5.

Mười ngày đã trôi qua, nhưng tin tức của Cảnh Hoa ca ca vẫn bặt vô âm tín.

Hách đại nhân nói, trong kinh thành có đến một trăm lẻ tám nhà lao, hắn phải tra xét từng nơi một, nên cần thêm thời gian.

Hắn vốn đã bận rộn công vụ, nay còn hao tâm phí lực giúp ta tìm người, ta vừa cảm kích, vừa hổ thẹn.

Không biết lấy gì báo đáp.

Tình cờ nghe quản gia nói, dạo gần đây Hách đại nhân ăn uống không mấy ngon miệng. Đúng lúc mẻ trứng muối mới làm đã thấm vị, ta liền làm một đĩa trứng muối trộn lạnh cho hắn.

Lòng đỏ trứng đỏ au, óng ánh, dưa leo thái sợi xanh biếc giòn mát, thêm chút ớt bột và hành hoa rắc lên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Chạng vạng, Hách đại nhân trở về.

Quản gia Từ thúc nâng đĩa trứng muối như nâng bảo vật, dâng lên bàn ăn.

Buổi chiều ta đã làm một phần cho Từ thúc và đám đầu bếp nếm thử, ai nấy đều khen ngon.

Hách đại nhân gắp một miếng, ánh mắt bỗng thoáng sáng lên.

“Không tệ.” Hắn nhìn về phía ta, “Là ngươi làm?”

Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, ta chột dạ gật đầu.

Không ngờ hắn lại đặt đũa xuống:

“Đưa tay ra.”

Ta ngẩn người, trong lòng bối rối, nhưng không dám trái lệnh hắn.

Ta chậm rãi đưa đôi tay giấu sau lưng ra, bày trước mặt hắn.

Sưng đỏ, thô ráp, xấu xí vô cùng.

Hách đại nhân khẽ nhíu mày.

Tựa như bị người ta lột trần xiêm y giữa phố chợ, ta xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, nước mắt cũng lặng lẽ dâng trào trong hốc mắt.

Ở kinh thành, nữ tử coi đôi tay như gương mặt thứ hai.

Ngày thường ai nấy đều dùng cao dưỡng da, cẩn thận chăm chút bảo dưỡng.

Tay ta như thế này, chắc chắn khiến hắn ghê tởm, sinh lòng chán ghét.

“Đêm đông, ngươi hẳn rất khó ngủ?”

Ta ngẩng phắt đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Trong mắt hắn không có chút ghét bỏ, không có khinh miệt, chỉ có quan tâm cùng một phần thương tiếc chưa kịp che giấu.

“Từ thúc, đem cao dưỡng da được ngự ban tới đây.”

6.

Nến lay động, hương trầm lượn lờ, trong đại sảnh chỉ còn ta và hắn.

Hách đại nhân rũ mắt, cẩn thận thoa cao dược lên tay ta, dường như e sợ sẽ làm đau ta.

Cảm giác được người khác nâng niu như thế này, đã lâu lắm rồi ta không còn được trải qua.

Ta biết, Cảnh Hoa ca ca đã chê bai ta.

Ta nhớ về khoảng thời gian ở Kim Lăng, có một đêm, đôi tay ta ngứa ngáy đến mức chỉ muốn lấy dao rạch nát.

Ta nhịn đau gõ cửa phòng Cảnh Hoa ca ca, chỉ mong huynh ấy giúp ta nấu chút nước ấm.

Không ngờ trong phòng hắn lại có khách, toàn bộ đều là đồng môn của hắn.

Bọn họ uống rượu, ăn tiệc, thấy bàn tay sưng đỏ, mưng mủ của ta liền vội vã quay mặt đi, lộ vẻ chán ghét.

Cảnh Hoa ca ca kéo ta ra ngoài, giọng điệu mất kiên nhẫn:

“Ta đang cùng bằng hữu bàn luận học vấn, muội xông vào làm gì?”

“Cảnh Hoa ca ca, tay muội nổi cước khí, ngứa đến chịu không nổi…”

“Ai bảo muội đắp quá nhiều chăn, nóng lên thì không ngứa mới lạ. Đi ngâm nước lạnh đi.”

“Cảnh Hoa ca ca, thuốc mỡ của muội đã hết, huynh có thể mua giúp muội không?”

“Tiết Như Châu!”

Cảnh Hoa ca ca nổi giận, “Cả phòng toàn là đồng môn, muội lại bắt ta đi mua thuốc cho muội? Tay muội quý giá đến vậy sao? Các tiểu thư quan gia cả ngày đề thơ vẽ tranh còn chẳng kiểu cách như muội!”

