.

Ta sinh ra ở Yên Chi Lầu. Cha ta là kép hát nổi danh nhất chốn phong trần, mẹ ta là một kỹ nữ đã thất sủng, bị bán vào lầu xanh sau khi mạo phạm quý nhân.

Hai linh hồn bị vùi trong bùn nhơ ấy lại nảy sinh tình cảm, và ta chính là kết tinh của mối tình ấy. 

Mẹ ta khó sinh mà mất ngay sau khi hạ sinh ta. 

Mụ tú bà Lâm Mụ, bế ta còn quấn trong tã lót, lạnh lùng tuyên bố: 

"Đã sinh ra rồi thì chính là tài sản của lầu này. Hiện tại hãy làm a hoàn hầu việc, lớn lên thì tiếp khách. Đừng mong ăn không ngồi rồi!" 

Để cảnh cáo những cô gái khác, Lâm Mụ ép cha ta ngày đêm tiếp khách, số bạc kiếm được đều dành để nuôi ta. 

Từ nhỏ, Lâm Mụ đã nghĩ đủ mọi cách để hành hạ cha con ta. Mụ bắt ta phải tận mắt chứng kiến cảnh cha tiếp khách, chịu đủ nhục nhã. 

"Cha ngươi là kép hát có tiếng trong lầu này, không đủ sức giúp ngươi thoát khỏi Yên Chi Lầu, nhưng kỹ nghệ của ông ấy lại có thể dạy cho ngươi." 

Trong một thoáng, ta như thấy khóe mắt cha rơi xuống một giọt lệ. 

Nhưng sau đó, cha chỉ cười cay đắng, nhận hết tội lỗi về mình: 

"Sinh ra trong chốn phong trần, đời này con đã định sẵn làm nô làm kỹ. Là cha mẹ lầm lỡ, liên lụy con phải chịu khổ." 

Vì muốn thay đổi số phận cho ta, cha đã gom góp số bạc dành dụm suốt bao năm, nhờ người chạy chọt, đưa ta đến làm việc bên cạnh Tống nương tử - hoa khôi của lầu. 

Tống nương tử vừa có nhan sắc vừa có tài tình, tuy tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng lại không bao giờ làm khó những người hầu cận. 

Hầu hạ bên cạnh nàng, công việc tuy vất vả nhưng vẫn hơn gấp trăm lần so với việc bị khách làng chơi trong tiền viện khinh rẻ. 

Thấy ta sinh ra chẳng gặp thời, lại làm người trung thực, siêng năng, Tống nương tử thường nhẫn nại nói với ta vài lời khuyên bảo. 

Nàng thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta, ánh mắt ngơ ngẩn: 

"Khi ta bị tịch biên gia sản, ta cũng chỉ mới mười tuổi. Nhưng ngươi may mắn hơn ta, có cha mẹ luôn tính toán vì ngươi." 

Tống nương tử vốn là một tiểu thư khuê các, xuất thân cao quý, nhưng vì phụ thân và huynh trưởng bị liên lụy trong một vụ mưu phản thất bại, nàng bị ép nhập vào Yên Chi Lầu làm kỹ nữ. 

Nàng thường ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trên phố, ánh mắt đượm buồn, chìm trong những ký ức xa xăm. 

Đến khi bừng tỉnh, nàng quay lại dạy ta học chữ, đọc sách, vừa khuyên nhủ: 

"Đã vào Yên Chi Lầu, cho dù ngươi thông minh đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp làm món đồ chơi cho kẻ quyền quý. Nhưng học được chữ nghĩa thì lại khác. Ngày sau tích cóp đủ bạc chuộc thân, ngươi mới có thể đường hoàng mà sống, không còn phải cúi đầu trước ai." 

Những lời nói ấy, như mưa dầm thấm lâu, gieo vào lòng ta một tia hy vọng mới mẻ. 

Ta bắt đầu có những ý nghĩ khác biệt. Ta nghĩ, sau này nhất định sẽ cùng cha rời khỏi Yên Chi Lầu. 

Đợi đến khi chuộc được thân, có danh phận lương thiện, sẽ dựng một quầy nhỏ bên ngoài, buôn bán mưu sinh. 

Nhưng mỗi lần ta đề cập đến, cha lại lạnh lùng dội cho ta một gáo nước lạnh. 

Khi đến thăm ta, cha luôn kéo ta ra một góc, thì thầm căn dặn: 

"Con ở cạnh hoa khôi, có cơ hội tiếp xúc với những kẻ quyền quý, xuất thân cao sang. Hãy biết khéo léo hầu hạ họ, tranh thủ được một người để ý mà thu nhận con làm thiếp. Đó là con đường duy nhất." 

Những lời ấy khiến ta, khi đó tuổi trẻ bồng bột, lại bị ảnh hưởng bởi chút kiêu ngạo của Tống nương tử, không nhịn được mà phản bác: 

"Người rồi cũng sẽ già, sắc rồi cũng sẽ tàn. Dựa vào nhan sắc để sống chỉ là đường chết. Con thông minh, chịu khó, cho dù ở trong lầu này làm một thanh quan bán nghệ, cũng là dựa vào bản lĩnh mà sống. Hà tất phải trông chờ vào sắc mặt của kẻ quyền quý để cầu sinh?" 

Đáp lại, chỉ là cơn giận dữ của cha: 

"Hồ đồ! Con tưởng Lâm mụ là người dễ đối phó? Dưới tay bà ta, muốn giữ mình an ổn đã khó như lên trời. Nếu không nhân lúc còn trẻ mà tìm một chỗ dựa, sớm muộn gì cũng bị bà ta nghiền nát không còn một mảnh!" 

Cha vốn luôn khéo léo, mềm mỏng ở tiền viện, nhưng khi nói những lời này, đôi mắt ông lại đỏ hoe. 

Cuối cùng, cha rời đi trong thất vọng, chỉ lẩm bẩm: 

"Đều là nghiệp chướng chúng ta gây ra…" 

Khi đó, ta không hiểu nỗi lo của cha, chỉ cảm thấy ông đã vùng vẫy trong bùn quá lâu, đến mức đánh mất cả dũng khí phản kháng, giống như một con ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời nhỏ bé phía trên. 

Nhưng ta nào hay… 

Đã bước chân vào cửa kỹ viện, muốn làm lại từ đầu, há dễ dàng như lời nói? 

Tất cả những ý nghĩ ngây thơ ấy, trước thực tại nghiệt ngã của sống chết, đều trở thành vô nghĩa. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play