Khi tôi 10 tuổi, hôm đó là sinh nhật của em gái, và em ấy muốn một con búp bê.

Ba nói: “Con đi tát chị một cái, ba sẽ mua cho con.”

Thế là tôi nhận một cái tát mạnh mẽ từ em gái.

Khi tôi 17 tuổi, ba đưa em gái đi du học, nhưng lại không cho tôi đi học.

Tôi đã cầu xin rất lâu, ông liền ném cho tôi 300 tệ và nói: “Trần Du, tao không nợ mày gì cả.”

Khi tôi 27 tuổi, em gái về nước và để mắt đến chồng tôi, cố ý quyến rũ.

Ba mỉa mai: “Giữ không được chồng là tại mày không có tài.”

Đúng vậy, họ đều thích em gái tôi – người có học vấn cao và biết nói những lời ngọt ngào.

Thậm chí con trai tôi cũng thế.

Vào ngày sinh nhật 5 tuổi của nó, thằng bé muốn đi công viên giải trí nhưng không muốn đi cùng tôi vì tôi thường quản lý quá chặt chẽ.

Chồng tôi đùa: “Con đi tát mẹ một cái đi, mẹ giận rồi sẽ không đi nữa. Sau đó chúng ta sẽ đi với dì Diễm Diễm.”

Vậy mà nó thực sự đã đến và tát tôi một cái thật mạnh.

Cái tát ấy vang dội, khiến tôi sững sờ rất lâu.

Cho đến khi giọng nó lại vang lên: “Ba ơi, mẹ giận chưa? Con có thể cùng dì Diễm Diễm đến công viên chưa?”

1

Tống Diên đưa con trai đi công viên mà không hề báo cho tôi một tiếng.

Khi về, nó cầm trên tay một món đồ chơi nhỏ, rụt rè đưa cho tôi, không nói lời nào.

Ánh mắt nó vẫn dõi theo Tống Diên, như thể đang nói: “Con đã cố làm mẹ vui rồi, tại sao mẹ vẫn không để ý con?”

Tôi đang ở trong bếp chia bánh ngọt vừa mới làm, bỗng Tống Diên bước vào, không hài lòng, nói:

“Trần Du, chỉ vì một trò đùa mà giận con trai lâu vậy, có đáng không?”

Anh ta xoa đầu con trai: “Hôm nay con đi chơi công viên, vẫn nhớ đến mẹ, vậy mà mẹ lại không thèm đếm xỉa.”

Tôi cúi đầu nhìn con búp bê nhỏ, rẻ tiền mà con trai đang cầm trong tay.

Trước khi hai cha con về nhà, tôi có nhận được tin nhắn từ em gái Trần Diễm:

【Chị lại ghen với tôi vì thằng bé à? Sao từ nhỏ đến lớn chị cứ phải thi đua với tôi thế?】

【Nhưng thôi, tôi không thèm tính toán. Hôm nay khi bọn tôi đi chơi, có chương trình quét mã tặng búp bê, tôi bảo Tống Diên quét để lấy tặng chị. Biết thế là đủ rồi nha.】

Tống Diên đưa con búp bê cho tôi: “Trần Du, trước mặt con thì giữ thể diện chút.”

Tôi đóng gói nốt túi bánh quy cuối cùng, rồi mới nhìn Tống Diên:

“Tôi không giận.”

Tôi lấy một chiếc bánh quy nhỏ đưa cho con trai: “Con giúp mẹ nếm thử xem bánh có ngon không nhé?”

Con trai nhìn chiếc bánh quy hình thỏ, nói: “Mẹ ơi, trước đây mẹ chỉ làm bánh hình gấu mà con thích thôi mà?”

“À, mẹ muốn đổi hình một chút cho mới mẻ.”

Tôi chuẩn bị ra ngoài, Tống Diên thấy thế liền hỏi: “Muộn rồi em còn đi đâu?”

“Tôi có chút việc riêng.”

Tôi xỏ giày, không như mọi khi báo cáo đi đâu với anh ta, chỉ nói với con trai: “Ăn xong nhớ đánh răng, hôm nay mẹ không thể ở lại chơi với con rồi.”

2

Tống Diên nhắn tin cho tôi:【Em bao giờ về?】

Tôi tắt màn hình điện thoại, nhìn sang cô bạn thân đang thưởng thức bánh, hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Cô ấy khẽ cắn một miếng, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Cưng à, tớ muốn mở tiệm bánh cùng cậu lâu lắm rồi. Bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt, tớ mừng lắm.”

Cô ấy nhìn tôi đầy tự hào: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ làm bà nội trợ cả đời đấy.”

“Nhưng tiệm bánh của tớ sẽ mở ở thành phố bên cạnh, cậu có nỡ xa thằng bé không?”

Tôi không trả lời câu hỏi đó, lòng thầm nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.

Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Tống Dữ Thành.

Tôi đã dậy sớm để chuẩn bị, còn làm cả một bàn đầy món ăn mà nó yêu thích.

Thậm chí, cả hoạ tiết trang trí trên bánh – nhân vật Ultraman mà thằng bé yêu thích nhất, tôi cũng đã tự tay tỉ mỉ khắc từng chi tiết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play