Chẳng qua vừa đến cửa đã bị một chiến sĩ mặc trang phục xanh lục chặn lại, Khương Đường lấy ra giấy đăng ký kết hôn đã chuẩn bị sẵn, “Xin chào đồng chí, tôi là vợ của Từ Vọng Quy, không biết bây giờ anh ấy có tiện ra đây một chuyến không?”

Chiến sĩ kia nghe cô nói vậy, lại thấy tên trên giấy đăng ký kết hôn, lập tức mở to hai mắt, “Chị dâu chờ một lát, tôi tìm người tới đón mọi người.”

Khương Đường thấy thế, đành phải chờ ở cửa cùng với hai đứa nhỏ, khoảng 30 phút sau, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh dừng ở bên cạnh cô.

Một chiến sĩ trẻ bước xuống từ ghế lái, hành lễ với cô rồi tươi cười nhiệt tình nói: “Chào chị dâu, em là nhân viên cần vụ của đoàn trưởng Từ, có thể gọi em là Tiểu Lý, em tới đón chị và hai đứa nhỏ.”

Khương Đường cũng cười, “Chào cậu, tôi tên Khương Đường.”

Cô cũng không hỏi sao Từ Vọng Quy không tới, chỉ dắt hai đứa nhỏ lên xe.

Tiểu Lý vừa lái xe vừa hỏi: “Chị dâu, sao chị và hai đứa nhỏ lại tới đây? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Thành Cương hơi say xe, vừa lên xe liền lộ ra vẻ mặt khó chịu, Khương Đường đành phải ôm cậu nhóc. Nghe Tiểu Lý hỏi, cô trả lời: “Trong nhà vẫn ổn, chỉ là hai đứa nhỏ nhớ cha của tụi nó.”

Tiểu Lý biết Từ Vọng Quy mới vừa kết hôn đã đi luôn, chỉ để lại vợ mới cưới và hai đứa nhỏ ở nhà.

Trong lòng cậu cảm thấy đồng cảm với Khương Đường, người ta thường nói mẹ kế khó làm, bị hai đứa nhỏ ép đến mức phải đi một quãng xa từ thành phố Giang Ninh đến biên thành, nhất định cô đã chịu rất nhiều đau khổ.

Tiểu Lý nhìn qua kính chiếu hậu, vừa lúc đối mắt với Khương Đường.

Cậu cười cười ngượng ngùng, giọng điệu bội phục nói: “Một mình chị dâu mang hai đứa nhỏ đi từ thành phố Giang Ninh đến biên thành, chị rất có bản lĩnh. Em gái em cũng tầm tuổi chị, nhưng con bé còn không dám ngồi xe từ trong đội đến huyện thành.”

Khương Đường cười cười, không trả lời.

Một người hiện đại từng đi tới đi lui giữa các quốc gia như cô, nếu ngay cả xe lửa cũng không dám ngồi, vậy đúng là mất hết mặt mũi.

Khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào quân khu, phần lớn phòng ở là nhà trệt chỉnh tề đan xen nhau. Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước một căn nhà trong số đó.

Tiểu Lý nói: “Tới rồi, đây chính là nơi ở của đoàn trưởng Từ.”

Khương Đường ôm Thành Cương xuống xe, Bách Luyện nắm chặt vạt áo cô theo sát bên cạnh.

Tiểu Lý lấy hành lý giúp cô rồi móc chìa khóa mở cửa, “Đoàn trưởng Từ đi tham gia diễn tập, phải mấy ngày nữa mới về, nhưng mà ở chỗ em có một chìa khóa dự phòng đây.”

Khương Đường “À” một tiếng, bắt đầu đánh giá nơi cô sẽ sinh sống sau này.

Sân có vẻ rất lớn, hai bên trái phải có một miếng đất, phía trên vẫn chưa trồng gì, chỗ gần phòng bếp có một cái giếng nước. Nhà ở lại rất lớn, một phòng ngủ chính, một phòng khách và một phòng kho.

Tiểu Lý cùng cô tham quan nhà xong thì nói: “Chị dâu, vậy ba người nghỉ ngơi trước đi, trễ thế này rồi, em đi nhà ăn lấy cơm cho mọi người.”

Lúc này mặt trời đã lặn hoàn toàn, sắc trời bắt đầu tối dần.

Tiểu Lý đi rồi, Khương Đường để hai đứa nhỏ nằm trên ghế dài ở phòng khách, “Mẹ đi nấu nước, đợi chút cơm nước xong thì tắm rửa cho mát.”

