Hách đại nhân là người làm đại sự, bất quá chỉ là khách sáo hỏi thăm vài câu, ta lại không biết chừng mực mà nói không ngớt như một kẻ nhiều chuyện.
Cảnh Hoa ca ca nói đúng, bậc nam nhân chí lớn nào có tâm tư để ý những điều vụn vặt của nữ nhi.
Là ta không nên.
“Thực xin lỗi, Hách đại nhân, ta… ta đã làm phiền ngài.”
Hắn nhìn ta, đôi mắt đen thẳm như mặt biển cuộn sóng trong đêm, khiến người ta nhìn không thấu.
Hắn hẳn là đã chán ghét ta rồi.
Như vậy, ta cũng không có lý do nào để tiếp tục lưu lại nơi này.
Ta lấy hết can đảm, nói:
“Đại nhân, ta còn một chuyện muốn thưa.”
“Nói.”
“Ta đã làm phiền ngài hơn mười ngày nay, nay việc tìm người nhất thời chưa có tin tức, ta muốn tạm thời trở về khách điếm trú tạm.”
Hách đại nhân ánh mắt khẽ trầm xuống, hồi lâu mới đáp một chữ:
“Được.”
Hắn đứng dậy, sải bước rời đi.
Ta bất an đứng dậy, muốn đưa tiễn hắn.
Nhưng hắn đột nhiên dừng bước.
“Tiết cô nương.”
Hắn không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói:
“Tay ngươi, cũng quý giá như tay của những nữ tử đề thơ vẽ tranh kia.”
Hơi thở ta khựng lại.
Rõ ràng không có gió, nhưng ta lại thấy bóng trăng lay động, rừng trúc khẽ rung.
7.
Sáng hôm sau, Từ thúc đến tìm ta, nói khách điếm đã chuẩn bị xong, chỉ cần thu dọn hành lý là có thể rời đi.
Ta miệng đáp vâng, nhưng không biết vì sao, hôm nay ta cứ chần chừ mãi.
Lúc thì quên hũ trứng muối, lúc lại quên hộp kim chỉ.
Rõ ràng chỉ có hai, ba bọc hành lý, vậy mà ta mãi đến trưa mới thu dọn xong.
Mỗi lần ngẩng đầu, ta lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ta đang mong chờ điều gì vậy?
Trước khi lên xe ngựa, ta cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:
“Từ thúc, Hách đại nhân đâu rồi? Ta làm phiền ngài ấy lâu như vậy, muốn đích thân cảm tạ.”
Từ thúc cười hiền hậu:
“Đại nhân đã rời phủ từ sáng sớm. Đại nhân có căn dặn, bảo rằng Tiết cô nương không cần khách sáo. Chỉ mong Tiết cô nương sau này vạn sự như ý, cả đời bình an vui vẻ.”
Xe ngựa lăn bánh, chạy về phía khách điếm.
Nhưng lòng ta lại như nửa bình nước, cứ chao đảo mãi không yên.
Khách điếm này không phải mấy nhà nổi danh nhất kinh thành, nhưng thanh tĩnh sạch sẽ, rất hợp ý ta.
Thế nhưng vì cớ gì, trong lòng ta lại trống rỗng đến thế?
Chắc là vì Cảnh Hoa ca ca vẫn còn ở trong lao ngục, ta lo lắng cho huynh ấy thôi.
Nhưng ai ngờ, ngay đêm đó, ta liền gặp lại huynh ấy.
Hắn mặc quan phục, dường như vừa tan triều trở về.
Nhìn thấy ta, hắn mừng rỡ đến mức bật khóc, mặc kệ đây là khách điếm, lập tức chạy đến ôm chặt ta vào lòng.
“Như Châu, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
“Nàng có biết không, ta tìm nàng đến phát điên!”
“Nếu không phải ta từng căn dặn chưởng quầy khách điếm, ta còn không biết nàng đã đến đây!”
“Ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?”
Cảnh Hoa ca ca từ trước đến nay luôn giữ lễ, từ khi thi đỗ tú tài, chưa từng chủ động thân cận ta như vậy. Giờ phút này, ta bỗng chốc không biết phải làm sao.
“Cảnh Hoa ca ca, huynh ra khỏi lao ngục rồi sao? Thương thế của huynh thế nào rồi?”
“Thương thế?” Cảnh Hoa ca ca thoáng sững sờ, sau đó cười cười, “Chút vết thương nhỏ, không đáng ngại. Trái lại, muội mấy ngày nay đã đi đâu?”
Trong lòng ta chợt sinh ra chút hoảng loạn, lần đầu tiên trong đời nói dối với huynh ấy:
“Bạc trong người đã cạn, ta tìm một cửa tiệm làm công mấy ngày.”
Hắn cũng không để tâm, chỉ nắm lấy tay ta, ôn tồn nói:
“Đi thôi, chúng ta về nhà. Về sau, muội không cần phải làm công cho ai, cũng không cần bán cái thứ trứng muối vớ vẩn đó nữa.”
Hành lý của ta bị hắn thu dọn qua loa, kéo ta rời khỏi khách điếm.
“Muội chưa từng dạo qua chợ đêm kinh thành, đúng không? Đi nào, ta dẫn muội đi mở mang tầm mắt!”
Hắn kéo ta đi vội vã, ta chưa kịp khoác thêm áo choàng. Gió đêm lành lạnh, ta không nhịn được hắt hơi một cái.
Cảnh Hoa ca ca lúc này mới nhận ra ta áo mỏng tay lạnh, liền áy náy nói:
“Là ta không tốt, quên mất đêm kinh thành gió rét. Hôm nay không đi dạo nữa, về nhà thôi.”
Hắn nắm tay ta, bước nhanh về phủ.
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, ta nhịn không được quay đầu lại.
Từ lúc rời khách điếm, ta luôn cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo bám theo mình, nhưng mỗi lần nhìn lại, chẳng thấy gì cả.
“Như Châu, ngẩn người làm gì? Mau đi nào!”
Ta do dự một thoáng, rồi cũng quay người bước theo hắn.
Dưới ánh đèn rực rỡ nơi phố chợ, hai bóng dáng áo đỏ bước ra từ lầu cao của một tửu quán.
Người dẫn đầu mặt mày trầm tĩnh, nhưng đáy mắt lại tối tăm âm trầm.
“Đại nhân, tên Ngụy Cảnh Hoa kia rõ ràng là kẻ lừa đảo, vì sao ngài không vạch trần hắn?” Phương Tiến tính tình nóng nảy, nhịn không được mà nói, “Còn Tiết cô nương kia cũng thật ngốc, cứ hồ đồ mà lao đầu vào.”
“Câm miệng!”
Phương Tiến lập tức ngậm lời, tức tối phồng má.
Lúc này, một thuộc hạ đến báo tin, Phương Tiến nghe xong liền chuyển lại cho Hách Chiêu:
“Đại nhân, vụ án của Tiết gia có tin tức rồi.”
Bóng dáng người nọ đã chẳng còn đâu.
Hách Chiêu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng phất tay áo.
“Đi.”