Tại sao khi tôi không tra hỏi, không đụng chạm gì, anh ta vẫn phải tức giận?

Trần Diễm bỗng nhiên hét lên, Tống Diên liền bị cô ta thu hút sự chú ý.

“Diễm Diễm, em về trước đi.”

Trần Diễm yếu ớt nhìn anh ta: “Anh rể, chân em bị trẹo rồi, anh có thể đưa em về không?”

Tống Diên quay lại nhìn sắc mặt của tôi.

Tôi đẩy tay anh ra: “Muộn thế này để cô ấy về một mình cũng không hay, anh đưa cô ấy về đi.”

Tống Diên chăm chú nhìn tôi: “Trần Du, em…”

“Tôi làm sao?”

Những nếp nhăn trên trán anh ta giãn ra: “Em nghĩ được như vậy, anh thấy rất mừng. Là anh gọi em gái em đến, anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Nhưng em yên tâm, anh đưa cô ấy về xong sẽ quay lại ngay.”

“Ồ, không sao đâu.”

Tôi không muốn nói thêm, liền nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, “Tôi buồn ngủ rồi, nếu không có gì thì tôi đi ngủ trước.”

4

Tống Diên nói sẽ quay lại ngay sau khi đưa Trần Diễm về, nhưng tôi vẫn thấy trên trang cá nhân của Trần Diễm, cô ấy đã đăng hình họ đi chơi bar.

Trần Diễm chơi rất cuồng nhiệt.

Tống Diên không rời cô ấy nửa bước.

Tôi thì cảm thấy thật mệt mỏi, vậy nên tôi đã chặn Trần Diễm khỏi chế độ xem trạng thái của tôi, chỉ giữ chế độ trò chuyện.

Lúc đó, Tống Dữ Thành ôm món đồ chơi, đôi mắt ngái ngủ bước đến tìm tôi:

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ không ngủ với con à?”

“Không, hôm nay mẹ sẽ ngủ ở phòng khách.”

Tôi ngồi trước gương trang điểm, nhìn vào khuôn mặt mình, vết tát dù đã trang điểm nhưng vẫn không thể che được.

Cô bạn Sang Vãn nhìn còn thấy đau lòng.

Nhưng tôi lại chưa nghe được một lời xin lỗi chân thành nào từ hai cha con, họ coi chuyện này như chẳng có gì xảy ra.

Tống Dữ Thành bĩu môi: “Mẹ mà không ngủ với con, ngày mai con cũng không cho mẹ đưa con đi học đâu! Cũng không ăn đồ mẹ nấu!”

Tống Dữ Thành bị quáng gà, từ nhỏ đã rất sợ bóng tối.

Tôi nhìn nó qua gương trang điểm, đối diện với ánh mắt giận dữ của nó:

“Tống Dữ Thành, nếu sợ bóng tối thì sao không nhờ ba ngủ với con?”

“Ba bận làm việc, mẹ thì chẳng làm gì cả, chỉ xài tiền của ba, dỗ con ngủ chẳng phải là việc mẹ nên làm sao?”

“Nếu mẹ không tiêu tiền của ba, thì mẹ không cần dỗ con ngủ nữa phải không?”

Tống Dữ Thành bật cười khinh miệt, giọng điệu chế giễu của nó chẳng khác gì Tống Diên:

“Đừng đùa nữa, mẹ à. Mẹ đâu có giỏi như dì Diễm Diễm, mẹ không tiêu tiền của ba thì lấy đâu ra tiền? Lấy từ ông ngoại à? Nhưng ông ngoại cũng nói mẹ là đứa vô dụng nhất trong nhà mà!”

5

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe những lời như thế không biết bao nhiêu lần.

Tôi không giỏi bằng Trần Diễm, không có bằng cấp cao như cô ấy.

Mọi thứ tốt đẹp nhất đều thuộc về Trần Diễm, giống như cái tên của tôi và cô ấy.

Cô ấy là điều tốt đẹp, còn tôi chỉ là gỗ mục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play