Hiện tại là giữa tháng chín, thời tiết vẫn còn rất nóng nực, ngồi xe ba ngày, Khương Đường cảm thấy như cô đang muối cá mặn, hiện tại trên người ba mẹ con toàn là mồ hôi.

Cũng làm khó Tiểu Lý vừa rồi mặt không đổi sắc ngồi cùng một chiếc xe với các cô.

Trên bệ bếp trong phòng bếp đầy tro bụi, thật giống như chủ nhà hoàn toàn quên mất không gian này, cũng may trong phòng bếp có củi lửa.

Khương Đường thở dài một hơi, nhận mệnh bắt đầu lau dọn và rửa sạch nồi trong bếp.

Vừa nhóm lửa xong thì cô nghe giọng Tiểu Lý vang lên ở bên ngoài, Khương Đường đi mở cửa sân, thấy cậu đang nói chuyện với một người phụ nữ.

Tiểu Lý nhanh chóng giới thiệu cho cô: “Đây là chị dâu Tề, chồng chị ấy cũng là đoàn trưởng.”

Chị dâu Tề cũng cười nói: “Chị ở nhà bên cạnh em, Tiểu Từ và lão Tề nhà chị cùng đi diễn tập mấy ngày nay rồi. Chị nghe thấy bên này có âm thanh, cứ tưởng rằng Tiểu Từ đã về, chị còn nghĩ thầm sao chưa thấy bóng dáng của lão Tề nhà chị, đang muốn qua đây hỏi chút, không ngờ lại nhìn thấy Tiểu Lý.”

Khương Đường tươi cười, “Chào chị dâu Tề, em tên Khương Đường, chị đừng đứng ở cửa, mau vào trong ngồi đi.”

Cô vừa nói vừa nghiêng người nhường đường.

Chị dâu Tề: “Không cần đâu, chị nghe Tiểu Lý nói em mang theo hai đứa nhỏ tới đây, ngồi xe rất mệt mỏi, chị không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, cần gì cứ gọi chị, chị ở ngay bên kia.”

Cô ấy nói rồi chỉ chỉ căn nhà bên phải nhà họ Từ.

Nhà của bộ đội ở biên thành được xếp cạnh nhau, ở giữa chỉ được ngăn cách bởi một bức tường cao cỡ một người, quả thật gọi một tiếng là có thể nghe thấy.

Khương Đường cười nói: “Được ạ, em mới đến, e rằng có rất nhiều thứ cần làm phiền chị dâu, đến lúc đó chị đừng chê em phiền là được.”

Chị dâu Tề cười sang sảng: “Sao thế được, vậy chị về trước, cần gì thì gọi chị.”

Cô ấy đi rồi, Tiểu Lý cũng mang cơm đã lấy về cho Khương Đường.

Tiễn Tiểu Lý xong, Khương Đường đóng cửa sân, tùy tiện ăn cơm cùng hai đứa nhỏ cho qua bữa, lại tắm rửa giúp hai nhóc con, cuối cùng mới nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ cho bản thân.

Chưa đến 9 giờ, ba mẹ con đã nằm trên giường trong phòng ngủ chính.

Một giấc không mộng mị đến ngày hôm sau.

Khi cô thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Khương Đường rời giường, dẫn hai đứa nhỏ đi rửa mặt rồi tự vệ sinh cá nhân sạch sẽ.

Trong phòng bếp hoàn toàn không có gì, cô đang lo trước khi Từ Vọng Quy trở về phải làm sao thì nghe tiếng gõ cửa ngoài sân.

Khương Đường đi mở cửa, thấy hai đứa nhỏ giống như hai cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, cô không khỏi cười cười.

Ngoài cửa là chị dâu Tề, trên tay cầm theo hai túi đồ, bên chân còn có một rổ đồ ăn.

Khương Đường kinh ngạc nhìn cô ấy, “Chị dâu Tề, đây là?”

Chị dâu Tề nói: “Đây đều là Tiểu Lý đưa tới vào sáng nay, cậu ấy thấy ba mẹ con em vẫn chưa thức, cho nên nhờ chị đưa giùm. Đừng nói nữa, mang đồ đạc vào trước đi.”

Khương Đường lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, “Mấy hôm trước ngồi xe quá mệt mỏi.”

Cô tiến lên nhận túi trên tay đối phương, lại cầm lấy giỏ rau trên mặt đất, mang theo người đi vào trong nhà.

