Edit: Tiểu N

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, tay trái nắm chặt một bé gái chừng bảy tám tuổi, trong lòng còn ôm thêm một cậu bé chừng bốn năm tuổi.

Hai đứa trẻ đều nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay Phương Cẩm Tú, ánh mắt đầy mong chờ. Cậu bé nhỏ còn không ngừng khóc lóc, giơ tay đòi kẹo.

Phương Cẩm Tú sững lại một chút rồi lập tức phản ứng, mỉm cười nói: "Đây là cậu tôi ở Hải Thành gửi qua, chắc mua bên đó."

Cảnh Niên nghe mà ngơ ngác, chẳng phải chị cậu vừa biến ra viên kẹo này hay sao? Sao bây giờ lại thành cậu gửi tới? Cậu bé có cậu từ bao giờ vậy? Chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến cả.

Nhưng nếu chị đã nói vậy, chắc chắn có lý do, thế nên Cảnh Niên mím chặt môi, không nói gì thêm.

Người phụ nữ nghe nói là kẹo gửi từ nơi khác đến thì lập tức hiểu ra, gật gù nói: "Chả trách, tôi bảo mà, chỗ mình làm gì có loại kẹo đẹp thế này."

Tờ giấy gói kẹo còn lấp lánh ánh sáng, đừng nói bọn trẻ, ngay cả cô ta nhìn cũng thích.

"Mẹ ơi, con muốn! Con muốn kẹo! Mua cho con đi, mua kẹo đẹp cho con đi!"

Cậu bé trong lòng cô ta không ngừng quấy khóc, còn giãy giụa không yên.

Đứa trẻ tầm này đã có sức lực rồi, vùng vẫy mấy cái mà đánh ngay vào cằm mẹ, đau đến mức cô ta phải nhíu mày.

"Rồi, rồi, mẹ mua cho bảo bối của mẹ." Người phụ nữ vội đặt con xuống, nở nụ cười với Phương Cẩm Tú: "Đồng chí à, con tôi thực sự rất thích kẹo của cô, cô còn kẹo không? Chia cho tôi một ít nhé?"

Phương Cẩm Tú chớp mắt, vẻ mặt lộ chút do dự: "Như vậy không hay lắm đâu."

"Có gì mà không hay, chỉ là mấy viên kẹo thôi mà." Người phụ nữ thực sự không nghĩ nhiều, dù là trong cửa hàng mậu dịch, trẻ con ăn vài viên kẹo cũng chẳng có gì to tát.

"Vậy được thôi, chị muốn bao nhiêu?" Phương Cẩm Tú nói thẳng: "Nhưng kẹo này không rẻ đâu đấy."

Người phụ nữ đảo mắt, mở miệng bắt đầu chê bai: "Kẹo của cô nhỏ thế, cô xem kẹo trong cửa hàng mậu dịch kìa, còn to hơn nhiều."

Phương Cẩm Tú nhíu mày, ngắt lời: "Nhỏ thì nhỏ, nhưng nó ngon, có mấy vị khác nhau đấy, không phải loại rẻ tiền đâu."

Cảnh Niên lập tức phụ họa: "Đúng đó, kẹo của chị em ngon lắm, em ăn rồi, ngon cực luôn!"

Người phụ nữ không mấy để tâm lời của Cảnh Niên, cậu là em trai cô, tất nhiên phải nói tốt rồi.

Phương Cẩm Tú đề nghị: "Hay là chị mua một viên nếm thử trước?"

"Mua gì mà mua, chỗ ta gọi là đổi." Người phụ nữ rõ ràng nhiều kinh nghiệm hơn, không dễ bị dẫn dắt.

"Được thôi, đổi." Phương Cẩm Tú thuận theo.

Người phụ nữ hơi động lòng, hỏi: "Bao nhiêu tiền một viên?"

Phương Cẩm Tú hơi nhướng mày, không ra giá ngay mà nói: "Làm sao mà tôi biết được? Đây là kẹo cậu tôi gửi tặng, chẳng lẽ lại định giá ra à? Chị nói xem, chị thấy đáng bao nhiêu thì đưa, rẻ quá thì thôi, tôi để lại cho em trai ăn."

