Vị hôn phu của ta bị hàm oan mà rơi vào lao Chiêu ngục, muốn ép ta phải gả cho kẻ khác.

Ta liền lập tức bán hết sản nghiệp, gom góp lộ phí, một đường lên kinh.

Chỉ để cầu kiến kẻ sát nhân như ma, lãnh khốc vô tình – Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Hách Chiêu.
Nhưng dù quỳ đến rách nát hai đầu gối, ta cũng chỉ nhận lại một câu:

“Trong Chiêu ngục không có người này, ngươi bị lừa rồi.”

Lúc ấy ta mới hay, cái gọi là “vào ngục” bất quá chỉ là lời dối gạt của vị hôn phu, hắn chẳng qua là không muốn cưới ta mà thôi.

Về sau, ta chấp nhận từ hôn.
Nhưng vị hôn phu kia lại hối hận, mắt đỏ hoe mà hỏi ta:

“Châu Châu, nàng thật sự không cần ta nữa sao?”

Một thanh Tú Xuân đao đặt ngang cổ hắn.

Hách Chiêu cười lạnh mà nói:

“Sao? Người của ta, ngươi cũng dám tranh đoạt?”

1.

Sau khi quỳ cầu vô số quan viên trong kinh, ta cuối cùng cũng dò la được ngày Hách đại nhân hồi kinh.

Nhớ lại lời của đại ca Trần Viễn Phàm từng nói:

“Tên Hách Diêm Vương kia chính là một kẻ lãnh huyết điên cuồng, giết người không chớp mắt.”

Đôi chân đã đau đến phát run của ta lại càng thêm vô lực.

Thế nhưng ca ca Cảnh Hoa đang trong tay hắn, cho dù hắn là Diêm Vương hay kẻ điên, ta cũng đành phải đi cầu xin một phen.

Trời kinh thành giá rét, nửa đêm lại đổ mưa. Ta trốn sau tượng sư tử đá ngoài phủ Hách, mượn mái hiên để che mưa.

Đến canh năm, tiếng mõ vang lên, một đoàn người cưỡi tuấn mã từ nơi ánh sáng mờ nhạt nơi chân trời mà đến.

Người dẫn đầu khoác áo tơi đen, bên dưới chính là một thân Phi Ngư phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng. Cách một màn mưa mịt mờ, ta nhìn không rõ dung nhan hắn, chỉ cảm thấy hơi lạnh bức người.

Hẳn đây chính là Chỉ huy sứ đại nhân.

“Đại nhân!” Ta lao mình vào màn mưa, “Tiểu nữ có việc muốn khẩn cầu!”

Nhưng còn chưa kịp chạy đến trước mặt, ta đã bị một Cẩm Y Vệ thô bạo đẩy ngã, nặng nề quỳ sụp xuống phiến đá xanh.

Mà người dẫn đầu kia, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng chẳng ban cho ta.

Vì để hỏi thăm phủ đệ và ngày hồi kinh của Hách đại nhân, ta đã quỳ khắp mọi quan viên trong kinh, đầu gối sớm đã rách nát, chút sức lực đứng dậy cũng chẳng còn.

Ta quỳ sụp trên đất, nức nở cầu xin:

“Đại nhân, tiểu nữ chỉ còn mỗi ca ca Cảnh Hoa là thân nhân duy nhất…
Cầu xin đại nhân rủ lòng thương xót, tha cho vị hôn phu của tiểu nữ một con đường sống.”

Bóng dáng lạnh lẽo kia chẳng rõ vì sao bỗng khựng lại.

Ta run rẩy bò đến, níu lấy vạt áo hắn:

“Đại nhân, Ngụy Cảnh Hoa chỉ vì sơ ý mạo phạm đại nhân, xin đại nhân rộng lượng tha cho chàng một lần, tiểu nữ khẩn cầu người…”

Một ánh mắt lạnh lẽo cúi xuống.

Đôi con ngươi ấy, như chất chứa thiên niên băng sương, khiến ta rét lạnh toàn thân, nhưng lại không dám tránh né.

Thị vệ bên cạnh hắn đã rút ra mấy tấc lưỡi đao.

Ta sắp chết sao?

Nhưng một giọng nói lạnh băng bỗng vang lên bên trên:

“Ngụy Cảnh Hoa? Thứ đó mà cũng xứng bị giam vào lao ngục Chiêu?”

Ta sững sờ, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống:

“Đại nhân nói thật chứ? Không lừa gạt tiểu nữ chứ?”

Thế nhân đều nói Hách Chiêu gian trá, ta sợ hắn đang lừa ta.

“To gan! Ngươi dám vô lễ với đại nhân!”

Hách Chiêu giơ tay chặn hắn lại, cúi mắt nhìn ta.

Ánh sáng trời vừa dịu, trong mắt hắn phảng phất bớt đi vài phần sương lạnh, giọng nói cũng chẳng còn băng lãnh như trước.

“Lao ngục Chiêu không hề giam giữ người này, ngươi bị lừa rồi.”

Dáng vẻ hắn không giống đang nói dối.

Với một kẻ như hắn, chẳng cần phải lừa ta làm gì.

Nhưng rõ ràng Trần đại ca đã nói với ta, Cảnh Hoa ca ca vì đắc tội Hách Chiêu mà bị giam vào lao ngục Chiêu…

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Ta hoảng hốt, lại thêm nhiều ngày vất vả cùng một đêm giá lạnh, đầu óc bỗng choáng váng, thân thể nặng nề ngã xuống đất.

Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, ta nghe thấy có kẻ khẽ cười lạnh:

“Gan cũng thật lớn, dám đến trước phủ ta giả vờ đáng thương.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play