Edit: Tiểu N

“ Tú Nhi, cô gái lúc nãy là ai thế? Bạn con à?”

Vừa ra khỏi cung tiêu xã, thím Lan Hoa đã kéo Phương Cẩm Tú lại hỏi.

Mẹ của Nhị Ngưu nói: “Hình như là nhân viên bán hàng trong cung tiêu xã, trước đây tôi từng gặp khi mang trứng đến bán.”

“Tú Nhi, con còn quen cả người trong cung tiêu xã sao?”

Mọi người xung quanh lập tức kinh ngạc.

Cung tiêu xã là một trong những đơn vị có nguồn lợi dồi dào nhất. Nhà nào quen biết người trong đó, nói ra cũng thấy nở mày nở mặt.

Phương Cẩm Tú khẽ mỉm cười, giữ vẻ điềm đạm: “Cũng không tính là thân, chỉ là quen biết từ trước, vừa nãy gặp thì nói chuyện đôi câu thôi.”

“Đúng là học sinh cấp ba, giao thiệp rộng thật!” Thím Lan Hoa giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Thím vốn tốt bụng, thấy Phương Cẩm Tú có thể quen biết người có năng lực, sau này nếu được giúp đỡ thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, thật lòng mừng thay cho cô.

Những người khác có kẻ hâm mộ, có người ghen tị, nhưng chẳng ai dại gì mà nói lời khó nghe ngay lúc này. Ai mà không thấy cô có quan hệ với cung tiêu xã chứ? Đắc tội rồi thì được lợi gì đâu.

Thế là ai nấy đều hùa theo, nói mấy lời tán dương. Ngay cả thím lông mày chữ bát, người trước kia nhìn hai chị em họ không vừa mắt, giờ cũng ngậm chặt miệng không hó hé.

Phương Cẩm Tú ôm Cảnh Niên, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Cô không ngờ chỉ thuận miệng khoác lác một câu lại có hiệu quả tốt như vậy. Sau này cô và Lý Tiểu Viên chắc chắn còn qua lại, như vậy cũng chẳng tính là nói dối.

Về đến nhà, Phương Cẩm Tú đặt đồ đã mua xuống trước.

Ban đầu cô còn định mua thêm chút lương thực, nhưng không có phiếu. Cô liền bóng gió nói với thím Lan Hoa, thím bèn ám chỉ cô có thể tìm nhà nào khá giả trong thôn để “đổi” ít lương thực về.

Dù gì cũng chẳng phải buôn bán, nhưng người trong cùng một thôn, đổi thô lấy tinh, người thiếu lương thực gom góp một ít về ăn cũng không có gì to tát, chẳng ai làm căng chuyện đó cả.

Cảnh Niên lon ton chạy theo phía sau, nhìn chị mình sắp xếp đồ đạc, không nhịn được hỏi: “Chị ơi, kẹo rốt cuộc từ đâu mà có vậy ạ?”

Phương Cẩm Tú cười: “Thế Niên Bảo nghĩ sao?”

Cảnh Niên lắc lư cái đầu nhỏ: “Em nghĩ là chị biến ra đó.”

“Oh? Sao lại nghĩ vậy?” Phương Cẩm Tú tò mò hỏi.

Cảnh Niên nghịch ngón tay, khóe môi khẽ nhếch lên, trong nụ cười lộ ra chút đắc ý: “Vì chị thương em nhất.”

Phương Cẩm Tú thoáng ngây người, sau đó bật cười.

Vì thương em trai, nên mới nói thật với cậu bé sao?

“Ai dạy em thế, đồ nhóc ranh!” Cô cười, đưa tay véo nhẹ mũi cậu.

“Em đoán đúng rồi ạ?” Cảnh Niên ngẩng mặt lên, cười khúc khích: “Em biết mà, chị thương em nhất.”

Cậu bé nói: “Với lại, em đâu có cậu đâu.”

Cậu biết, cậu chính là anh trai của mẹ, bà ngoại chính là mẹ của mẹ. Dịp Tết, có nhiều chị gái trong thôn lấy chồng xa đều đưa con về thăm ông bà ngoại, nhưng cậu chưa từng thấy qua.

