Edit: Tiểu N

Cuối cùng, bác sĩ cũng không viết thêm phiếu khác cho cô, nhưng trên phiếu của Cảnh Niên lại bổ sung một dòng, cho phép mua hai quả trứng gà.

Phương Cẩm Tú cầm phiếu đến nhà ăn, không ngờ trước cửa có người chặn lại, muốn mua lại tờ "phiếu dinh dưỡng" này.

Mỗi người đều kể lể vô cùng thảm thiết, người thì nói nhà có người bệnh cần bồi bổ, kẻ thì bảo vợ mới sinh cần bổ máu. Phương Cẩm Tú suýt nữa đã bị thuyết phục mà đưa phiếu đi.

May mà có một cô gái trẻ mặt tròn nhanh tay kéo cô lại: "Đừng nghe bọn họ nói bậy! Nếu thật sự nghiêm trọng thế, bác sĩ đã viết phiếu cho họ rồi!"

Phương Cẩm Tú nghe vậy, lập tức siết chặt phiếu dinh dưỡng trong tay, rồi vội vã đi vào nhà ăn.

Cô gái mặt tròn gật đầu: "Cũng may cô còn biết nghe lời khuyên. Trước đây có một gã đàn ông bán cả phiếu của vợ mình. Tôi khuyên hắn, hắn còn nói tôi lo chuyện bao đồng, sắt đá vô tình. Nhưng thử nghĩ mà xem, vợ hắn sinh con mất bao nhiêu máu, thế mà hắn còn tham chút tiền lẻ, đúng là đồ vô lương tâm!"

"Còn mấy kẻ này nữa, cầm phiếu của cô mua mấy món tốt vào miệng mình cả. Nếu thực sự nghĩ cho vợ con, thì làm gì để vợ con đến mức như vậy!"

Phương Cẩm Tú nghe mà lòng chợt lạnh. Vừa rồi cô cũng thấy mấy người đó thật đáng thương, có người còn bế theo đứa bé, đầu to người nhỏ, gầy gò như khỉ con, mắt cũng không mở nổi, nên mới có chút dao động.

"Cảm ơn cô nhé!" Phương Cẩm Tú chân thành nói.

"Có gì đâu." Cô gái mặt tròn tính cách sảng khoái, không để tâm mà phất tay, rồi nhìn sang Cảnh Niên với vẻ đầy hứng thú: "Đây là em trai cô à? Trông đẹp trai quá!"

"Đúng vậy! Tôi cũng thấy thế!" Phương Cẩm Tú tỏ ra vô cùng đắc ý. Giờ cô hoàn toàn hiểu tâm lý của những bà mẹ thích khoe con rồi.

Cô gái mặt tròn bật cười: "Cô thú vị thật đấy."

Người ta khen trẻ con nhà ai, người lớn thường khiêm tốn vài câu. Ngay cả khi có người khen cháu trai nhà mình, mẹ hay chị dâu cô ấy cũng phải khách sáo đôi lời. Chưa từng thấy ai thẳng thắn nhận lời khen như vậy.

Phương Cẩm Tú mỉm cười: "Khiêm tốn quá hóa ra kiêu ngạo."

Em trai nhà cô đẹp trai, chẳng có gì mà không dám thừa nhận cả.

Cô gái mặt tròn lẩm nhẩm lại câu nói đó mấy lần, ánh mắt sáng lên: "Nói hay thật! Tôi tên Lý Tiểu Viên, cô tên gì?"

"Tôi là Phương Cẩm Tú."

"Em là Phương Cảnh Niên!" Cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nghe hai chị gái trò chuyện bỗng giơ tay lên: "Em là em trai của chị em!"

Lý Tiểu Viên cười đến không khép nổi miệng: "Tú Nhi, em trai cô đáng yêu quá!"

Phương Cẩm Tú thấy buồn cười, Cảnh Niên lại ngơ ngác: "Chị ơi, em nói sai à?"

"Không đâu, vì em dễ thương nên người ta mới cười thôi." Phương Cẩm Tú dịu dàng nói.

"Đúng rồi, là như vậy đó!" Lý Tiểu Viên xoa mặt, rồi nói: "Tôi làm việc ở cung tiêu xã, có dịp thì đến tìm tôi."

Giọng nói của cô ấy khó giấu được vẻ kiêu hãnh, mà quả thực cũng đáng để kiêu hãnh. Cung tiêu xã là một đơn vị hot nhất bây giờ, chỉ cần nhắc đến ba chữ này đã đủ khiến người khác ngưỡng mộ.

