Bóng dáng này cao lớn đĩnh đạc, im lặng không tiếng động, Khương Đường bị dọa đến run rẩy. Tập trung nhìn vào người đàn ông mặc quân trang, làn da tuy rằng hơi đen nhưng ngũ quan tuấn lãng, cực kỳ quen mắt.
Khương Đường chớp chớp mắt, “Từ Vọng Quy?”
Thấy người bị mình dọa cho giật mình, vẻ mặt Từ Vọng Quy hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng, “Sao ba người lại đến đây?”
Khương Đường cũng hơi xấu hổ, mặc kệ đối với nguyên chủ hay đối với cô thì Từ Vọng Quy đều là một người xa lạ.
Cô rửa tay, cố nén sự mất tự nhiên trong lòng xuống, dùng lý do đã nghĩ từ trước thoái thác, “Hai đứa nhỏ không phải là con của anh, sao có thể không ở cạnh người cha ruột là anh được?”
Từ Vọng Quy sửng sốt, không ngờ cô lại nói trực tiếp như vậy, sau khi phản ứng lại, lập tức nhíu mày, “Trước khi kết hôn tôi không hề giấu giếm cô, là cô nói có thể chấp nhận Bách Luyện và Thành Cương.”
Khương Đường đứng lên, lấy tạp dề xoa xoa tay, nhìn anh nói: “Tôi không nói mình không chấp nhận, chỉ là cảm thấy trong quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ không thể thiếu người cha là anh.”
Từ Vọng Quy nhíu mày, nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp mà suy tư, ngay sau đó đi theo phía sau cô vào phòng bếp, “Cô biết điều kiện nơi này gian khổ bao nhiêu không?”
Khương Đường thả rau xanh trong tay xuống, xoay người nhìn anh, “Vậy anh cảm thấy chúng tôi sống ở thành phố Giang Ninh rất tốt?”
“Dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này.” Từ Vọng Quy trầm giọng nói.
Anh không hiểu tại sao cô không yên phận ở thành phố Giang Ninh, tự nhiên lại chạy tới nơi vừa nghèo vừa khổ, hoàn cảnh còn không tốt như biên thành này: “Mỗi tháng tôi gửi về nhà 50 đồng, còn có các loại phiếu gạo, phiếu thịt, vải dệt, không dư dả nhưng cũng đủ cho ba mẹ con dùng, huống hồ muốn mua thứ gì cũng dễ dàng. Nhưng biên thành thì khác, muốn mua được đồ tốt phải đi tỉnh thành.”
Khương Đường bị anh nói vậy, cũng hơi tức giận, cô hít một hơi thật sâu, “Trong lòng anh không rõ lý do anh kết hôn sao? Anh cũng biết tình huống của tôi rồi đó, cho dù ở nhà họ Tôn hay nhà họ Khương, anh cảm thấy chúng tôi có thể sống tốt à?”
Từ Vọng Quy vẫn là câu nói kia, “Vẫn tốt hơn ở chỗ này.”
Anh không hiểu, có tiền có phiếu, sao lại sống không tốt.
Khương Đường bình tĩnh nhìn anh vài giây, khống chế xúc động muốn trợn trắng mắt, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Từ Vọng Quy, tôi biết anh kết hôn với tôi chỉ vì muốn tìm một bảo mẫu, giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ. Cho nên anh cũng không muốn sống với tôi, tôi có thể hiểu được chuyện này.”
Từ Vọng Quy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Cô, cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Vẻ mặt của Khương Đường như muốn nói “Tôi biết hết, anh đừng ngụy biện”, cô nghiêm túc nói: “Tôi cam đoan với anh, nếu có một ngày anh muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối. Tôi chỉ có một yêu cầu, trong thời gian hôn nhân của chúng ta còn hiệu lực, sắp xếp cho tôi một công việc.”
Vừa nói ra lời này, trên mặt Từ Vọng Quy toàn là sự khϊếp sợ, hiển nhiên không ngờ cô lại nói những lời này.
Khương Đường xem như không thấy, tiếp tục nói: “Đương nhiên, anh cứ yên tâm. Trong thời gian tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh và hai đứa nhỏ.”