Phương Cẩm Tú xoa đầu em trai, dặn dò: “Nhưng sau này nếu có ai hỏi, Niên Bảo cứ nói thế này nhé, hiểu không?”

“Vâng, em biết rồi.” Cảnh Niên gật đầu: “Không thể để người khác biết.”

Nếu để người ta biết chị có thể biến ra kẹo thì họ sẽ bắt chị đi, bắt chị phải biến liên tục. Lỡ như chị không biến ra nữa thì sao đây? Cảnh Niên lo lắng lắm.

Buổi sáng xuất phát sớm, chỉ là tính cả thời gian đi về, đến khi về đến thôn cũng đã hơn một, hai giờ chiều rồi.

Buổi trưa có thể ăn ở thị trấn, nhưng ai nấy đều tiếc tiền. Phương Cẩm Tú thì không tiếc, nhưng cô không có phiếu, muốn ăn trong tiệm cơm quốc doanh cũng cần tem, đành nhịn bụng đói trở về.

Dọn dẹp xong xuôi, cô bắt tay vào nấu cơm.

Trong nhà chỉ còn chút lương thực, mà cô lại không rành nấu nướng, chẳng thể làm ra món gì cầu kỳ, chỉ có thể qua loa đối phó.

Vẫn là bột ngô nấu loãng như bữa sáng, có điều Phương Cẩm Tú quyết định thay đổi một chút. Nếu sáng ăn khoai lang, thì trưa có thể đổi sang khoai tây.

Cô gọt sạch vỏ khoai tây — mà nói đúng hơn là dùng một mảnh sứ vỡ để cạo vỏ — rồi chặt thành từng miếng nhỏ to không đều, thả vào nồi bột ngô nấu cùng.

Sau kinh nghiệm buổi sáng, Phương Cẩm Tú kiềm chế bực bội, lần này nấu cơm cô cũng chịu khó khuấy đều hơn, ít nhất không còn bị khê nữa.

Cô múc một bát cho Cảnh Niên trước: “Cẩn thận nóng đấy.”

Chờ cậu bé ăn một miếng, Phương Cẩm Tú không nhịn được mà hỏi: “Ngon không?”

Chắc chắn phải đỡ hơn bữa sáng rồi nhỉ?

Cảnh Niên gật đầu thật mạnh: “Ngon lắm ạ.”

Phương Cẩm Tú phấn khởi: “Vậy so với bữa sáng thì bữa nào ngon hơn?”

Cảnh Niên ngọt ngào đáp: “Chị nấu cái gì cũng ngon hết á!”

Phương Cẩm Tú ngẩn người, nhóc con này sinh ra đã có chỉ số EQ cao sẵn à? Câu trả lời này, đỉnh thật!

Hệ thống 144 đang ngủ đông khẽ động đậy, lờ mờ nghe thấy từ “ngon”, liền an tâm ngủ tiếp.

Tốt quá rồi, ký chủ ngốc nghếch này dễ hài lòng ghê, hễ là đồ ăn thì đều khen ngon, nhiệm vụ này chẳng cần tốn chút công sức nào cũng xong.

Phương Cẩm Tú cũng nếm thử một miếng, đúng là không còn mùi khê, quả thật ngon hơn bữa sáng một chút.

Nhưng nếu so ra thì vẫn chỉ là khác biệt giữa khó ăn và rất khó ăn mà thôi.

Nuốt vội bát cơm, Phương Cẩm Tú lại thấy nhớ cuộc sống tươi đẹp của thế kỷ 21.

Nhớ lại đêm trước khi xuyên không, cô còn tham gia tiệc tùng, nướng thịt ăn không hết vứt đi cả đống. Trong đó có một đĩa cà tím nướng, cô còn chê nướng già quá nên chỉ ăn một miếng.

Bây giờ nghĩ lại… đúng là tội lỗi mà!

Nếu đĩa cà tím ấy đặt trước mặt cô bây giờ, chắc cô có thể ăn sạch chỉ trong phút chốc.

