Chu Mỹ Hoa ở bên cạnh nhà họ Tề, buổi sáng có nghe Tiểu Lý tới tìm chị dâu Tề, biết vợ đoàn trưởng Từ tới đây.

Chờ sau khi chị dâu Tề đi ra, cô ấy cũng không kiềm nổi sự tò mò trong lòng, nói chuyện này với các gia đình quân nhân khác. Chỉ mất một lát, mấy nhà xung quanh đều biết vợ của đoàn trưởng trẻ tuổi của bộ đội ở biên thành tới.

Mới vừa rồi khi Khương Đường ra lấy đồ, các cô ấy đều thấy, vóc người rất cao nhưng màu da hơi đen, trên mặt không có chút thịt nào, vừa nhìn là biết người tới từ nông thôn.

Nhóm Chu Mỹ Hoa cực kỳ kinh ngạc, Từ Vọng Quy hai mươi tám tuổi đã lên làm đoàn trưởng, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn đĩnh đạc, có thể nói muốn tiền đồ có tiền đồ, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài.

Sao lại cưới một người nhà quê?

Cho dù là cưới tục huyền cũng không nên cưới một người nhà quê mới đúng.

Có điều các cô ấy không dám nói ra câu này, rất nhiều gia đình quân nhân đều tới từ nông thôn, ba đời gần nhất đều là bần nông căn chính miêu hồng. Các cô ấy chỉ không ngờ vợ Từ Vọng Quy là người nhà quê mà thôi.

Vẻ mặt Chu Mỹ Hoa bát quái hỏi chị dâu Tề, “Chị dâu, nghe nói vợ đoàn trưởng Từ và mấy đứa nhỏ đều tới đây, chị nhìn thấy người chưa? Có dễ giao tiếp không?”

Chị dâu Tề biết cô ấy miệng rộng, không muốn nói quá nhiều với cô ấy, ai biết được cô ấy truyền đến truyền đi sẽ truyền ra cái gì.

“Thật ra khá dễ nói chuyện, nếu các người muốn đi làm quen thì có thể đi luôn bây giờ, vừa lúc người ta vẫn chưa ăn cơm sáng, các người cũng có thể tới phụ một chút.”

Nghe vậy, Chu Mỹ Hoa ngại ngùng cười, “Không cần đâu, chúng ta nhiều người như vậy ghé chơi, nhất định cô ấy sẽ không được tự nhiên, vẫn nên để từ từ làm quen thì tốt hơn.”

Vốn dĩ các cô ấy còn muốn thăm dò Khương Đường là kiểu người gì, không ngờ chị dâu Tề này cái gì cũng không nói.

Mọi người nhìn bóng dáng chị dâu Tề rời đi rồi quay sang nhìn nhau.

Sau một lúc lâu có người phá vỡ bầu không khí im lặng, “Chuyện này có cần nói cho bác gái Tô biết không?”

Chu Mỹ Hoa chớp mắt, “Đi thôi, cũng không biết bác gái Tô biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.”

Mấy người nói xong liền xoay người đi về một hướng khác.

***

Khương Đường băm thịt ba chỉ thành thịt vụn, xào cùng với dầu đã thơm nức mũi, lại bỏ vào nấu với cháo trắng, thịt vàng kim và gạo tuyết trắng phát sinh va chạm, hòa quyện với nhau tỏa ra mùi hương mê người.

Bách Luyện xem như kiềm chế, Thành Cương trực tiếp đứng trước nồi giương mắt trông mong, nhỏ giọng nuốt nước miếng.

Khương Đường cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót, trực tiếp múc cho cậu nhóc một chén để lên bàn ăn, “Ngồi ăn đi, cẩn thận nóng.”

Xong lại múc cho Bách Luyện, đặt ở bên cạnh Thành Cương.

 

Cuối cùng, ba mẹ con ăn đến chảy mồ hôi đầy đầu.