Người phụ nữ không dám tùy tiện trả giá thấp nữa, dò hỏi: "Ba xu nhé? Trong cửa hàng mậu dịch loại kẹo đắt nhất cũng giá này thôi."

Có điều kẹo trong cửa hàng mậu dịch đâu có đẹp như kẹo này, thật sự chưa từng thấy loại nào tinh xảo đến thế, đúng là hàng thành phố lớn có khác.

Phương Cẩm Tú im lặng, thầm nghĩ có phải mình để giá hơi thấp rồi không.

Người phụ nữ tưởng cô không hài lòng nên vội nói: "Bốn xu đi, hơn nữa tôi không đổi đâu."

Bốn xu cũng đáng, kẹo này vừa đẹp, giấy gói cũng đẹp nốt, ăn xong giữ lại giấy gói vẫn thích.

Phương Cẩm Tú làm bộ thở dài: "Thấy chị cũng vì con, thôi được, nếm thử một viên đi."

Người phụ nữ đưa bốn xu, rồi chọn một viên kẹo màu đỏ từ tay cô.

Cậu bé không ngừng giục: "Mẹ, mẹ! Con muốn ăn kẹo!"

Người phụ nữ dỗ: "Để mẹ ăn thử trước xem có độc không đã."

Phương Cẩm Tú suýt sặc, gì vậy chứ, sao lại thành có độc rồi?

Người phụ nữ cười xấu hổ: "Dỗ con nít ấy mà."

Cô ta bóc giấy gói, liếm một cái, mắt lập tức sáng lên: "Mùi vị gì đây? Ngon quá!"

Không giống kẹo thông thường chỉ ngọt khé cổ, viên kẹo này có chút hương trái cây, chua chua ngọt ngọt rất đặc biệt.

Phương Cẩm Tú giải thích: "Mỗi màu là một vị trái cây khác nhau đấy."

Cô nhắc đến mấy loại, người phụ nữ nghe mà sững cả người.

Thật cao cấp.

Còn có cả những loại trái cây cô ta chưa từng nghe qua, như dâu tây, chanh gì đó.

Viên kẹo đã bị "kiểm tra độc" kia, vì thằng bé cứ khóc mãi không ngừng, nên người phụ nữ đành nhét vào miệng nó.

Thằng bé nếm thử, vẫn chưa thỏa mãn nên lại la lên đòi nữa, mắt thì cứ dán chặt vào số kẹo trong tay Phương Cẩm Tú và trong túi Cảnh Niên.

Cô bé bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, thấy em trai đang ngậm viên kẹo, liền cắn ngón tay, nước dãi chảy ròng ròng.

Người phụ nữ nghĩ một lát, lấy ra hai hào: "Đổi thêm năm viên nữa."

Trong tay Phương Cẩm Tú chỉ còn ba viên, Cảnh Niên liền lấy hết số kẹo trong túi mình ra, dốc cả vào tay chị gái: "Chị ơi, lấy mà đổi tiền đi nè."

Cậu bé biết nhà mình bị bọn xấu cướp sạch đồ, lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu, cậu có thể không ăn kẹo, chỉ cần no bụng là được rồi.

Phương Cẩm Tú xoa nhẹ tóc mái em trai, "Niên Bảo sao mà ngoan thế này."

Sáu viên kẹo đổi được hai hào bốn, hơi ít thật, nhưng dù sao cũng mở hàng rồi, Phương Cẩm Tú vẫn thấy hài lòng.

Cô cẩn thận cất tiền đi, cúi xuống ghé tai Cảnh Niên thì thầm: "Chị còn kẹo, về nhà sẽ cho em."

"Dạ!" Bé con dễ dỗ lắm, lập tức cười tít mắt.

"Này!"

Lưng cô bị vỗ một cái, Phương Cẩm Tú giật nảy mình suýt nhảy dựng lên.

"Còn nhớ tôi không?" Một cô gái mặt tròn cười hỏi.