Trẻ con sau khi mệt thì rất dễ buồn ngủ, ăn xong, Cảnh Niên đã bắt đầu ngáp liên tục.

Phương Cẩm Tú dẫn cậu đi rửa mặt, rửa tay, dỗ cậu lên giường ngủ trước, còn mình thì ngồi kiểm tra lại số tiền còn lại.

Hôm nay lên trấn, cô đã tiêu:

Mua khóa: 1 đồng 5

Bàn chải và kem đánh răng: 1 đồng 2

Tiền khám bệnh: 6 hào 5

Trứng gà và đường đỏ: 2 hào

Tổng cộng: 3 đồng 5 hào 5 xu.

Số tiền 10 đồng mà Phương Vĩnh Chí lấy lại giúp cô, giờ còn 6 đồng 4 hào 5 xu.

Bán kẹo lời thêm 2 hào 4 xu, tổng cộng có 6 đồng 6 hào 9 xu.

Còn 25 đồng mà Lý Tiểu Viên đưa, cô đã từ chối vài lần nhưng không thoát được, cuối cùng đành nhận.

Cô dự định sau này mua quà gì đó tặng lại cho Lý Tiểu Viên, nếu không mua được thì sẽ trả tiền lại cho cô ấy.

Tính toán xong xuôi, Phương Cẩm Tú định mở lại giao diện Taobao, tìm cách nạp tiền.

Ai ngờ vừa mới mở ra, đầu cô đột nhiên đau như búa bổ, từng đợt, từng đợt, cứ như có thứ gì đó đang ra sức nhồi nhét vào não cô vậy.

Cơn đau dữ dội khiến cô thở dốc, không còn cách nào khác, đành nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Vừa đặt lưng xuống, mắt vừa nhắm lại thì cô đã ngất đi.

Lúc tỉnh lại, hơn một tiếng đã trôi qua. Khi mở mắt ra, cô vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cậu nhóc bên cạnh đã tỉnh từ lâu, nhưng vẫn ngồi im lặng tự chơi một mình. Nhìn thấy cô tỉnh lại, Cảnh Niên vội nhét vỏ kẹo vào túi, lao thẳng vào lòng cô: “Chị ơi, chị dậy rồi à!”

“Niên Bảo.” Phương Cẩm Tú ôm cậu chặt hơn, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả.

Lẽ ra cô phải sớm nghĩ đến chuyện này rồi mới đúng.

Cùng một cái tên, khuôn mặt lại có nét tương đồng, nếu bảo đây chỉ là trùng hợp thì… cũng quá trùng hợp rồi.

Hóa ra trong hơn một tiếng vừa qua, cô đã tiếp nhận ký ức của thân thể này. Chỉ là không biết vì sao, ký ức này lại đến muộn mất hơn một ngày.

Thực ra cô và người kia không phải hoàn toàn không liên quan.

Hai người chính là cùng một người ở hai thế giới song song—Phương Cẩm Tú của thế giới này đã gặp tai nạn qua đời, và cô thì vô tình xuyên đến thân thể này.

Điều đáng mừng là nhờ có ký ức của “bản thể cũ”, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn. Ít nhất, cô sẽ không còn lo sợ bị lộ sơ hở khi sinh hoạt trong làng nữa.

“Chị ơi, chị không vui sao?” Cảnh Niên tựa vào lòng cô, giọng nói non nớt vang lên.

Phương Cẩm Tú: “Sao em lại nói vậy?”

Cảnh Niên giơ ngón tay bé xíu lên chạm vào giữa chân mày cô: “Vì chỗ này của chị nhăn tít lại nè.”

Cậu bé lật người một cái, Phương Cẩm Tú cứ tưởng cậu định ngồi dậy, liền buông tay ra.

Ai ngờ Cảnh Niên thò tay vào túi áo nhỏ, mò mẫm một lúc rồi lấy ra một viên kẹo.

“Chị ơi, cho chị ăn nè. Ăn kẹo vào là vui liền nha!”

Đây là viên kẹo cuối cùng mà Cảnh Niên giữ lại.

