Nhưng một nữ tử xuất thân từ phủ Ninh vương, làm sao có thể là kẻ tầm thường?
Cẩn thận đề phòng, vĩnh viễn chẳng bao giờ là sai lầm.
6.
Sau khi vết thương ở chân lành hẳn, Thẩm Uyển Như gọi ta đến bên cạnh, cho theo hầu cận sát.
Việc gần gũi phụng sự nàng khiến ta không tránh khỏi những lần đối diện trực tiếp với Tô Trì.
Khi biết ý định của Thẩm Uyển Như muốn nạp ta làm thiếp, Tô Trì không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào khác lạ, chỉ nhàn nhạt nói:
"Mọi việc đều do phu nhân làm chủ."
Nghe vậy, Thẩm Uyển Như liền đỏ mặt, nhào vào lòng Tô Trì, dịu dàng nói:
"Thiếp biết Hầu gia thích trẻ con, đương nhiên sẽ không vì lòng riêng của mình mà làm dáng vẻ nhỏ nhen."
Ta đứng bên cạnh hầu hạ, nhưng trong lòng lại cảm thấy điều gì đó không đúng.
Ta lớn lên ở Yên Chi Lầu, nhìn quen đủ loại đàn ông đàn bà. Nhưng ánh mắt Thẩm Uyển Như dành cho Tô Trì lại không mang chút gì của một tình yêu chân thành, mà giống như một màn kịch vờ vịt – bề ngoài hài hòa nhưng bên trong hoàn toàn rạn nứt.
Nhân lúc hầu hạ bên cạnh, ta khéo léo dùng những món vàng bạc và thuốc bổ Thẩm Uyển Như ban thưởng để mua chuộc lòng người trong phủ.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" – chốn hậu viện cũng chẳng khác gì chiến trường.
Tô Trì mới đặt chân đến Khê Thành, suốt mấy ngày liền đều bận rộn trong quân doanh, không mấy khi về phủ.
Một đêm, ta lẻn vào phòng thuốc, đặt một chiếc trâm bạc vào tay bà mụ chuyên sắc thuốc:
"Xin mụ cho ta một cơ hội, khi phu nhân uống thuốc thường hay bực dọc, ta muốn ra mặt giúp một tay."
Bà mụ khẽ hừ lạnh, cười cười nhận lấy trâm bạc:
"Ngươi cũng khéo lấy lòng, trách sao phu nhân lại cưng chiều ngươi như vậy."
Thẩm Uyển Như đối đãi với ta luôn giữ vẻ khách sáo, khiến ta khó lòng dò xét được dụng ý thật sự của nàng.
Lúc này, nàng đang ở trong phòng nói chuyện riêng với Hứa mụ.
Hứa mụ vừa đấm lưng cho nàng, vừa không khỏi tò mò hỏi:
"Tiểu thư đã sớm bình phục, cần gì ngày ngày uống thứ thuốc đắng chát này để diễn trò, lại còn phải tìm thêm một thiếp thất để chia sớt ân sủng?"
Thẩm Uyển Như day day mi tâm, đáp:
"Mụ theo ta từ Vương phủ bao năm, lẽ nào không nhìn thấu tình thế hiện nay? Khi trước, ta sẵn lòng liều mình chắn mũi tên cho Hầu gia là vì khi đó ông ấy có tiền đồ sáng lạn. Nhưng nay Tô Trì dã tâm bừng bừng, sắp sửa tạo phản.
"Nếu thành công thì tự nhiên mọi chuyện đều êm đẹp. Nhưng nếu binh bại, mụ nghĩ xem, ta mang theo cốt nhục của nghịch thần, liệu còn đường nào trở về Vương phủ hay không?"
Nàng khẽ thở dài, giọng đầy bất lực:
"Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ liên hôn trong tay phụ thân. Nhưng dù là quân cờ, ta cũng phải tự tính toán cho chính mình. Nạp Phùng Tuyên làm thiếp, chẳng qua là kế sách tạm thời để giữ chân Tô Trì mà thôi."
Ta cầm chén thuốc trên tay, ngón tay khẽ run lên.
Đương kim Hoàng đế tuổi già lú lẫn, bị bao quanh bởi lũ gian thần mà chẳng hề hay biết, ngược lại còn nghi ngờ trung thần nghĩa sĩ.
Trấn Bắc hầu Tô Trì khởi binh, chính là điều mà muôn dân mong đợi.
Khê Thành là nơi Tô Trì âm thầm luyện tập một đội quân tinh nhuệ.
Nếu đại sự thành công, Thẩm Uyển Như sẽ trở thành hoàng hậu tương lai.
Còn ta, chẳng qua chỉ là quân cờ bị nghiền nát trong cuộc đấu trí giữa hai người bọn họ.
Lời nói sau đó của nàng, ta chỉ nghe rõ một câu:
"Ái tình vô dụng, chỉ quyền thế mới là chân lý."
Lời ấy khiến trong lòng ta nảy sinh một sự thay đổi vi tế.
Thẩm Uyển Như đã dùng ta để chuyển dời sự chú ý của Tô Trì, vậy thì tại sao ta không thể mượn thế lực của Hầu phủ để đánh cược một lần, thay đổi vận mệnh của chính mình?
Muốn sống, nhất định phải trèo lên cao.
Nếu mọi ngả đường đều là tử lộ, ta thà chọn con đường đầy chông gai nhưng lại có chút hy vọng nhất.
Theo lời của Thẩm Uyển Như, ta bắt đầu ra vào thư phòng của Tô Trì để hầu hạ.
Tô Trì đối với ta không có chút thiện cảm, chỉ cho phép ta làm những việc lặt vặt như bưng trà rót nước. Nếu ta hơi lỡ lời, hắn liền nghiêm khắc cảnh cáo:
"Làm tốt bổn phận của mình."
Ngoài việc thỉnh thoảng dùng mấy câu thơ nho nhã để làm hắn vui vẻ trong giây lát, ta chẳng còn cách nào khác.
Nhưng ta không vội.
Cầu sự yêu thương từ một người đàn ông, chẳng bằng chiếm được lòng tin của hắn.
Với một kẻ như Tô Trì – dã tâm bừng bừng, trọng quyền lực hơn tất cả – những tình cảm ủy mị không thể lay động hắn, chỉ có giá trị lợi dụng mới là thứ hắn xem trọng.