Đột nhiên cô muốn chọc ghẹo cậu nhóc, mang ý xấu nói: “Đúng rồi, mẹ nuôi hai con heo nhỏ.”

Thành Cương nhíu mày, vừa sốt ruột vừa tò mò hỏi: “Vậy mẹ nuôi ở đâu, sao con không nhìn thấy?”

Khương Đường ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, vừa trêu cậu bé vừa cười, “Không phải ở đây à?”

Thành Cương sửng sốt, nhíu mày nhìn khắp nơi.

Chị dâu Tề thấy thế, “Phụt” cười, tức giận liếc Khương Đường một cái, “Chị nói em đã lớn vậy rồi, còn đi chọc ghẹo hai đứa nhỏ làm gì?”

Bách Luyện đỡ trán như ông cụ non, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với em trai ngốc nhà mình: “Heo nhỏ mẹ nói là anh và em.”

Thành Cương trợn tròn mắt, bất mãn hừ lạnh một tiếng, “Mẹ, mẹ gạt con, con không chơi với mẹ nữa!”

Khương Đường nỗ lực nghẹn cười, làm ra vẻ mặt buồn rầu, “Vậy phải làm sao bây giờ? Thành Cương không chơi với mẹ, mẹ sẽ rất khổ sở.”

Bách Luyện nhíu mày, duỗi tay đυ.ng em trai ngốc, dùng ánh mắt bảo: Đừng làm mẹ khổ sở.

Thành Cương nhìn anh trai một cái, sau đó phất tay với Khương Đường, mười phần rộng lượng nói: “Được rồi, con tha thứ cho mẹ đó.”

Khương Đường lập tức cười thành tiếng, duỗi tay sờ đầu nhóc, “Cảm ơn Thành Cương.”

Nói xong lại sờ đầu Bách Luyện, “Cũng cảm ơn Bách Luyện.”

Hai anh em nhìn nhau, ngượng ngùng mím môi cười.

Chị dâu Tề vẫn luôn xem ở bên cạnh, không khỏi cảm thán, “Tình cảm của ba mẹ con thật tốt.”

Còn một câu cô ấy chưa nói là, nhìn một chút cũng không giống con riêng và mẹ kế, mẹ con ruột nhà người khác cũng chưa tốt bằng nhà này.

Vóc dáng của Bách Luyện Thành, Cương vừa gầy vừa nhỏ, sau khi người trong khu gia đình quân nhân biết Khương Đường không phải mẹ ruột của bọn nhỏ, sôi nổi suy đoán bọn nhỏ có phải bị mẹ kế ngược đãi không, nếu không lấy tiền lương của Từ Vọng Quy, sao lại nuôi mấy đứa nhỏ đến mức khó coi như vậy.

Cũng chỉ có Tiểu Lý không biết nghĩ như thế nào, lại cho rằng hai đứa nhỏ làm khó xử Khương Đường.

Khương Đường không biết cô ấy nghĩ cái gì, chỉ cười nói: “Hiện tại bọn trẻ còn nhỏ, em nghe người ta nói khi mấy đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, ngay cả chó mèo cũng ghét tụi nó.”

Chị dâu Tề liếc cô một cái, “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì thu lại sự dung túng trong mắt em đi.”

Khương Đường nghe vậy lập tức xụ mặt, trầm giọng nói: “Em thật sự nghĩ như vậy mà.”

Chị dâu Tề nghẹn họng, tức giận liếc cô, “Tiểu Khương, chị nói em và Tiểu Từ đúng là vợ chồng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống hệt nhau!”

Khương Đường vô tội chớp chớp mắt, vốn dĩ là cô cố ý học giọng điệu nói chuyện của Từ Vọng Quy.

Trong thời gian nói chuyện, hai đứa nhỏ và hai người lớn đã đi đến Cung Tiêu Xã của huyện Bắc Hà.

Lúc trước chị dâu Tề nhìn thấy quần áo mà Khương Đường làm, quả thực cực kỳ hâm mộ, chỉ xui xẻo trong nhà không còn vải dệt, lúc này mới nhớ tới việc đến Cung Tiêu Xã ở trên huyện thử vận may.

Lỡ như vừa lúc có vải dệt, vậy sẽ giải quyết được vấn đề này.

Khương Đường chủ yếu là đi cùng chị dâu Tề, thuận tiện mang hai đứa nhỏ ra ngoài đổi gió, nhìn xem có thứ gì cần mua hay không.

 

Không ngờ chị dâu Tề rất may mắn, thật sự mua được vải dệt cho cô.

Khương Đường cũng mua hai lon sữa mạch nha, một bao kẹo sữa thỏ trắng, và một ít hàng khô có thể mua mà không cần phiếu.

Hai người đều rất vừa lòng khi mua được đồ vật mình muốn.

Chị dâu Tề ôm đồ vật đi về, trên mặt chỉ toàn sự vui vẻ, “Tiểu Khương, chờ trở về em giúp chị xem xem, chị phải làm một bộ quần áo giống như em mới được.”

Rồi sau đó chị dâu Tề lại liếc cô một cái, bổ sung nói: “Coi như là thù lao chị làm quần áo cho hai đứa nhỏ nhà em.”

Khương Đường muốn trêu chọc cô ấy: “Em cứ nghĩ chị thật lòng muốn giúp em, không ngờ chị lại dụng tâm kín đáo. Vốn dĩ em còn định giúp chị thiết kế một bộ quần áo thích hợp với chị, nhưng bây giờ em đổi ý rồi.”

