4.

Ngày rời khỏi gánh hát Bách Hý, chẳng một ai tiếc thương cho hoàn cảnh của ta, các sư huynh đệ chỉ cười cợt trên nỗi đau của kẻ khác.

Chỉ có phu nhân cùng ta uống hai chén rượu tiễn biệt.

Khi ta bước lên xe ngựa, phu nhân đứng từ xa, ánh mắt sâu xa khó đoán liếc nhìn ta vài lần, rồi dần khuất bóng trong tầm mắt.

Ta kiên quyết ngoảnh lại, dứt khoát không để lòng vương vấn, chỉ siết chặt gói hành trang chứa những đạo cụ tạp kỹ, thầm tính toán nơi dừng chân khi ra khỏi thành.

Nhưng xe ngựa vừa đi được vài dặm, ta liền cảm giác có điều không ổn.

Cơ thể ta bắt đầu rã rời, như thể đã trúng phải mê dược.

Vén màn lên nhìn, xe ngựa đang đi về hướng khác, hoàn toàn không phải con đường ra khỏi thành.

Tim ta đập loạn, hoảng loạn túm lấy áo tay phu xe, gặng hỏi trong run rẩy.

Nhưng hắn chỉ lạnh lùng hất mạnh ta về chỗ, giọng đầy châm chọc:
"Ngươi còn chưa biết sao? Năm năm trước, gánh hát cũng từng thu nhận một nữ đệ tử. Cô ta nhờ nhan sắc mà quyến rũ trưởng gánh, mang cốt nhục của ông ta trong bụng, mơ tưởng thay thế phu nhân. Nhưng sau đó, chẳng rõ vì sao cái thai chết yểu, trưởng gánh cho rằng điềm xấu, liền mặc phu nhân xử lý. Cô ta bị đuổi thẳng đến chốn lầu xanh."

Hắn cười nhạt, tiếp lời:
"Phu nhân đã định sẵn không để ngươi toàn mạng. Trong chén trà tiễn biệt đó, đã sớm bỏ vào loại mê dược mạnh nhất."

Ta chết lặng, tay chân lạnh toát, cảm giác bất an len lỏi trong tim.

Phu xe thấy ta thất thần, liền cười khẩy, buông lời giễu cợt:
"Ta nhận bạc rồi, tất nhiên phải giao ngươi tới nơi. Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đi, nếu dám làm ta bực, ta không ngại xử lý ngươi ngay trên xe đâu!"

Như rơi vào hầm băng, ta cảm nhận rõ tai họa đang đè nặng lên số phận mình.

Trong thành chỉ có một chốn thanh lâu tệ nhất, nơi tụ tập đủ loại hạng người bần tiện, dung tục để thỏa mãn thú vui thấp hèn.

Vào nơi đó, cuộc đời ta còn thê thảm hơn Yên Chi Lầu gấp trăm lần.

Ta ép bản thân phải trấn tĩnh, tìm cách ứng phó với tình cảnh kinh hoàng này.

Ta liền rút chiếc trâm bạc cài nơi tóc mai, cắn chặt răng, mạnh tay đâm thẳng vào đùi mình.

Máu tươi phun ra, thấm đỏ bộ váy trắng đơn sơ.

Cơn đau dữ dội kéo ta trở về đôi chút tỉnh táo.

Dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, ta quyết ý nhảy khỏi xe ngựa.

Thân thể lăn tròn trên con phố, lấm lem bụi đất, phải mất một hồi lâu ta mới loạng choạng đứng dậy được.

Phu xe giận dữ hét lớn, quay đầu đuổi theo.

Vết thương trên đùi đau rát, khiến từng bước chạy của ta càng thêm khốn khổ.

Ta vừa chạy, vừa hét lớn cầu cứu, nhưng người qua kẻ lại chỉ thờ ơ đưa mắt nhìn, chẳng ai muốn can dự.

Nếu bị bắt lại, chỉ e đời ta từ đây rơi vào vực thẳm vạn kiếp bất phục.

Khi tuyệt vọng nhất, đám đông trên phố đột nhiên dạt sang hai bên, nhường đường cho một đội quân nhỏ tiến qua.

Đội quân ấy có hơn chục binh sĩ hộ vệ một chiếc kiệu nhỏ tinh xảo, phía sau chỉ lác đác vài gia nhân tiều tụy, rách rưới.

