“Cháu gái, tiền mà trước đây cháu đưa cho thím, thím đều lấy đi chữa bệnh cho cháu, giờ…”
Khương Đường: “………”
Cô nhìn người phụ nữ giả tạo trước mặt, trong lòng cảm thấy chán ghét và mệt mỏi.
Khương Đường là nhà thiết kế trang phục hiện đại, gặp tai nạn máy bay khi đi tham dự buổi trình diễn thời trang tại Paris, khi tỉnh lại, cùng tên cùng họ với nguyên thân (nguyên thân: thân thể ban đầu), cha là quân nhân, tính cách của nguyên thân là tự ti, không có chính kiến, vừa tròn 20 tuổi, đã bị chú thím sắp xếp cho kết hôn với Từ Vọng Quy, đối phương hơn cô ấy 8 tuổi, còn có hai đứa con 5 6 tuổi.
Nhưng vừa mới kết hôn, Từ Vọng Quy liền nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, chưa nói được lời nào đã rời đi.
Mỗi tháng Từ Vọng Quy gửi về 50 tệ cho nguyên thân, cũng đều bị thím hai Khương dụ dỗ lấy mất, lấy danh nghĩa là giúp cô ấy giữ lại.
Thế nhưng thím hai Khương dùng tiền và phiếu mua đồ của nguyên thân để mua đồ, nguyên thân lại không có được một miếng ăn, huống chi là hai đứa con riêng. 3 mẹ con chỉ có thể nhìn một nhà 3 người nhà thím hai Khương ăn uống đầy đủ, mà mỗi bữa của bọn họ chỉ có cháo trắng, ngay cả củ cải muối cũng không có.
Khương Đường nghĩ không hiểu, trên thế giới sao lại có kiểu ngốc nghếch như nguyên thân. Đồng thời, cũng kinh ngạc trước sự trơ trẽn của gia đình chú hai Khương.
Hai ngày trước, nguyên thân không cẩn thận bị rơi xuống hồ, khi tỉnh lại, con người bên trong đã biến thành Khương Đường.
Sau khi tiếp nhận kí ức của nguyên thân, Khương Đường tiêu hóa nó trong hai ngày.
Sau khi Khương Đường sắp xếp lại mọi chuyện, việc đầu tiên chính là tìm thím hai Khương đòi tiền, bởi vậy mới có cảnh lúc nãy.
Đối phương sống chết nói đã tiêu hết tiền chữa bệnh cho cô
Khương Đường trong lòng cười nhạo, cho rằng nói như vậy có thể lừa gạt cô sao, thật quá ngây thờ, cô nói: “Vậy thì trả lại tiền trợ cấp của cha cháu cho cháu. Hiện tại cháu đã trưởng thành, không phải làm phiền chú thím giúp cháu bảo quản nữa.”
Lúc trước nhà chú hai Khương chịu nuôi dưỡng Khương Đường, cũng là bởi vì khoản tiền trợ cấp này.
Thím hai Khương vẻ mặt liền trở nên khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi nói: “Không quan tâm con đã lớn từng nào, con vẫn chỉ còn là một đứa trẻ trong nhà. Một đứa trẻ thì cần tiền làm gì.”
Khương Đường không bị bà ta dụ dỗ, “Thím có từng gặp qua đứa trẻ nào mà đã kết hôn chưa?”
Thím hai Khương nghẹn họng, trở nên lo lắng, thay đổi cách nói ý là số tiền đều đã tiêu hết, “Mấy năm nay cháu ăn gì, mặc gì, tiền học phí, những cái đó không cần dùng tiền sao? Cháu cùng với hai cái chai dầu kéo nửa năm nay ăn uống hết bao nhiêu, tất cả những cái đó không cần dùng tiền sao?” Bà ta chính là khẳng định tiền đã tiêu hết sạch rồi.
Khương Đường cuối cùng cũng lười biếng mà đôi co với bà ta.
Sau khi thím hai Khương đi, cô nhìn hai đứa trẻ đen đúa bẩn thỉu, gầy đến mức da dính vào xương, cảm thấy nghẹn nơi l*иg ngực.
…..Hít thở khó khăn.
Ngày hôm sau.
