?!
Gạo chỉ có một hào sáu một cân, bột mì hai hào một cân, nhưng mấy thứ này cần phải có phiếu, mà cô thì không có.
Nhưng bột ngô chỉ có sáu xu một cân, khoai tây thậm chí chỉ có bốn xu một cân. Dù có vắt óc suy nghĩ, cô cũng không tưởng tượng nổi chỉ với vài xu lại mua được cả cân khoai tây.
So với mấy thứ đó, dầu đậu nành bảy hào một cân xem ra lại có vẻ khá đắt.
Dầu ăn cũng cần phiếu, Phương Cẩm Tú không có phiếu lương thực, càng không có phiếu dầu, chẳng thể mua nổi thứ gì.
Dĩ nhiên, cũng có những món hàng đắt đỏ, chẳng hạn như đồng hồ và xe đạp.
Cả cung tiêu xã chỉ trưng bày có hai chiếc xe đạp bên ngoài, là loại xe đòn ngang mới tinh, giá một trăm sáu mươi chín đồng. Bất cứ ai đi ngang qua cũng phải nhìn chằm chằm vài lần.
Sau này kết hôn cần có xe cưới, nhưng thời nay cũng chuộng “xe cưới”—chú rể đạp xe chở cô dâu ngồi sau, chạy một vòng, ai nhìn cũng ngưỡng mộ.
Nhà nào có điều kiện thì dù phải mượn cũng phải mượn được một chiếc xe đạp.
Đồng hồ cũng đắt, loại rẻ nhất cũng phải sáu mươi mấy đồng, hơn nữa lại là thương hiệu chưa từng nghe thấy.
Còn loại đắt nhất lên đến hơn hai trăm đồng. Những khách có ý định mua đồng hồ cũng không dám để nhân viên bán hàng lấy ra xem.
Những thứ này cũng cần có phiếu—xe đạp cần phiếu xe đạp, đồng hồ cần phiếu công nghiệp. Loại phiếu này chỉ cấp cho người đang đi làm, cứ hai mươi đồng tiền lương mới được phát một tấm.
Một công nhân bình thường một tháng chỉ được một hai tấm phiếu, nhưng thứ có thể mua lại rất phong phú, vì vậy cực kỳ quý giá.
Phương Cẩm Tú nhận ra rằng, tất cả các sản phẩm công nghiệp đều có giá không hề rẻ, đây là kết quả từ cơ cấu sản xuất hiện tại của xã hội.
Trong lòng cô thầm tiếc nuối, nếu có thể kiếm tiền thì sẽ mua một chiếc xe đạp rồi bán lại, một trăm mấy đồng cũng đủ cho cô và Cảnh Niên dùng được một khoảng thời gian dài.
Cô lại nhìn sang quầy bán kẹo. Đương nhiên kẹo viên bán theo cân không thể so với loại kẹo của cô về độ cao cấp, cũng không có giấy gói riêng. Có người mua, nhân viên bán hàng còn dùng tay không bốc lên, có viên còn dính bụi bẩn, nhưng chẳng ai để tâm.
Nhưng mà kẹo ở đây rẻ lắm.
Một xu một viên.
Thực ra cũng không hẳn là rẻ, một quả trứng gà nhỏ, giá thu mua của cung tiêu xã cũng chỉ có một xu thôi.
Ngoài ra còn có những loại đắt hơn như kẹo bỏng gạo, kẹo lạc, kẹo mềm, có thể mua theo cân hoặc lẻ từng viên, đắt nhất cũng chỉ ba xu một viên.
Phương Cẩm Tú hơi buồn bực, hai gói kẹo của cô có hơn ba trăm viên.
Nếu theo giá loại kẹo đắt nhất ở đây, bán ra được hơn chín đồng, chắc chắn có lời.
Nhưng hơn ba trăm viên kẹo lận đó!
Nếu bán từng viên một thì đến bao giờ mới bán hết? Hơn nữa không thể bán công khai, chỉ có thể lén lút bán thì càng khó hơn, chưa chắc đã bán được với giá ba xu.
Đây chính là hậu quả của việc hôm qua không suy nghĩ chu toàn, tham rẻ nên mua vội, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, giờ ngẫm lại vấn đề đúng là không ít.
May mà có được mười đồng ngoài ý muốn, nếu không hôm nay đúng là bó tay.
Sau khi đi dạo một vòng, sự chú ý của Phương Cẩm Tú vẫn đặt trên giá cả, còn Cảnh Niên thì vẫn còn nhỏ, không hiểu gì về giá cả, nhưng mắt thì cứ sáng rực.