"Lý Tiểu Viên." Phương Cẩm Tú cũng cười, "Tất nhiên là nhớ rồi, chẳng phải cô vừa ở bệnh viện sao?"

Lý Tiểu Viên đáp: "Sáng nay tôi xin nghỉ nửa ngày để chăm mẹ, giờ có người thay ca rồi, nên tôi về đơn vị báo lại."

"Ồ." Phương Cẩm Tú gật đầu. Cô đứng ở góc gần cửa, từ xa trông thấy xe trâu của Phương Đại Ngưu, hình như dân làng cũng theo về rồi.

Đồ đã mua xong nên cô bèn nói: "Tôi phải về đây, cô cứ làm việc đi, khi nào rảnh tôi qua tìm cô chơi."

"Khoan đã!" Lý Tiểu Viên kéo cô lại, có vẻ vội vã: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô."

Phương Cẩm Tú ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

"Qua bên này." Lý Tiểu Viên dắt cô đi, Phương Cẩm Tú nắm tay Cảnh Niên, cùng vào một căn phòng nhỏ trong cung tiêu xã.

"Cẩm Tú, không giấu cô, tôi muốn nhờ cô một chuyện."

Phương Cẩm Tú khó hiểu: "Tôi thì giúp được gì cho cô chứ?"

Lý Tiểu Viên nói: "Lúc nãy cô nói chuyện với chị gái kia, tôi đều nghe thấy cả."

Phương Cẩm Tú giật thót, cảnh giác nhìn Lý Tiểu Viên. Cô từng nghe nói thời buổi này buôn bán tư nhân là phạm pháp.

Cô mới bán có mấy viên kẹo thôi, mới khai trương mà, không đến nỗi đấy chứ?

"Cô đừng sợ, tôi không phải dọa cô đâu." Lý Tiểu Viên tính tình thẳng thắn, cũng không thích vòng vo, "Tôi muốn hỏi cô có thể nhờ cậu cô gửi thêm kẹo không? Phí vận chuyển tôi lo hết."

Cô ấy không nghi ngờ Phương Cẩm Tú lừa gạt, dù trông cô ăn mặc rách rưới, thiếu dinh dưỡng, nhưng lại toát lên một vẻ điềm tĩnh đặc biệt.

Hơn nữa giờ có nhiều thanh niên trí thức về nông thôn, ai mà chẳng có người thân khá giả chứ.

"Hả?" Phương Cẩm Tú thật sự chưa kịp phản ứng, "Công việc của cô... cũng thiếu kẹo sao?"

Lý Tiểu Viên giải thích: "Thật ra tôi sắp kết hôn rồi, tôi muốn mua nhiều kẹo hơn để làm kẹo cưới."

Cô ấy còn một chuyện chưa nói. Người cô sắp lấy là bạn cùng lớp cũ, trước đây anh ta từng hẹn hò với một bạn nữ khác, mà hai người đã không ưa nhau từ lâu.

Lần này kết hôn, người phụ nữ kia cũng đến, hơn nữa còn đi cùng người yêu hiện tại.

Lý Tiểu Viên cắn răng, quyết tâm tổ chức một đám cưới thật hoàn hảo, tốt nhất là rực rỡ đến mức khiến người ta phải nhớ mãi.

Vậy nên cô ấy rất chú trọng từng chi tiết, nhiều đồ dùng đều đặt từ thành phố về.

Lý Tiểu Viên làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, cũng được coi là người hiểu biết rộng. Lúc nãy thấy kẹo của Phương Cẩm Tú thì cô ấy liền thích ngay, cảm thấy lấy làm kẹo cưới sẽ rất độc đáo.

Tiền nong không thành vấn đề.

Bố cô làm ở nhà máy chế biến thịt, mẹ làm trong xưởng thực phẩm, anh trai tuy công việc hơi kém một chút, chỉ là nhân viên ở trạm giống cây trồng, nhưng chị dâu lại làm trong tiệm cơm quốc doanh.

Cả nhà bốn người đều là công nhân, tuy chẳng ai làm cán bộ, nhưng đều thuộc những đơn vị tốt nhất, gia cảnh cũng không tệ.