Tất cả chỗ kẹo cậu nhận được trước đó đều đã bị mang đi bán. Lúc trước Phương Cẩm Tú có nói sẽ lấy thêm cho cậu sau khi về, nhưng cô bận quá nên đã quên mất.

 “Niên Bảo.” Phương Cẩm Tú ôm chặt đứa bé.

Cô là Phương Cẩm Tú, đây là người thân duy nhất của cô. Họ không có quan hệ máu mủ, nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt.

“Niên Bảo ở đây mà, chị đừng sợ.” Cậu bé cố hết sức vươn đôi tay ngắn ngủn, vỗ nhẹ lên cánh tay chị, giống như ngày xưa mẹ đã dỗ dành cậu vậy.

Phương Cẩm Tú khịt khịt mũi, không ngờ từ một nhóc con ba tuổi, cô lại cảm nhận được sự ấm áp và chỗ dựa, khiến cô bỗng thấy bớt cô đơn hơn nhiều.

Có lẽ do cảm xúc dâng trào, Phương Cẩm Tú – người vốn định giấu kỹ năng đặc biệt của mình cả đời – bỗng nhiên mở miệng: “Niên Bảo, chị làm ảo thuật cho em xem nhé, lần này không giống lần trước biến ra kẹo đâu.”

“Dạ, dạ!” Cảnh Niên vỗ tay bôm bốp.

“Nhìn chị đây.” Phương Cẩm Tú lặng lẽ triệu hồi giao diện Taobao A, lập tức một màn hình ánh sáng hiện ra trước mặt cô.

Cô không nhìn vào màn hình đã quá quen thuộc, mà chỉ tập trung quan sát Cảnh Niên. Đứa bé vẫn tràn đầy mong chờ, không hề có bất cứ phản ứng khác lạ nào.

“Biến xong chưa ạ?” Đợi một lúc lâu mà chẳng thấy gì thay đổi, Cảnh Niên không nhịn được mà hỏi nhỏ.

Phương Cẩm Tú chỉ vào màn hình trước mặt mình: “Niên Bảo có thấy gì ở đây không?”

Cảnh Niên chớp mắt to tròn, nghiêm túc nhìn một hồi rồi ngập ngừng đáp: “Không có gì hết... Chị đã biến ra cái gì ạ?”

Cô không biết trong lòng mình là cảm giác tiếc nuối hay may mắn nữa.

Phương Cẩm Tú thở dài, cố tình làm ra vẻ mặt tiu nghỉu: “Chị thất bại rồi.”

“Không sao đâu!” Cảnh Niên vội vàng an ủi cô: “Chị đã rất giỏi rồi mà!”

“Ừm.” Phương Cẩm Tú xoa nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé, mềm mại, ấm áp, sờ thích thật.

Cô vừa định thu lại màn hình thì bất chợt liếc thấy một chấm đỏ nhỏ. Cô giật mình, lập tức chạm vào.

Là một thông báo:[Kính chào người dùng thử nghiệm phiên bản Taobao A Thời Không. Bạn đã hoàn thành giao dịch đầu tiên, hệ thống giao dịch trực tuyến đã được kích hoạt, hoan nghênh sử dụng.]

Phương Cẩm Tú: “…”

Cô lập tức phấn khích, bắt đầu nghiên cứu hệ thống giao dịch vừa mở.

Sau một hồi mò mẫm, cô hiểu ra—hóa ra mình được mở một cửa hàng Taobao.

Gọi là cửa hàng thì có vẻ hơi quá, vì thực ra trang cá nhân của cô chỉ xuất hiện thêm một cái tủ hàng—một chiếc tủ gỗ đơn sơ, trống trơn, chẳng có gì bên trong cả.

Trên cùng của tủ có một dòng chữ: Cửa hàng tạp hóa chưa đặt tên.

Phương Cẩm Tú thử bấm vào, phát hiện có thể đổi tên miễn phí một lần.

Cô lập tức rụt tay lại, không dám động vào—sợ lỡ phí mất cơ hội duy nhất này. Cô còn chưa nghĩ ra sẽ bán gì, sao có thể tùy tiện đặt tên được chứ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play