“Muội là một cô nương, bình thường không biết chăm sóc tay chân, giờ lại làm ầm ĩ, chẳng phải muốn ta áy náy, muốn khiến ta mất mặt hay sao?”

“Không phải chỉ bán ít trứng muối cho ta đi học sao? Tương lai ta sẽ trả lại tất cả. Muội đừng cố tình giả đáng thương, khiến ta xấu hổ trước mặt người khác được không?”

Cửa phòng đóng sầm lại.

Ta mặc một lớp áo đơn bạc, đứng giữa sân, lạnh đến phát run.

Thật kỳ lạ, cước khí trên tay ta cũng chẳng còn ngứa nữa.

Ta cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Ta làm đau ngươi sao?” Hách đại nhân lo lắng hỏi.

Ta vội lau nước mắt, khẽ lắc đầu:

“Không phải.”

“Vậy ngươi khóc cái gì?”

Những chuyện vụn vặt này, sao có thể để Hách đại nhân nghe thấy.

Cảnh Hoa ca ca từng nói, nam tử chí lớn không hơi đâu nghe nữ nhân kể mấy chuyện tầm phào.

Nhưng ánh mắt Hách đại nhân ôn hòa mà chân thành, như một vầng trăng dịu dàng giữa trời đêm.

Khiến những uất ức ta chôn giấu bấy lâu, giống như một chiếc túi vải thủng, từng hạt từng hạt đậu bên trong rơi xuống, không sao ngăn lại.

“Nếu ngươi tin ta, cứ nói ra cho ta nghe.”

Tin sao?

Làm sao không tin đây.

Ngọn nến chập chờn, đêm dài tĩnh lặng, ta mới nhận ra túi vải của mình chứa quá nhiều hạt đậu.

Từ một gia đình hạnh phúc hóa thành đổ nát.

Từ thanh mai trúc mã đến lúc hắn ghét bỏ, ruồng rẫy ta.

Từ hy vọng những tháng ngày khổ cực qua đi, lại rơi vào khốn cảnh mới.

Vì sao số phận của ta lại lắm trắc trở như vậy?

Nước mắt ta như chuỗi trân châu đứt đoạn, rơi mãi không ngừng.

Một đôi tay mở ra, rồi khẽ khàng khép lại, cuối cùng chỉ im lặng đưa tới một chiếc khăn tay.

“Đừng khóc nữa, nếu không ngày mai mắt sưng đỏ, người ta lại tưởng rằng đường đường Chỉ huy sứ như ta đi ức hiếp một tiểu cô nương.”

Thì ra, một người lạnh lùng như Hách đại nhân, cũng có thể nói ra lời bông đùa như vậy.

Ta tự biết mình vừa thất thố, bèn gượng cười, vội vàng lau sạch nước mắt.

“Hách đại nhân, đa tạ ngài. Nếu không gặp được ngài, ta thật không biết phải đi đâu để tìm tin tức của Cảnh Hoa ca ca.”

Nụ cười trong mắt Hách đại nhân chợt tắt.

“Nhất định phải cứu hắn sao?”

“Đương nhiên rồi.” Ta đáp, vẻ mặt đương nhiên, “Ta và Cảnh Hoa ca ca là thanh mai trúc mã, hơn nữa, chúng ta còn có hôn ước.”

Hách đại nhân cười lạnh một tiếng:

“Nhưng hắn đối với nỗi đau của ngươi lại thờ ơ, thậm chí trước mặt bao người quở trách, sỉ nhục ngươi. Đủ thấy trong lòng hắn chẳng hề tôn trọng hay bảo hộ ngươi. Người như vậy, ngươi còn muốn gả cho hắn sao?”

Tim ta bỗng nhiên run lên, vội vàng giải thích:

“Hôm đó là tình huống đặc biệt, Cảnh Hoa ca ca ngày thường đối xử với ta rất tốt. Huynh ấy sẽ mua thuốc mỡ cho ta, sẽ đi xa cả một dặm để mua bánh nướng nóng hổi cho ta. Có lần bằng hữu tặng huynh ấy bánh ngọt của Bát Trân Các, huynh ấy không nỡ ăn, giữ lại mang về cho ta. Huynh ấy còn vì bảo vệ ta mà đánh nhau với đám lưu manh, huynh ấy…”

“Đủ rồi!”

Hách đại nhân đột ngột ngắt lời, “Không cần nói với ta những chuyện đó, ta không quan tâm.”

Gương mặt hắn âm trầm, như trời sắp nổi cơn giông bão.

Ta bặm môi, không dám nói tiếp, trong lòng vô cùng áy náy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play