5.
Khi được gia nhân đưa vào phủ, người của Trấn Bắc hầu đã cẩn thận băng bó vết thương trên đùi ta.
Ta vẫn cảnh giác, ánh mắt liên tục dò xét bốn phía, nửa muốn cất tiếng hỏi han nhưng lại ngập ngừng.
Bà vú họ Hứa, người đang đợi sẵn bên ngoài, nghe thấy động liền bước nhanh vào, không chút do dự kể lại toàn bộ tình hình trong phủ Trấn Bắc hầu cho ta hay.
Nữ tử đã ra tay cứu ta ngày hôm qua, chính là phu nhân của Trấn Bắc hầu, tên gọi Thẩm Uyển Như.
Điều khiến ta kinh ngạc hơn cả, Thẩm Uyển Như lại là tam tiểu thư của phủ Ninh vương năm nào.
Ba năm trước, sau khi Ninh vương thế tử Thẩm Giác bị phụ thân ta đả thương, thế lực trong phủ Ninh vương dần sa sút.
Để bảo toàn quyền lực đang dần lung lay, Ninh vương quyết định gả cô con gái út, tuyệt sắc vô song, cho Trấn Bắc hầu Tô Trì – một tướng quân lừng danh với chiến công hiển hách – nhằm kết thân và củng cố vị thế.
Nhưng tính toán của Ninh vương nhanh chóng thất bại.
Phụ thân của Tô Trì, lão Trấn Bắc hầu, từng là khai quốc công thần sát cánh cùng Tiên đế giành thiên hạ, nhưng cuối cùng lại bị Tiên đế cướp đi cơ hội đăng cơ.
Sau khi kế thừa tước vị, Tô Trì nhờ chiến công không ngừng bảo vệ lãnh thổ khỏi sự xâm phạm của địch tộc Địch Nhung, dần được dân chúng trong vùng phong địa kính yêu và ủng hộ.
Nếu là thời thái bình thịnh thế, được bệ hạ phong ban một vùng đất, cùng triều đình phân ranh cai trị, điều đó vốn chẳng phải chuyện đáng trách.
Nhưng nay chiến loạn bốn bề, khói lửa không ngừng, vậy mà bệ hạ lại e ngại Tô Trì công cao lấn chủ, lấy cớ kết bè kết đảng mà giáng hắn về nơi đây giữ thành, như một cách răn đe.
Tô Trì vốn dĩ là người đầy tham vọng, nay dưới áp lực này lại càng nảy sinh ý định đoạt ngôi.
Thẩm Uyển Như vừa mới thành thân chưa bao lâu, đã phải theo phu quân chịu cảnh giáng chức, đày về vùng đất xa xôi này.
Nghe lời Hứa mụ kể, lưng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ ra tay cứu ta hôm qua, hóa ra lại là ruột thịt của kẻ từng gây ra cái chết thê thảm cho phụ thân ta.
Hứa mụ hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong biểu cảm của ta, vẫn tiếp tục hồ hởi nói:
"Để lão nô mà nói, cô nương đúng là có phúc phần lớn, được phu nhân để mắt đến, tiền đồ sau này nhất định rộng mở."
Lời vừa dứt, Thẩm Uyển Như đã xuất hiện trong bộ y phục hoa lệ, bước đến dưới sự tháp tùng của vài lão bộc.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Nàng thân thiết cầm lấy tay ta, ôn tồn nói:
"Ta xem qua văn thư của ngươi, mới biết hóa ra ngươi cũng từ Thượng Kinh mà đến. Lưu lạc đến đây chắc hẳn không dễ dàng gì."
Dung mạo nàng có vài phần giống với Thẩm Giác, thế tử Ninh vương năm xưa.
Từng cái nhíu mày, nụ cười của nàng đều gợi lại trong ta ký ức bi thảm về cái chết của cha.
Có lẽ thấy ta cẩn trọng, thái độ cung kính, Thẩm Uyển Như tỏ vẻ rất hài lòng.
Sau vài câu nói khách sáo, nàng không vòng vo thêm, đi thẳng vào vấn đề:
"Ta cứu ngươi không chỉ để ngươi làm một nha hoàn tầm thường. Ở Khê Thành này, những nữ tử xuất thân tử tế, tài mạo như ngươi chẳng có mấy ai. Ta thấy ngươi rất có duyên, chi bằng ở lại phủ, cùng ta phụng sự Hầu gia, ngươi thấy thế nào?"