Phương Cẩm Tú vừa từ cung tiêu xã về. Mấy nhân viên bán hàng ở đó thì khỏi phải bàn, thái độ vô cùng kiêu căng, khách mua chỉ cần hỏi thêm vài câu là bị quát ngay.

"Thật giỏi quá!" Phương Cẩm Tú cảm thán đầy chân thành. Cô cũng muốn tìm việc làm, có việc là có thể kiếm tiền rồi.

Lý Tiểu Viên hài lòng, lại trò chuyện với Phương Cẩm Tú thêm mấy câu, chỉ cô đến quầy bán trứng gà đường đỏ, rồi mới đi mua cơm.

Phương Cẩm Tú nắm tay Cảnh Niên đi mua trứng gà. Quầy này không chỉ bán trứng gà đường đỏ, mà còn có những món khác. Cô thấy có người bỏ tiền ra mua trứng gà luộc, ba xu một quả.

Nói thật thì giá này không đắt, xét cả chi phí nhân công nữa.

Nhưng người đó còn đưa cả phiếu, Phương Cẩm Tú liếc nhìn, tặc lưỡi – phiếu trứng gà.

Cái gì cũng cần phiếu.

Người đi làm mỗi tháng có cả xấp phiếu dày, cái gì cũng có, cả phiếu trứng gà cũng được phát. Nhưng số lượng không nhiều, ăn hết là hết, chắc chắn không đủ để cả nhà ai cũng có trứng mà ăn.

Phương Cẩm Tú lấy ra "phiếu dinh dưỡng", rồi bước lên quầy...

Người đàn ông vừa mua hai quả trứng luộc nhìn mà đầy ngưỡng mộ.

Nhân viên nhà ăn nhận phiếu, quét mắt nhìn qua: "Một bát trứng gà đường đỏ, hai quả trứng, hai hào."

Không cần phiếu – đó mới là điểm mấu chốt.

Phương Cẩm Tú vội vàng lấy hai hào đưa qua, chẳng bao lâu sau, một cái bát lớn được bưng ra, to đến mức còn lớn hơn cả mặt Cảnh Niên.

Hai quả trứng chần tròn trĩnh ngâm trong nước đường màu nâu đỏ, hương thơm của trứng gà hòa quyện với mùi ngọt ngào của đường đỏ, khiến không ít người xung quanh phải nhìn sang.

"Nhóc con, trứng này thơm quá phải không?" Phương Cẩm Tú nhìn bát trứng gà đường đỏ trước mặt, nuốt nước bọt ừng ực.

Trước kia cô chưa bao giờ thấy trứng gà và đường đỏ có gì ngon lành cả, hai thứ này để chung một chỗ, đối với cô càng là thứ tuyệt đối không đụng vào.

Vừa ngấy, lại còn dễ béo.

Nhưng bây giờ, chỉ mới ngửi mùi thôi đã thấy thèm rỏ dãi. Hương thơm ngọt ngào ấy thật sự quá hấp dẫn.

"Ừm ừm, thơm lắm thơm lắm!" Cảnh Niên gật đầu liên tục.

Đường ngon, trứng cũng ngon, hai thứ ngon cộng lại chính là ngon nhân đôi, quá tuyệt vời luôn!

"Nào, nếm thử một miếng nào." Phương Cẩm Tú múc một thìa nước đường đỏ, thổi nguội bớt rồi đút cho Cảnh Niên.

Cảnh Niên há miệng ra như một chú chim non đói bụng, đợi chị gái đút thìa nước đường vào miệng. Vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.

Cậu ngồi trên chiếc ghế cao, vui sướng đến mức hai chân đung đưa không ngừng: "Chị ơi, cái này ngọt lắm ngọt lắm, chị cũng uống đi!"

Phương Cẩm Tú cũng uống một ngụm. Nước trứng gà đường đỏ nóng hổi, ngọt ngào, thơm lừng, đậm đà. Cơ thể vốn thiếu hụt đường lập tức hấp thu dưỡng chất, khoảnh khắc ấy mang đến cảm giác thỏa mãn đến mức suýt nữa cô rơi nước mắt.

Trời ạ, hóa ra trứng gà đường đỏ lại ngon đến vậy sao!

"Nào, ăn trứng đi." Phương Cẩm Tú lại múc một quả trứng cho Cảnh Niên.

Trứng gà nhà nông thu hoạch, lòng đỏ đánh ra có ánh cam, trứng luộc lên càng thơm đặc biệt.