Sau khi ăn xong, cô dắt hai đứa nhỏ bắt đầu giặt quần áo của ngày hôm qua, dọn dẹp nhà ở, sửa sang mảnh đất trồng rau trong sân, chờ làm xong việc cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa.

Tiểu Lý lại tới nữa.

“Chị dâu, chị có thiếu gì cứ nói với em, em đi mua về cho chị.”

Khương Đường nghĩ nghĩ, cô nói: “Gần đây có ai bán gà con không? Còn hai miếng đất trồng rau này để không cũng vậy, nếu được, cậu mua mấy con gà con và hạt giống về đi.”

Tiểu Lý xác nhận lại với cô, “Chỉ có nhiêu đó? Chị đừng lo lắng em không có phiếu, khi nào đoàn trưởng Từ về em sẽ tìm anh ấy chi trả.”

Nghe cậu ấy nói như vậy, trong lòng Khương Đường vừa cảm động, cô hỏi: “Nếu tôi muốn vải dệt và kim chỉ, cậu cũng có cách đổi?”

Quả nhiên trên mặt Tiểu Lý hiện lên vẻ khó xử, cậu do dự một lúc lâu, Khương Đường đang muốn nói không cần miễn cưỡng, thì nghe được cậu nói: “Em sẽ cố gắng, chỉ sợ không thể đổi nhiều.”

“Thật sự?” Khương Đường vui vẻ hỏi lại, sau khi kịp phản ứng cô cảm kích nói: “Không sao, đổi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Nói xong cô lại nghĩ đến cái gì đó, tạm dừng rồi tiếp tục nói: “Đừng quên kim chỉ.”

Nếu không chỉ có vải dệt cũng uổng phí.

 

Sau khi Tiểu Lý đi rồi, Khương Đường cũng mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài, vừa rồi cô đã hỏi Tiểu Lý về vị trí của xưởng thực phẩm phụ, ba mẹ con thẳng tiến đến xưởng thực phẩm phụ, mua các loại gia vị cần dùng, lại mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.

Vốn dĩ cho rằng Tiểu Lý sẽ từ từ làm, không ngờ cậu lại đưa đồ vật tới vào buổi chiều.

Thành Cương cực kỳ hưng phấn khi nhìn thấy gà con, hệt như ngày mai sẽ có thịt gà ăn, lôi kéo Bách Luyện nói không ngừng: “Anh, em ăn một cái cánh gà, anh ăn một cái cánh gà.”

Trên khuôn mặt nhỏ của Bách Luyện tràn ngập nghi ngờ, “Vậy còn hai cái đùi gà thì sao?”

Vẻ mặt Thành Cương như muốn nói sao anh lại ngốc như vậy, “Đùi gà cho cha mẹ ăn.”

Khương Đường kinh ngạc hơi nhướng mày, không ngờ nhóc con chỉ mới nhỏ xíu đã biết sắp xếp chu toàn.

Nhưng thật ra Bách Luyện sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu áy náy nhìn phía Khương Đường, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Cậu bé quên mất phần cha mẹ.

Khương Đường sờ sờ đầu cậu, “Không sao, bây giờ Bách Luyện còn nhỏ, vẫn chưa suy nghĩ chu toàn, chờ con lớn hơn là được.”

Thành Cương ưỡn bộ ngực nhỏ, tự hào nói: “Thành Cương trưởng thành!”

Khương Đường tức khắc bật cười.

Bách Luyện yên lặng nhìn cô, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Mẹ ơi, mẹ còn biến trở về nữa không?”

Khương Đường ngẩn người, hiểu ra cậu bé đang nói cái gì, nụ cười trên mặt dần biến mất, tim đập chậm mất hai nhịp, cô thử hỏi lại: “Con đang nói gì vậy?”

Bách Luyện cúi đầu, không dám nhìn mặt cô, đôi tay đặt ở trước người, bất an xoắn ngón tay, giọng cậu bé uể oải, nhỏ giọng nói: “Mẹ có biến trở về mẹ trước kia không?”

