Nhưng Tống Dữ Thành thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.

Nó đã quen với những món tôi nấu, dù tôi có đổi món, có ngon đến đâu, cũng không bằng gà rán và nước ngọt ở ngoài kia hấp dẫn nó.

Vậy nên thằng bé chỉ nhìn qua một chút, rồi quay sang hỏi Tống Diên:

“Ba ơi, hôm nay sinh nhật con, con có thể nhờ dì Diễm Diễm đưa con đi chơi công viên không?”

“Con không muốn ăn đồ mẹ nấu nữa, con ngán rồi!”

Và sau đó, Tống Diên nói với nó cái câu chết tiệt ấy – “Con đi tát mẹ một cái đi, mẹ giận rồi thì sẽ không đi nữa. Sau đó chúng ta sẽ đi với dì Diễm Diễm.”

Những điều này, tôi phải kể với bạn thân như thế nào đây?

Chồng là do tôi chọn.

Con là do tôi sinh.

Nói thêm cũng chỉ là lời than thở vô ích mà thôi.

Tôi chỉ nhìn Sang Vãn và nhẹ nhàng thở dài:

“Con người thật sự có thể thay đổi. Trước đây, tớ luôn muốn có một gia đình của riêng mình, nghĩ rằng chồng con chính là điểm tựa của tớ. Khi cậu nói rằng sự nghiệp mới là thứ tạo nên chỗ dựa thực sự, tớ không đồng ý, còn khuyên cậu nên kết hôn sớm.

Sang Vãn, cảm ơn cậu vì đã không trách tớ, và vẫn sẵn lòng cho tớ một cơ hội.”

Sang Vãn nhìn tôi.

Mười mấy năm làm bạn thân, có những lời tôi không cần nói, cô ấy cũng hiểu.

Cô ấy nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Chỉ cần cậu muốn thay đổi, mọi thứ vẫn còn kịp.”

3

Sau khi bàn bạc xong chuyện tiệm bánh với bạn thân thì đã 9 giờ tối.

Khi về đến nhà, tôi thấy em gái Trần Diễm mặc một bộ đồ mát mẻ ngồi cạnh Tống Diên trên ghế sô pha.

Cả hai ngồi rất gần nhau.

Khi thấy tôi về, ánh mắt của Tống Diên thoáng hiện lên một chút bối rối, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không hài lòng.

Trước đây, mỗi lần tôi thấy anh ta và Trần Diễm ở bên nhau, tôi thường sẽ phát cáu, nổi giận.

Điều này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

Vì thế, anh ta có thói quen trách mắng tôi trước:

“Em lại nghĩ bậy bạ gì nữa? Dữ Thành không có ai dỗ nên không chịu ngủ, anh mới nhờ em gái em qua đây…”

“Ồ, vậy Dữ Thành ngủ chưa?” Tôi ngắt lời anh.

Không hỏi tội, không tra hỏi, cũng không nổi giận.

Điều đó càng làm anh ta không thoải mái, anh mấp máy môi rồi trả lời tôi một cách khó chịu:

“Vừa mới ngủ.”

“Vậy, tôi đi rửa mặt đã.”

Tôi bước qua họ mà không nói thêm lời nào.

Sự bực bội trên khuôn mặt Tống Diên càng lúc càng rõ.

Anh ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi:

“Trần Du, anh đã nói rồi, anh và em gái em không có gì cả…”

“Tôi có hỏi gì anh đâu?”

Tôi nhìn thẳng vào Tống Diên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play