Lòng trắng ngâm trong nước đường đỏ, vừa ngọt vừa mềm, lòng đỏ không luộc quá chín, dẻo dẻo, cắn một miếng còn hơi dai.

Cảnh Niên cắn một phát, ăn đến nửa quả trứng, ngon đến mức kêu "ưm ưm" liên tục, hai má phồng lên, tay vẫn ra dấu cho chị cũng ăn.

Khoảnh khắc này, trứng gà đường đỏ vượt qua tất cả những món cậu từng ăn trước đây, nhảy vọt lên vị trí số một trong bảng xếp hạng món ăn ngon nhất của cậu.

Hai quả trứng, Phương Cẩm Tú và Cảnh Niên mỗi người ăn một quả, nước đường đỏ còn lại cũng chia nhau uống hết.

Một bát trứng gà đường đỏ ăn xong, sau lưng lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Chị ơi, trứng gà đường đỏ ngon đúng không ạ?" Cảnh Niên mím môi cười, sau khi ăn no trông cứ như một chú mèo con thỏa mãn, cả người toát ra một mùi vị ngọt ngào dễ chịu.

"Ngon lắm!" Phương Cẩm Tú cũng liếm môi, thầm tính toán lát nữa kiếm ít trứng gà, rồi mua thêm đường đỏ. Cung tiêu xã bán đường đỏ không cần phiếu, giá cũng không đắt.

Đến lúc đó tự làm tự ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Bệnh đã khám, đồ bổ cũng đã ăn, Phương Cẩm Tú bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo.

Lát nữa phải quay lại mua đồ. Không nói đâu xa, ổ khóa cửa chính, kem đánh răng, bàn chải đánh răng của cô và Cảnh Niên, khăn mặt của cả hai – những đồ dùng vệ sinh này là thứ nhất định phải có.

Số tiền cô có tạm thời còn đủ dùng, nhưng chỗ kẹo mua hôm qua, vác đi rồi lại vác về, cũng ngốc quá đi mất. Kiểu gì cũng phải đổi lại ít tiền, nếu không trong tay chỉ còn mười đồng này, cứ tiêu mãi không có thu vào thì cô thấy lo lắm.

Nhưng mà, chỗ kẹo này phải bán thế nào đây? Phương Cẩm Tú buồn rầu.

Ra đường rao bán? Bị bắt ngay lập tức. Bị quy vào tội đầu cơ trục lợi, thế là xong đời.

Cô thật sự thiếu kinh nghiệm sống trong thời đại này, ký ức cũng không có nên chẳng dám liều lĩnh. Nhất thời không nghĩ ra cách nào, đành nắm tay Cảnh Niên đi mua những thứ cần thiết trước, vừa đi vừa suy nghĩ.

Khi quay lại cung tiêu xã, người trong thôn đều không còn ở đó nữa, cũng không biết đã đi đâu.

Phương Cẩm Tú bỏ ra một đồng rưỡi mua một cái ổ khóa, sau đó dắt Cảnh Niên đi mua bàn chải và kem đánh răng.

Khăn mặt ở cung tiêu xã cô có chút không vừa ý. Sờ thử một cái, cảm giác thô ráp, người lớn dùng còn được, chứ da mặt nhóc con nhà cô mềm như đậu hũ non, cô còn không dám mạnh tay, làm sao nỡ để em trai dùng loại khăn này chứ.

Phương Cẩm Tú suy nghĩ một chút, quyết định về nhà mua trên Taobao, khăn mặt loại này vốn không đắt.

Thậm chí kem đánh răng và bàn chải cô cũng muốn mua trên Taobao, nhưng trên kem đánh răng có chữ, không dễ giấu, để người khác nhìn thấy thì phiền phức to.

Hơn nữa, số tiền còn lại trong tài khoản của cô cũng không nhiều, vẫn chưa tìm được cách nạp thêm, nên đành phải tạm thời mua trước để dùng.

Hai bàn chải đánh răng và một tuýp kem đánh răng tổng cộng hết một đồng hai hào, riêng tuýp kem đánh răng đã tốn sáu hào. Với mức giá hiện tại đúng là khá đắt, số tiền ấy đủ mua một cân thịt rồi.

Phương Cẩm Tú thò tay vào túi lấy tiền, một vật gì đó lấp lánh theo động tác của cô rơi ra ngoài.

Cảnh Niên còn nhỏ, nhanh chóng nhìn thấy, liền cúi xuống nhặt lên: "Chị ơi, chị đánh rơi đồ này."