Những thứ khác còn đỡ, nhưng cứ thấy xe đạp là nhìn lâu hơn một chút, thấy mấy đứa trẻ khác đòi bố mẹ mua con ếch nhảy bằng sắt, cũng nhìn lâu hơn một chút.
Nhưng chỉ nhìn thôi, chẳng hề có vẻ thèm thuồng.
Đến quầy bán kẹo bánh, Phương Cẩm Tú cau mày tính toán trong đầu, còn Cảnh Niên thì nhìn đám điểm tâm và kẹo chưa từng ăn qua mà nuốt nước miếng liên tục.
“Nhóc con—”
“Em không muốn ăn!” Cảnh Niên lập tức lớn tiếng nói.
Phương Cẩm Tú sững người, nhìn thấy em trai lưu luyến dời ánh mắt đi, không nhịn được mà bật cười. “Thật sự không muốn ăn à?”
“Không muốn!” Cảnh Niên mở to mắt, nói như thật. “Nhìn không ngon chút nào, không ngon bằng khoai lang chị nấu cho em!”
Câu này nói ra, đến Phương Cẩm Tú cũng chịu không nổi, suýt nữa muốn che mặt.
Cục cưng ngoan của chị ơi, sáng nay chị suýt nữa làm cháy khoai lang đấy!
Cô xoa xoa mái tóc xoăn mềm của em trai, tóc Cảnh Niên hơi tơ tơ, mềm mượt như lông thú nhỏ, khiến người ta thương yêu vô cùng.
“Chúng ta chờ một chút, lát nữa chị sẽ làm đồ ăn ngon cho em, được không?” Phương Cẩm Tú ghé tai em trai thì thầm.
Cảnh Niên tựa đầu lên vai chị, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Dạ được ạ.”
“Thật ngoan.” Phương Cẩm Tú cảm thán khen một câu. Cô từng gặp quá nhiều đứa trẻ khi không được thỏa mãn mong muốn liền lăn lộn ăn vạ, khóc lóc om sòm, thậm chí nằm lỳ trên đất không chịu đi. Còn em trai cô lại ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Hiểu sơ sơ về giá cả, Phương Cẩm Tú dẫn Cảnh Niên đến bệnh viện trước.
Những người dân trong thôn phải bán trứng gà và nông sản mang theo trước, sau đó mới mua những thứ mình cần, tạm thời vẫn còn ở cung tiêu xã.
Vì cô từng học ở huyện thành, mọi người đều cho rằng cô quen thuộc với nơi này, nên không ai lo lắng cô sẽ bị lạc.
Thực ra Phương Cẩm Tú không có ký ức của thân thể này, hoàn toàn không biết bệnh viện huyện ở đâu, nhưng dưới mũi có cái miệng, rời khỏi những người quen biết, mở miệng hỏi đường là được thôi.
Dễ dàng tìm được bệnh viện, trên đường đi Cảnh Niên lo chị mệt nên nhất quyết đòi xuống tự đi.
Phương Cẩm Tú dắt tay cậu, chỉ mải lo tìm đường, còn Cảnh Niên thì tò mò ngó nghiêng xung quanh.
Đi ngang qua một căn phòng không đóng chặt cửa, bên trong có người mặc áo trắng đang cầm kim tiêm chích vào mông một đứa trẻ. Đứa bé bị chích đau quá, gào khóc ầm ĩ.
Cảnh Niên kinh hãi co rụt cổ lại, nép sát vào chị hơn.
“Sao vậy?” Phương Cẩm Tú hỏi.
Cảnh Niên chỉ vào trong phòng, run rẩy nói: “Chị ơi, đáng sợ quá, mình về nhà đi, đừng ở đây nữa.”
Phương Cẩm Tú không nhịn được cười, an ủi: “Đó là bác sĩ đang chữa bệnh cho mấy đứa trẻ khác, không phải sợ đâu.”
Cảnh Niên ôm chặt lấy chân chị, im thin thít. Hóa ra bác sĩ đáng sợ như vậy sao? Cây kim đó to quá, còn to hơn cả kim may áo của mẹ nữa.
Cậu không muốn bị bệnh đâu. Chị nói trẻ con không giữ vệ sinh thì sẽ bị bệnh, sau này nhất định phải chú ý vệ sinh thật tốt.
Phương Cẩm Tú đăng ký khám xong thì tìm đến bác sĩ. Thời buổi này khám bệnh không giống sau này, có đủ loại máy móc thiết bị hỗ trợ, mà phần lớn phải dựa vào kinh nghiệm cá nhân của bác sĩ.