Khương Đường chấn động, cô ngơ ngác nhìn Bách Luyện, lại quay đầu nhìn Thành Cương, muốn nói chuyện lại không biết nói gì.

Cô chưa bao giờ che giấu sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ trước mặt hai đứa nhỏ, chỉ là bởi vì cảm thấy hai đứa vẫn còn nhỏ, đang ở độ tuổi không hiểu gì.

Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới Bách Luyện trưởng thành sớm, mẫn cảm đối với rất nhiều chuyện.

Thành Cương cảm nhận được không khí thay đổi, khuôn mặt nhỏ hơi bất an, nhóc nghi ngờ nói: “Anh, mẹ, hai người sao vậy?”

Khương Đường lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu nhóc, ngay sau đó nhìn về phía Bách Luyện, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Bách Luyện, về sau mẹ sẽ như bây giờ, con giữ bí mật giúp mẹ được không?”

Bách Luyện đột nhiên ngẩng đầu, thật cẩn thận hỏi: “Thật ạ? Mẹ thật sự sẽ luôn như hiện tại sao?”

Khương Đường gật đầu, “Mẹ bảo đảm! Bách Luyện cũng phải đồng ý với mẹ, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói với bất kỳ ai hết được chứ?”

Đôi mắt Bách Luyện sáng lấp lánh, không ngừng gật đầu, lớn tiếng bảo đảm: “Con đồng ý với mẹ!”

Mẹ và anh trai có bí mật nhỏ!

Thành Cương cực kỳ sốt ruột, cậu nhóc dẩu miệng không vui, “Hai người không chơi với con.”

Khương Đường vui vẻ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nhóc, “Ai nói không chơi với con, mẹ và anh trai con đã hứa với nhau, chờ gà con trưởng thành sẽ cho con ăn một cái đùi gà.”

 

Thành Cương kinh hỉ cười, “Được ạ!”

Ngày hôm sau, Khương Đường không đi ra ngoài mà ở trong nhà may đồ.

Quần áo trên người cô và hai đứa nhỏ toàn là mảnh vá, Tiểu Lý tìm về rất nhiều vải dệt, đủ làm hai bộ cho một người.

Đầu tiên Khương Đường dùng vải dệt màu xám may một cái áo sơmi cho mình, có một điểm khác nhỏ so với áo sơmi của thời đại này.

Vị trí ngay eo sẽ hơi bóp vào, khi mặc sẽ không quá rộng rãi, ngược lại có vẻ cô vừa nhanh nhẹn vừa mới lạ.

Đến quần, cô cũng biến đổi một chút, mặc vào chân sẽ trông vừa dài vừa thẳng.

Cô làm quần áo cho hai đứa nhỏ theo phong cách cổ điển, vạt áo ở chính giữa mở ra, khuy áo được may từ vải, nút thắt trực tiếp dùng mảnh vải thắt, thậm chí cô còn dùng vải vụn cắt ra hai chữ “Hoa Quốc”, may ở trước ngực.

Khương Đường làm quần áo của ba mẹ con suốt ba ngày, làm đến bả vai đau nhức, đôi mắt cũng rất mỏi mệt.

May là hiệu quả không tồi, sau khi Bách Luyện Thành Cương mặc quần áo mới lập tức trở nên tràn đầy tinh thần, thậm chí nhìn còn phong cách tây hơn các đứa trẻ khác trong khu gia đình quân nhân.

Chuyện này khiến Thành Cương vô cùng đắc ý, chỉ mất hai ngày đã chơi cùng với các bạn nhỏ trong khu gia đình quân nhân.

Nháy mắt Khương Đường đã đến quân đội của biên thành được năm ngày.

Ngày thứ sáu cô dậy sớm sửa sang lại mảnh đất trồng rau, nhân lúc nhiệt độ không khí vẫn chưa lên cao, tranh thủ gieo các loại hạt giống mà cô muốn trồng.

Vừa làm xong thì cô thấy trong sân có nhiều thêm một bóng dáng không biết xuất hiện từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play