Phương Cẩm Tú cúi đầu nhìn, hóa ra là vỏ kẹo cô nhét vào túi sáng nay.

"Cái gì vậy? Đẹp quá!" Cảnh Niên nhìn chằm chằm vào lớp giấy kẹo lấp lánh phát sáng, ánh mắt đầy tò mò.

Phương Cẩm Tú do dự một chút, rồi quyết định nói thật: "Là vỏ kẹo của viên kẹo sáng nay chị cho em ăn."

Nếu cô định bán kẹo, chắc chắn không giấu được Cảnh Niên, nên cũng chẳng cần bịa chuyện để lừa thằng bé chi.

Cảnh Niên nhớ đến viên kẹo buổi sáng, bất giác nuốt nước bọt: "Chị ơi, chị giỏi quá!"

"Hả?" Phương Cẩm Tú không hiểu.

Cảnh Niên kéo tay chị cúi xuống, thì thầm: "Kẹo mà chị biến ra ấy, ngon lắm luôn, vỏ kẹo cũng đẹp nữa, chị giỏi thật!"

Phương Cẩm Tú bật cười: "Muốn ăn nữa không?"

Cảnh Niên gật đầu thật mạnh, ai mà không thích ăn kẹo chứ?

Nhưng...

Cậu bé nắm lấy tay áo Phương Cẩm Tú, liếc nhìn xung quanh, dáng vẻ cảnh giác như một con thú nhỏ thò đầu ra khỏi hang: "Chỗ này không được đâu."

Nhiều người quá.

Cậu vẫn nhớ chị nói nếu bị phát hiện thì sẽ bị bắt đi.

Phương Cẩm Tú xoa đầu Cảnh Niên: "Đừng lo."

Cô lợi dụng chiều cao của người trưởng thành, lén thò tay vào gùi sau lưng, bốc ra một nắm kẹo: "Nhìn này."

"Wow, nhiều quá!" Cảnh Niên đưa hai tay ra nhưng vẫn không cầm hết, tay cậu quá nhỏ đi.

Phương Cẩm Tú nhét kẹo vào túi áo nhỏ của cậu, thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ sáu bảy viên, chẳng qua vỏ kẹo hơi cứng nên trông có vẻ nhiều thôi.

"Đều cho em sao?" Cảnh Niên xoa xoa cái túi phồng lên, vui sướng mà không dám tin.

"Đúng vậy. Nhưng hôm nay không được ăn nữa đâu. Sau này mỗi ngày ăn một viên, có làm được không?" Phương Cẩm Tú đã nghĩ thông suốt, kẹo không bán được thì cứ từ từ, nhưng vẫn có thể cho em trai ăn một ít.

Tiểu bảo bối của cô rất ngoan, cô cũng muốn xem thằng bé có tự giác kiềm chế được không.

"Dạ!" Cảnh Niên lập tức đồng ý, vui đến mức mắt cong cong, cười không khép được miệng.

"Chị chìa tay ra đi!" Đôi tay nhỏ bé kéo ngón tay Phương Cẩm Tú, bảo cô xòe tay ra, sau đó cẩn thận đếm kẹo: "Chị một viên, em một viên, chị một viên, em một viên..."

Tổng cộng có bảy viên kẹo, cậu chia cho Phương Cẩm Tú bốn viên, mình giữ ba viên.

Phương Cẩm Tú cố ý trêu cậu: "Em ít hơn một viên đó, chị cho em thêm một viên nhé?"

"Không cần đâu!" Cảnh Niên lắc đầu: "Sáng nay em đã ăn một viên rồi mà."

Phương Cẩm Tú dở khóc dở cười, thằng nhóc này vẫn còn nhớ rõ chuyện đó cơ đấy.

"Chị ơi..." Cảnh Niên ấp úng nhìn cô.

"Sao thế? Hối hận rồi à?" Phương Cẩm Tú nắm chặt bốn viên kẹo: "Có muốn đổi lại không?"

"Không đổi đâu!" Cảnh Niên chớp đôi mắt to, hơi ngượng ngùng nói: "Chị ơi, em có thể lấy vỏ kẹo không?"

Cái vỏ kẹo này đẹp quá, đối với một đứa trẻ không có đồ chơi mà nói, sức hấp dẫn cực kỳ lớn.

"Đương nhiên là..."

"Đồng chí, kẹo của cô mua ở đâu thế? Đẹp quá!"

Một giọng nói đột ngột vang lên, cắt ngang lời Phương Cẩm Tú.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play