Khương Đường giấu thím hai Khương, lén lút đem sổ hộ khẩu và giấy tờ chứng minh lên bưu điện huyện.
Cô đi đến quầy, biểu cảm đột nhiên thay đổi, vẻ mặt căng thẳng, giọng nói hoảng loạn: “Đồng chí, hai cuốn sổ tiết kiệm của tôi bị mất rồi, bên trong phân ra tiền trợ cấp của cha tôi và tiền sinh hoạt phí mà chồng tôi gửi từ quân đội về.”
Giọng nói của cô như sắp khóc, bất lực và hoảng loạn.
Nhân viên quầy biết cô là con của liệt sĩ, lại là người nhà quân nhân, nên rất coi trọng chuyện này.
Khương Đường đưa giấy tờ chứng minh cho nhân viên quầy.
Nhân viên quầy lập tức giúp cô kiểm tra, nửa tiếng sau, nhân viên quầy thở phào, cô ấy cười với Khương Đường: “Đừng lo lắng, tiền vẫn còn trong tài khoản.”
Khương Đường lộ ra nụ cười cảm kích vui mừng, cô nói: “Đồng chí, thật sự quá cảm ơn cô rồi, nếu như không có cô, tôi không biết phải làm gì mới được.”
Nhân viên quầy đối diện với ánh mắt tin tưởng của cô, lập tức cảm thấy trách nhiệm của bản thân càng quan trọng hơn, “Đồng chí, cô đừng lo, giờ tôi sẽ giúp cô làm lại sổ mới, về sau phải giữ gìn cẩn thận.”
Khương Đường vội vàng gật đầu, cô hỏi: “Vậy thì hai cuốn sổ cũ là không thể dùng được nữa?”
“Đúng vậy, không cần biết sổ tiết kiệm là bị ai trộm mất, đều không thể sử dụng được nữa.”
10 phút sau, Khương Đường nhận được hai cuốn sổ tiết kiệm mới, cô lật ra và nhìn vào số dư trong tài khoản, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiền trợ cấp vốn dĩ là 1000 tệ, giờ còn lại 800 tệ, Từ Vọng Quy gửi về 300 tệ.
Cũng chính là thím hai Khương mấy năm nay chỉ tiêu 200 tệ, điều này nằm ngoài dự liệu của Khương Đường.
Khương Đường đoán rằng thím hai Khương định để lại tiền cho con trai mình, e là có đánh chết bà ta cũng không ngờ có ngày số tiền này rơi vào tay cô.
Từ huyện trở về đến thôn Ngưu Đường, Khương Đường không trì hoãn thời gian, lại đi tìm đại đội viết thư giới thiệu, nói là muốn đưa hai đứa trẻ về thành phố Giang Ninh một chuyến.
Người trong thôn đều biết nhà Từ Vọng Quy ở thành phố Giang Ninh, đại đội trưởng không nói 2 lời liền viết thư cho cô.
Cầm được thư giới thiệu, trái tim luôn treo cao của Khương Đường lúc này mới thoải mái hơn.
Về đến nhà họ Khương, đã là 4 giờ chiều, hai vợ chồng chú hai đều đang đi làm, con của họ cũng đang đi học ở trường, chỉ còn hai đứa nhỏ ở nhà, đứa lớn 6 tuổi tên Bách Luyện, đứa nhỏ 5 tuổi tên Thành Cương.
Khương Đường vẫy tay với bọn chúng, “Các con qua đây.”
Hai đứa nhỏ trốn ở cửa, nghe vậy Bách Luyện hơi do dự, kéo theo em trai rụt rè đến trước mặt Khương Đường, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Hai đứa trẻ cả người nhem nhuốc, tóc tai bù xù, quần áo trên người đầy vết rách, nói trắng ra, không khác gì kẻ ăn xin ngoài đường.
Nguyên thân không quan tâm đến hai đứa nhỏ nay, là do bị thím hai Khương xúi giục.
Thím hai Khương nói với cô ấy, không phải con mình sinh ra nuôi dưỡng không quen, nguyên thân nghe mềm tai, thím hai Khương từ nhỏ đã dạy cô ấy, nếu sau này kết hôn, nếu không có nhà đẻ giúp đỡ sẽ rất cực khổ.