Chị dâu Tề còn tưởng rằng cô thật sự nghĩ như vậy, lập tức sốt ruột, “Chị đương nhiên là thật lòng! Bình thường em thông minh lắm mà, sao lúc này lại nghe không hiểu?”

Khương Đường cố ý xụ mặt ra vẻ lạnh lùng, bây giờ cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Chị dâu Tề lập tức phản ứng kịp mình bị chơi, cô ấy tức giận đánh vào cánh tay Khương Đường, “Em học được mấy trò đùa giỡn người khác này ở đâu thế!”

Nhưng mà không ngờ Thành Cương đột nhiên chạy lên đẩy cô ấy, nhóc con hung dữ nói: “Không được đánh mẹ cháu!”

Bách Luyện cũng che ở phía trước Khương Đường, đôi mắt nhìn chằm chằm chị dâu Tề.

Hai người lớn liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi ngơ ngẩn.

Khương Đường dẫn đầu phản ứng lại, kéo hai đứa nhỏ trước người lại, vừa cảm động vừa buồn cười nói: “Mấy đứa hiểu lầm rồi, bác gái Tề chỉ đang đùa giỡn với mẹ thôi, không phải là đánh mẹ.”

Lúc này chị dâu Tề mới phản ứng lại, lập tức bị tức đến mức bật cười, cô chỉ vào Bách Luyện ,Thành Cương, “Hai đứa nhóc không có lương tâm này, là bác hỗ trợ làm quần áo trên người mấy đứa đó, bác chạm vào mẹ mấy đứa một chút cũng không được à?”

Khương Đường vội vàng lôi kéo Bách Luyện ,Thành Cương, “Mấy đứa mau xin lỗi bác gái, lần sau không được xúc động như vậy nữa.”

Bách Luyện ,Thành Cương lén nhìn chị dâu Tề, cúi đầu hai miệng một lời nói: “Cháu xin lỗi, bác gái Tề.”

Đôi mắt cửa hai đứa nhỏ tròn xoe ngập nước, đứng đó cúi đầu trông cực kỳ đáng thương.

Chị dâu Tề cuối cùng cũng không đành lòng xụ mặt, cô ấy lập tức cười, “Được rồi được rồi, mấy đứa làm cứ như bác đang khi dễ trẻ con vậy.”

Thấy cô ấy cười, Bách Luyện Thành Cương cũng mím môi cười theo.

Có điều Thành Cương do dự xong, vẫn nhỏ giọng nói: “Bác gái Tề, sau này bác đừng đánh mẹ cháu, đau lắm.”

Cậu nhóc từng bắt gặp cảnh thím hai Khương đánh Khương Đường, mỗi lần Khương Đường đều lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Bách Luyện cũng trông mong nhìn chị dâu Tề, giống như đang đợi cô ấy trả lời.

Chị dâu Tề nhìn Khương Đường mang vẻ mặt ngoài ý muốn, lại nhìn ánh mắt mà hai đứa nhỏ nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy nghẹn lòng.

 

Cô ấy hít sâu một hơi, nhấc tay hứa với hai đứa nhỏ, “Bác gái Tề bảo đảm, về sau sẽ không đánh mẹ hai đứa nữa.”

Lúc này Bách Luyện Thành ,Cương mới toét môi cười, vui vẻ nắm vạt áo Khương Đường, tung tăng nhảy nhót đi về phía trước.

Khương Đường nhìn hai nhóc con trước mặt, khóe miệng từ từ cong lên.

Trách không được mọi người đều thích trẻ con, hóa ra trẻ con thật sự có thể chữa lành tâm hồn.

Chị dâu Tề và Khương Đường đi đến nơi đón xe ngày thường, nhưng mà đợi nửa giờ cũng không thấy xe quân đội.

Lúc này chị dâu Tề mới đột nhiên nhớ tới, “Không xong rồi, chị quên mất hôm nay xe quân đội sẽ chạy trước một giờ so với bình thường.”

Khương Đường nhíu mày: “Vậy là chúng ta bỏ lỡ xe rồi.”

Chị dâu Tề vô cùng áy náy, “Tiểu Khương, thật xin lỗi, đều do chị quên nói cho em biết.”

Khương Đường cười cười, an ủi cô ấy, “Không sao, chúng ta có thể đến nhà ga ngồi ô tô.”

Ngồi ô tô có một khuyết điểm, đó chính là chỗ xuống xe rất xa quân đội mất khoảng ba mươi phút đi bộ.

Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác.

 

Mọi người đang định đi về hướng nhà ga, Khương Đường tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe kéo chạy từ xa đến, người lái xe rất quen mắt.

Khương Đường nhanh chóng vẫy tay đón xe.

Thực mau, chiếc xe kéo dừng lại ở trước mặt các cô, người đàn ông lái xe nhìn cô, cực kỳ kinh ngạc, “Đồng chí Khương Đường, không ngờ chúng ta lại gặp ở đây.”

“Đúng vậy, đồng chí Trương Thiết Trụ, thật trùng hợp.” Khương Đường nói, ngay sau đó ngại ngùng cười, “Anh có tiện chở chúng tôi một đoạn không?”

Người đàn ông được gọi là Trương Thiết Trụ nghe vậy, trên mặt hiện lên sự khó xử.

Lúc này Khương Đường cũng chú ý tới trên xe có một người phụ nữ đang nằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play