Chị dâu Tề cười nói: “Đúng vậy, đặc biệt là thời tiết như bây giờ, trên xe lửa vừa đông vừa nóng, còn phải đề phòng kẻ trộm, càng đừng nói em còn mang theo hai đứa nhỏ.”

Khương Đường tiếp lời cô ấy: “Còn không phải vậy sao, đôi mắt cũng không dám nhắm lại, chỉ lo lắng vừa lơ đãng đã lạc mất hai đứa nhỏ.”

Khi chị dâu Tề vào cửa đã chú ý tới hai đứa nhỏ, bọn nhỏ không khóc không nháo, ngoan ngoãn đi theo phía sau Khương Đường, lúc Khương Đường cầm đồ, bọn chúng cũng ra dáng mà phụ một ít.

Thoạt nhìn không giống như Tiểu Lý nói, hai đứa nhỏ khóc nháo ép mẹ kế dẫn tụi nó tới biên thành tìm cha ruột.

Sau đó chị dâu Tề nghĩ lại, có khả năng hiện tại ở nơi trời xa đất lạ, hai đứa nhỏ vẫn chưa hiện ra bản tính.

Nghe nói Tiểu Khương mới hai mươi tuổi, nhưng khuôn mặt trông có vẻ lớn hơn tuổi thật không ít, có điều tinh thần lại không tồi.

Dù thế nào, tóm lại mẹ kế rất khó làm.

Chị dâu Tề thở dài một hơi trong lòng, thả cái túi đang cầm trên tay xuống, “Chị đặt đồ ở đây, em dọn dẹp lại xem, thiếu cái gì muốn mua cái gì thì nói với chị, chỗ chúng ta cũng có xưởng thực phẩm phụ, chị dẫn em đi.”

Khương Đường vội vàng nói: “Thế thì ngại lắm, nếu không chị nói hướng đi cho em biết để em tự đi mua là được.”

Chị dâu Tề xua xua tay, “Không sao, sau này mọi người đều là hàng xóm. Ông cha ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, còn không phải là em giúp đỡ chị, chị giúp đỡ em.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Khương Đường cũng không dễ từ chối tiếp, cô cười nói: “Vậy em không khách sáo nữa.”

******

Tiểu Lý đưa tới một túi gạo và một túi bột mì, tầng dưới chót giỏ rau còn có mỡ lá heo và muối, còn có một khối thịt ba chỉ nho nhỏ, phía trên là rau xanh.

Thật ra chuẩn bị rất đầy đủ, có thể nghĩ ra đều có hết.

Gia vị này nọ, chỉ đành chờ cô dùng hết lại đi mua.

Khương Đường trưng cầu ý kiến của hai đứa nhỏ, “Chúng ta nấu ít món đơn giản ăn trước, chờ mua đầy đủ gia vị về lại làm thịt được không?”

Bách Luyện gật đầu, “Được, vậy con giúp nhóm lửa.”

Khương Đường cười sờ sờ đầu cậu bé, quay người lại thì nhìn thấy Thành Cương ngồi xổm trên mặt đất, mắt trông mong nhìn thịt trong rổ, nụ cười trên mặt cô hơi cứng lại.

Nếu nhớ không lầm, hai đứa nhỏ đã nửa năm không ăn thịt, tuy rằng mỗi tháng Từ Vọng Quy đều gửi phiếu thịt về, nhưng thịt đều vào trong bụng người nhà họ Khương.

Khương Đường kéo nhóc tới, nhẹ giọng nói: “Thành Cương, con giúp anh trai nhóm lửa được không, mẹ nấu cháo thịt cho hai đứa ăn.”

Có thể cắt ít thịt ba chỉ nấu cháo.

Ánh mắt Thành Cương sáng lên, vội vàng gật đầu, sau đó mới nhìn cô, “Mẹ ơi, mẹ không gạt con đó chứ?”

Khương Đường cầm lấy khối thịt kia, “Không gạt, mẹ đi cắt thịt.”

Thành Cương thấy cô thật sự lấy thịt đi rửa, lúc này mới tin tưởng, vội lôi kéo Bách Luyện vào phòng bếp, giọng điệu hưng phấn: “Anh, chúng ta nhóm lửa đi.”

Bên này Khương Đường làm bữa sáng, bên kia chị dâu Tề vừa rời khỏi sân nhà họ Từ liền gặp được vài gia đình quân nhân khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play