Lòng ta chấn động, thầm rùng mình.
Thẩm Uyển Như vậy mà muốn ta làm thiếp, cùng nàng chung phu.
Ta run giọng đáp:
"Tiểu nữ chỉ là kẻ dân dã, được phu nhân cứu giúp đã là ân đức trời ban, nào dám có ý nghĩ vượt phận như vậy?"
Nhưng Thẩm Uyển Như lại cười càng thêm tươi, ánh mắt chứa đầy ẩn ý:
"Chuyện này không cần vội. Đợi ngươi dưỡng thân khỏe lại, rồi hãy cho ta câu trả lời."
Khi nàng rời đi, nụ cười cuối cùng đó mang theo một tia uy hiếp mơ hồ, nhưng ta nhận ra rất rõ ràng.
Phủ Trấn Bắc hầu quyền lực bao trùm cả Khê Thành, muốn xử trí một kẻ dân thường không gốc gác như ta, chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Nhưng Thẩm Uyển Như cùng Tô Trì vốn là cặp vợ chồng hòa hợp như cầm sắt, cớ sao lại muốn đưa thêm một thiếp thất chen vào giữa hai người?
Không hiểu được ẩn ý, ta liền lén dò hỏi Hứa mụ.
Mới biết năm năm trước, Tô Trì từng bị thích khách tập kích. Thẩm Uyển Như bất chấp nguy hiểm, liều mình đỡ lấy một mũi tên thay chồng.
Nàng trúng ngay bụng dưới, tổn thương gốc rễ, từ đó sức khỏe suy yếu, suốt những năm qua đều phải tĩnh dưỡng.
Đây chính là lý do Tô Trì một lòng yêu thương, nâng niu phu nhân, nhưng Thẩm Uyển Như lại sốt sắng đưa thêm nữ nhân khác tới bên hắn.
Hứa mụ lộ vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài:
"Hầu gia luôn yêu thương phu nhân, đường xa mệt mỏi đến đây cũng chẳng nề hà. Phu nhân thân thể yếu nhược, Hầu gia sao nỡ khiến nàng khổ sở vì chuyện phòng the? Nhưng phu nhân lại là người thấu tình đạt lý, vì vậy mới lo liệu nạp thêm thiếp thất cho Hầu gia."
Nghe vậy, trong lòng ta rối như tơ vò, đủ thứ cảm xúc chồng chất: mâu thuẫn, bất lực, và cả không cam lòng.
Thẩm Uyển Như vì muốn chồng được thỏa thú vui mây mưa, liền lấy ân cứu mạng để ép ta làm thiếp.
Nhưng trong mắt người ngoài, nàng lại hiện lên như một vị phu nhân nhân từ, hiểu chuyện.
Dường như nếu ta không đồng ý, chính là kẻ vô ơn, chẳng biết điều.
Chẳng bao lâu, ta đã nghĩ thông suốt.
Sống giữa thời loạn thế, dân thường như ta có thể nhận được chút ơn huệ còn sót lại từ tay kẻ quyền quý, đã là may mắn lớn lao.
Mạng sống của ta, so với thể diện của những kẻ cao cao tại thượng, vốn không đáng nhắc đến.
Khê Thành tuy có Trấn Bắc hầu trấn thủ, nhưng ngoài thành đã là một thế giới đầy hiểm họa.
Dân chúng cảm thấy đại nạn sắp giáng xuống, kẻ nào có của cải đều kéo nhau rời khỏi thành. Những kẻ không thể đi, hoặc bị xem như "dê hai chân" mà bán đi, hoặc bị quân lính nước Giang bắt giữ, rồi trở thành oan hồn nơi doanh trại.
Rời khỏi phủ Hầu gia, ta chắc chắn không toàn mạng.
Phụ thân vì muốn cho ta một đường sống đã đánh đổi cả mạng mình. Thay vì để oán hận chiếm lấy lòng mình, ta chọn cách nhìn nhận chuyện này như một cuộc giao dịch: ta và Thẩm Uyển Như, mỗi người đều được thứ mình cần.
Ta bảo Hứa mụ thay ta nhắn lời đồng ý.
Khi biết ta chấp nhận, Thẩm Uyển Như liền sai người mang không ít đồ bổ dưỡng đến phòng ta.
Nàng khoác tay ta, mỉm cười nói:
"Ở Khê Thành này, có thêm một người hiểu chuyện, cùng ta chăm sóc Hầu gia, thật ra chính ta phải cảm ơn ngươi."