Cô ấy lo lắng nếu không nghe lời, thím hai Khương không quan tâm cô ấy, đến lúc đó cô ấy sẽ không có nhà mẹ giúp đỡ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thím hai Khương có thể dụ dỗ cô ấy đưa sổ tiết kiệm cho.
Khương Đường thở dài trong lòng, đi vào phòng tìm cái kéo, hai đứa nhỏ xếp hàng ngồi ở trong sân chờ.
Hai anh em, đầu tóc nói là cái ổ gà cũng không quá, Khương Đường nghĩ muốn cắt tóc kiểu cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể cắt thành đầu đinh.
Cũng may bọn chúng ngũ quan đẹp, hợp với đầu đinh, thoạt nhìn thấy tinh thần phấn chấn.
Khương Đường bỏ kéo xuống, nhìn Thành Cương một bên vuốt đầu, nhíu mày nhìn Bách Luyện, cô hơi nhướng mày hỏi, “Thành Cương, không thích mẹ cắt tóc cho con sao?”
Thành Cương bị dọa một trận, Bách Luyện vội vàng lắc đầu, “Em trai rất thích.”
Khương Đường hừ một tiếng, “Không thích thì cũng không thay đổi được nữa, tóc hiện tại của các con, phải nuôi ít nhất 3 tháng nữa mới cắt lại được.”
Nói xong không đợi hai anh em phản ứng, cô xoay người đi vào bếp.
Bách Luyện ngẩn người nhìn theo bóng dáng của cô, tiểu đại nhân dường như thở phào 1 hơi.
Thành Cương lại vuốt vuốt đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như không giống mẹ.”
Bách Luyện nhíu mày, cũng vuốt vuốt đầu mình, sau đó do dự gật gật đầu, khó khăn tán đồng lời nói của em trai.
Khương Đường vào bếp đun ấm nước, tắm rửa cho hai đứa nhỏ bẩn thỉu, mặc dù hai anh em rất không muốn cô giúp đỡ, nhưng cô vẫn cương quyết giúp chúng tắm rửa.
Hai anh em đỏ nựng từ tai đến cổ, toàn bộ quá trình chỉ dám mở hờ mắt, không dám nhìn Khương Đường.
Ước chừng thay 3 lượt nước Khương Đường mới tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, mệt đến mức cả người đẫm mồ hôi, nhưng nhìn hai đứa nhỏ thơm tho sạch sẽ lại ngoan ngoãn, trong lòng cô vẫn thấy dịu dàng.
Kiếp trước cô không nghĩ sẽ kết hôn, đương nhiên cũng không có con cái, nhưng thực ra cô rất thích trẻ con, xem như là duyên cho sự nuối tiếc của kiếp trước.
Huống hồ, cô cần sự giúp đỡ của cha bọn trẻ.
Chả nhà chú hai Khương là quỷ hút máu, không hút cạn máu của cô sẽ không bỏ qua, hơn nữa một khi bọn họ phát hiện tiền không còn nữa, chắc chắn là náo loạn đến sụp trời.
Khương Đường không muốn giao du với loại cực phẩm này, cách duy nhất hiện giờ là đi tìm Từ Vọng Quy.
Đương nhiên, trực tiếp nói là đi tìm Từ Vọng Quy, thím hai Khương sẽ không đồng ý, nếu không thì 50 tệ mỗi tháng mất toi.
Cho nên cô nói muốn về nhà họ Từ ở thành phố Giang Ninh.
Thím hai Khương trừng mắt, đang định nói không đồng ý.
Khương Đường lập tức nói: “Sổ tiết kiệm của Từ Vọng Quy giao cho chú thím hai bảo quản trước đã, cháu không đem theo, chú thím đưa cho cháu ít phiếu là được.”
Thím hai Khương nghe cô nói vậy, mặt lập tức nở nụ cười, “Cháu gái yên tâm, sổ tiết kiệm gửi cho thím, thím không tiêu một đồng, chỉ cất cho cháu.”
Khương Đường cười cười, không tỏ ý kiến gì với lời của bà ta.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường đem theo không nhiều hành lý, tay trái Bách Luyện, tay phải Thành Cương, đem hai đứa nhỏ ngồi xe đến thành phố Giang Ninh.