Dẫn đầu là một nam nhân khoác giáp sáng loáng, ánh mắt sâu thẳm tựa sao lạnh, toát ra uy nghiêm khiến kẻ khác chỉ dám ngước nhìn từ xa.

Dân chúng xì xào bàn tán:
"Đó chẳng phải là Trấn Bắc hầu lừng danh một thời sao? Nghe nói phạm lỗi nên bị bệ hạ giáng chức, đày về đây giữ thành. Nhìn xem, quả thật sa sút rồi, cả gia nhân tử tế cũng không mang theo được."

Ta bừng tỉnh, nhận ra đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu mình.

Cắn răng một lần nữa, ta lao thẳng tới, ngã quỵ ngay dưới vó ngựa của Trấn Bắc hầu, chặn cả đoàn người lại.

"Xin tướng quân cứu mạng! Nô tỳ bị kẻ gian truy sát, cầu xin tướng quân ra tay tương trợ!"

Trấn Bắc hầu không thèm nhấc mày, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
"Không muốn chết thì cút đi."

Nước mắt ta trực trào, nhưng vẫn cố gắng gượng cứng cỏi mà thưa:
"Ta có thân phận sạch sẽ, không cha không mẹ, lý lịch trong sạch, từng hầu hạ qua quý nhân. Nếu tướng quân chấp nhận, thu nhận ta làm một nha hoàn thô việc, bất kể việc bẩn thỉu nặng nhọc nào ta cũng nguyện ý!"

Dẫu ta hết lời khẩn cầu, ánh mắt Trấn Bắc hầu vẫn chẳng hề động lòng.

Chỉ một cái phất tay nhẹ của Trấn Bắc hầu, đám thị vệ mang đao lập tức lao lên.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ chiếc kiệu phía sau lưng Trấn Bắc hầu bỗng vang lên một giọng nữ dịu dàng:
"Khoan đã."

Tiếp theo đó, một nữ tử vận áo xanh, mang mạng che mặt, từ trong kiệu bước ra.

Nàng búi tóc theo kiểu phụ nhân, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ, chỉ lộ đôi mắt đào hoa như tiên nữ hạ phàm, đã khiến người ta chẳng dám nhìn lâu.

Trấn Bắc hầu thoáng chốc thu lại vẻ lạnh lùng, đôi mày khẽ mềm xuống, lập tức xuống ngựa đỡ lấy nàng vào lòng.

Nữ tử áo xanh liếc nhìn ta, nhẹ nhàng trách yêu Trấn Bắc hầu:
"Thiếp thấy cô nương này là người thật thà. Hẳn là từ Thượng Kinh đến đây gấp gáp, bên mình không có nha hoàn chăm sóc. Nếu thân thế nàng sạch sẽ, chi bằng đưa về phủ hầu hạ thiếp?"

Trấn Bắc hầu khẽ day mi tâm, sau lại ôm lấy vòng eo của nàng, giọng nói tràn ngập cưng chiều:
"Vẫn là vi phu chưa nghĩ chu đáo. Phu nhân đã thấy thuận mắt, vậy cứ mang nàng về đi."

Lời vừa dứt, gã phu xe phẫn nộ lao tới, định túm lấy ta, lớn tiếng mắng:
"Đây là người của ta! Tướng quân chẳng lẽ định cậy quyền thế để ngang nhiên cướp đoạt dân nữ?"

Ta vô tội nhìn về phía phu nhân của Trấn Bắc hầu, từ trong tay lấy ra văn thư chứng minh thân phận.

Trấn Bắc hầu hơi cau mày, nhưng giọng vẫn điềm nhiên:
"Đem hắn kéo xuống, đừng để phu nhân kinh động."

Sắc mặt phu xe tái nhợt, hắn vùng vẫy điên cuồng nhưng không thoát nổi đám thị vệ, chỉ có thể tuyệt vọng bị lôi đi.

Cảm giác sống sót sau cơn nguy khốn khiến ta thả lỏng được đôi chút.

Nhưng chẳng bao lâu sau, vì mất máu quá nhiều, ta liền ngất đi.

Khi tỉnh lại, trước mắt đã là khung cảnh bên trong phủ Trấn Bắc hầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play