Kết hôn là chuyện trọng đại, đời người có khi chỉ một lần, lại còn đang tranh hơn thua, dù thế nào đi nữa, Lý Tiểu Viên cũng chẳng tiếc mấy đồng này.

Phương Cẩm Tú không rõ nội tình, nhưng nghe giọng điệu của Lý Tiểu Viên thì biết ngay không phải vì thiếu tiền.

Cô lập tức nói: “Kết hôn là chuyện lớn, lát nữa tôi sẽ gửi điện báo cho cậu tôi, nhờ ông ấy mua thêm gửi qua. Đúng rồi, cô cần bao nhiêu?”

Lý Tiểu Viên nhẩm tính một lượt, họ hàng hai bên, hàng xóm láng giềng, đồng nghiệp trong đơn vị của cô, còn đồng nghiệp của cha mẹ, bạn học cũ, ít nhất cũng phải mười mấy bàn tiệc.

Mỗi bàn mười hai người, phải có một đĩa kẹo, trong đĩa ít nhất cũng phải hai mươi mấy viên mới coi được.

Như vậy ít nhất phải có ba trăm viên, đó mới chỉ là tính sơ qua, lỡ đâu khách đông phải bày thêm bàn, cần có kẹo dự phòng, vậy phải lấy hơn bốn trăm viên.

Loại kẹo này trông đẹp mắt, lúc tiễn khách còn có thể tặng người thân bạn bè một gói nhỏ, mấy đứa trẻ cũng có thể được chia một nắm, rất lịch sự lại trang nhã.

Tính toán xong, Lý Tiểu Viên nói: “Tôi đưa cô hai mươi lăm đồng, cô giúp tôi mua năm trăm viên kẹo.”

Theo giá lúc nãy Phương Cẩm Tú bán, năm trăm viên cũng chỉ đáng giá hai mươi đồng.

Cô không muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm thêm. Cô khá có thiện cảm với Lý Tiểu Viên, nhưng trong tay lại không có nhiều kẹo như vậy.

Hai túi kẹo cô mua lúc trước chưa đếm kỹ, chỉ áng chừng khoảng hơn ba trăm viên.

Điểm tích lũy còn lại trong Taobao cũng không đủ để đổi thêm một phần lớn như vậy.

“Có thể sẽ không mua được nhiều thế đâu.” Phương Cẩm Tú nói: “Loại kẹo này không dễ kiếm.”

“Vậy mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lý Tiểu Viên không hề do dự. Càng nghe Phương Cẩm Tú nói khó mua thì cô càng thấy hiếm có, càng muốn lấy cho bằng được.

Cùng lắm thì sau này mua thêm loại khác trộn vào.

“Được thôi, khi nào cô cần, có gấp không?” Phương Cẩm Tú hỏi.

Lý Tiểu Viên cười: “Tôi còn một tháng nữa mới cưới, không vội đâu. Trước hôm đó cô đem tới là được, nếu không mua được thì cũng cứ báo tôi một tiếng.”

“Đương nhiên rồi.” Phương Cẩm Tú đáp.

Lý Tiểu Viên lập tức lấy hai mươi lăm đồng đưa cho cô.

Phương Cẩm Tú bật cười: “Cô không sợ tôi cầm tiền rồi chạy mất à?”

Lý Tiểu Viên nhét tiền vào tay cô: “Tôi tin cô không phải loại người đó.”

Từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngoan ngoãn đi theo làm cái đuôi nhỏ, Cảnh Niên bỗng lên tiếng: “Đúng đúng! Chị của em là tốt nhất, tốt nhất luôn!”

“Ôi chao, miệng ngọt thế này, chắc là ngày nào cũng ăn kẹo phải không Niên Bảo?” Lý Tiểu Viên thích thú vô cùng. Sao cháu trai cô lại không đáng yêu thế này, suốt ngày nghịch ngợm không chịu nổi!

“Em không ngọt đâu.” Cảnh Niên che miệng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thật đấy, cậu bé đã nếm thử rồi mà!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play