Đó là những chuyện cô đã suy nghĩ kĩ càng từ trước, hôn nhân giữa cô và Từ Vọng Quy không có cơ sở tình cảm, nếu sau này anh gặp được người phụ nữ mà anh thích, chắc chắn sẽ ly hôn với cô vì thích người phụ nữ đó.
Cô phải suy xét đến trường hợp xấu nhất và bảo đảm bản thân phải có một phần công việc, có công việc sẽ có thu nhập, như thế tương đối có cảm giác an toàn.
Từ Vọng Quy không ngờ mình lại nghe thấy lời nói lớn mật đến thế, lập tức tức giận đến bật cười, “Đồng chí Khương Đường, cô cho Từ Vọng Quy tôi là người thế nào, cô xem quân hôn là trò đùa?”
Từ khi đến quân đội ở biên thành Khương Đường chưa từng đi ra ngoài, vừa lúc ngày mai bộ đội muốn đi ra ngoài mua sắm, hai ngày trước chị dâu Tề hẹn cô ngày mai cùng ngồi xe bộ đội đến huyện Bắc Hà mua đồ.
Ngày hôm sau Khương Đường và hai đứa nhỏ rời giường sớm, cho bọn trẻ mặc quần áo mới, nhưng mà đi được nửa đường, Bách Luyện lại bất cẩn làm ướt quần áo, Khương Đường đành phải dắt cậu bé chạy về nhà thay quần áo.
Cứ như vậy thời gian vốn dĩ thoải mái cũng trở nên gấp gáp, ba mẹ con đi theo chị dâu Tề vội vàng chạy ra ngoài.
Tận cho đến khi ngồi trên xe bộ đội, chị dâu Tề mới thở phào nhẹ nhõm, “May mà đuổi kịp.”
Khương Đường hơi ngượng ngùng nói: “Liên lụy chị phải chạy chung với tụi em.”
Bách Luyện cũng ngoan ngoãn xin lỗi: “Bác gái Tề, cháu xin lỗi.”
Thành Cương nỗ lực tham gia cùng mẹ và anh trai, học theo, “Cháu xin lỗi.”
Chị dâu Tề cười sờ đầu hai đứa nhỏ, “Thật hiểu chuyện, là tự bác gái muốn chạy cùng ba mẹ con, không phải tại hai đứa, không cần xin lỗi.”
Nói xong nụ cười trên mặt cô ấy thu lại, chọc trán Khương Đường, tức giận nói: “Xem em dọa hai đứa nhỏ sợ rồi kìa, người nào không biết còn tưởng rằng chị rất khắc nghiệt với mấy đứa!”
Khương Đường mang vẻ mặt vô tội nói: “Sao thế được, người sáng suốt đều nhìn ra được chị tốt với hai đứa nhỏ cỡ nào mà.”
Lời này đúng là lời thật lòng, quần áo trên người hai đứa nhỏ cũng có công lao của chị dâu Tề, cô ấy hỗ trợ may không ít.
Quả thật lúc đầu chị dâu Tề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tiểu Lý, nhưng mấy ngày nay cô ấy nhìn cách mà Khương Đường và hai đứa nhỏ ở chung hằng ngày, biết bọn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, hoàn toàn không phải kiểu nhóc con quậy phá.
Trong lúc nói chuyện đã tới huyện Bắc Hà.
Khương Đường lấy ra dây thừng đã sớm chuẩn bị, cột hai đứa nhỏ và cô lại với nhau.
Chị dâu Tề kinh ngạc cảm thán, “Tiểu Khương, em thông minh thật đó.”
Khương Đường sâu kín thở dài một hơi: “Đành phải làm vậy thôi, ai bảo em có hai con heo nhỏ chứ.”
Thành Cương nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Đường, đầy mặt kinh hỉ: “Mẹ ơi, mẹ có hai con heo nhỏ?”
Khương Đường cúi đầu, vừa lúc thấy nhóc nuốt nước miếng, vẻ mặt thèm không thể tả.
Khương Đường:……
Ngay cả chính mình cũng muốn ăn?