Bác sĩ khám cho Cảnh Niên trước, đơn giản kiểm tra một lượt, rồi đặt ống nghe xuống: “Không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ hơi suy dinh dưỡng, nếu có điều kiện thì nên bồi bổ thêm cho cháu.”
Suy dinh dưỡng là tình trạng rất nhiều người mắc phải vào thời điểm này, nên bác sĩ cũng không ngạc nhiên, chỉ viết một tờ giấy đưa cho Phương Cẩm Tú: “Cầm cái này, đến nhà ăn bệnh viện có thể mua một bát trứng gà đường đỏ, không cần phiếu.”
Đường đỏ không phải thứ dễ mua. Nó có công dụng bổ máu, bồi dưỡng cơ thể, cần có phiếu đường đỏ chuyên dụng mới mua được. Chỉ một số đơn vị có chế độ phúc lợi tốt mới phát loại phiếu này. Trước đây chén nước đường mà Cảnh Niên uống ở nhà Phương Vĩnh Chí thực chất là đường trắng pha loãng, đã là thứ hiếm hoi lắm rồi.
Phương Cẩm Tú không rõ những điều này, nhưng nghe giọng điệu của bác sĩ, biết là chuyện tốt nên vội vàng nhận lấy tờ giấy, cảm ơn rối rít.
Cảnh Niên thấy chị cảm ơn ai thì cũng cảm ơn theo. Chị ghét ai thì cậu cũng ghét theo.
Đứa nhỏ non nớt, giọng nói vẫn còn búng sữa, mái tóc xoăn nhẹ lòa xòa bên tai, mềm mại như bông. Đôi mắt trong veo như suối nước, lúc cúi đầu cảm ơn thì môi khẽ cong lên, nụ cười ngượng ngùng mà đáng yêu.
Bác sĩ có ấn tượng rất tốt với Cảnh Niên vì cậu bé hợp tác vô cùng ngoan ngoãn trong lúc khám, bèn dặn dò thêm một câu: “Đứa trẻ này rất thông minh, đừng để lỡ dở.”
Trẻ suy dinh dưỡng thường bị ảnh hưởng đến sự phát triển. Nhưng đứa trẻ này, dù nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ rõ ràng, nói năng rành rọt, có thể thấy tư chất rất tốt.
“Vâng, nhất định ạ!” Phương Cẩm Tú nghe ai khen em trai mình thì trong lòng đều vui vẻ.
Khám cho Cảnh Niên xong, đến lượt Phương Cẩm Tú.
Tình trạng của cô có phần phiền phức hơn, ngoài suy dinh dưỡng thì còn bị đau đầu.
Bác sĩ kiểm tra xong, có chút nghi hoặc. Không giống chấn động não cho lắm.
“Giờ còn đau không?” bác sĩ hỏi.
Phương Cẩm Tú lắc đầu: “Tối qua đau một lúc, sáng nay lại hết, bây giờ cũng không đau nữa.”
Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, mà cũng chẳng có máy chụp CT não để kiểm tra, chỉ có thể dặn dò cô chú ý theo dõi, nếu lại đau thì quay lại khám tiếp.
Hai chị em không kê đơn thuốc, chỉ tốn mấy hào tiền khám, Phương Cẩm Tú cảm thấy số tiền này vừa đắt lại vừa rẻ, một cảm giác kỳ lạ khó tả.
“Bác sĩ, tôi không có phiếu sao?” Phương Cẩm Tú hỏi. Cô cũng bị suy dinh dưỡng, tại sao chỉ có một phiếu?
Bác sĩ liếc cô một cái. Người đến đây khám bệnh, mười người thì chí ít cũng có năm sáu người bị suy dinh dưỡng, chẳng lẽ ai cũng phát một phiếu? Vậy thì nhà ăn bệnh viện chỉ toàn bán trứng gà đường đỏ thôi chắc?
Chị em Phương gia dù bị ngược đãi khi sống trong Phương gia, nhưng khi cha mẹ còn sống, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ, nên tình trạng suy dinh dưỡng không quá nghiêm trọng.
Ông thấy Cảnh Niên còn nhỏ, lại ngoan ngoãn xinh xắn nên nhất thời mềm lòng viết cho một phiếu. Thực ra, cậu bé này đã uống dung dịch gen, nếu năng lượng đầy đủ thì chẳng ai khỏe bằng cậu cả.
“Bác sĩ ơi, chị cháu không có sao? Vậy để cháu nhường cho chị cháu đi, để chị cháu ăn trứng gà.” Cảnh Niên chống tay lên bàn, nhón chân lên mới hé được nửa khuôn mặt, đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ nhìn bác sĩ.