Tôi đã dần quen và trở nên vô cảm với những lời nói đó.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày những lời ấy lại được thốt ra từ miệng đứa con trai mà tôi mang nặng đẻ đau.

Tay tôi run lên, cái lạnh từ lòng bàn chân lan đến tận đỉnh đầu.

Cơn giận dữ, uất ức sôi sục trong lòng tôi.

Cuối cùng, những cảm xúc đó dần chết lặng, không thể gợi lên chút phản ứng nào nữa.

Tôi nhẹ nhàng nói với Tống Dữ Thành: “Được rồi, vậy mai con nhớ dậy sớm, mẹ sẽ không làm bữa sáng cho con nữa.”

5

Không cần phải làm bữa sáng cho Tống Dữ Thành, cũng không còn phải buồn vì Tống Diên lại thức trắng đêm không về.

Tôi đã ngủ rất ngon.

Lúc 5 giờ sáng, tôi thức dậy và bắt đầu thu dọn một số đồ dùng cần thiết.

Khi tôi kéo vali rời đi, đã đến giờ đi học mà Tống Dữ Thành vẫn chưa tỉnh.

Tôi nhìn lại ngôi nhà mà tôi đã chăm sóc cẩn thận suốt bao lâu nay.

Trên ban công, quần áo tôi giặt vẫn còn đang phơi.

Cây dây leo tôi từng tỉ mỉ chăm sóc vươn dài, những chậu cây cảnh đặt bên cạnh đều xanh tươi.

Chỉ có vài chậu xương rồng nhỏ ở đó, bên trong là những tàn thuốc lá Tống Diên tiện tay vứt vào.

Chuyện anh ta vứt tàn thuốc vào chậu cây, tôi đã cãi nhau với anh ấy rất nhiều lần.

Nhưng anh chưa bao giờ nghe tôi nói.

Tống Dữ Thành thấy thế cũng bắt chước theo.

Khi rảnh rỗi, nó thích nhổ các cây hoa mà tôi đã chăm bón ra để chơi.

Những chậu cây xinh đẹp và khỏe mạnh bị nó kéo đến xơ xác.

Dù tôi có giận dữ đến thế nào cũng vô ích.

Bây giờ nghĩ lại, những chậu hoa ấy chẳng khác gì tôi.

Đều là những thứ có thể bị đối xử một cách tùy tiện.

Tôi im lặng nhìn một lúc lâu, suy nghĩ vài điều.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Tống Diên cùng con trai anh ta cũng sẽ không bao giờ có thể chăm sóc tốt cho những cây hoa này.

Sau khi trầm ngâm một lát, tôi nhắn tin cho hàng xóm – người cũng thích trồng hoa: “Nếu không ngại, tôi có thể tặng cho nhà bạn mấy chậu cây ở nhà tôi không?”

6

9 tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống thành phố A.

Tôi mở điện thoại, hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên.

Toàn bộ đều là từ Tống Diên:

【Em đang ở đâu?】

【Em làm mẹ kiểu gì thế? Dữ Thành đi học trễ, em không quan tâm à?】

【Trần Du, em lại để ý chuyện anh và em gái em, Trần Diễm sao? Em điên rồi à? Đó là em gái ruột của em, anh có thể làm gì với cô ấy chứ?】

【Em lớn rồi, còn giở trò mất tích à? Ngay cả điện thoại của ba em cũng không chịu nghe à?】

【Ha ha, chả trách ba em không thích em.】

【Em vẫn chẳng thể so được với em gái em, Trần Diễm.】

Tôi nhìn vào những dòng tin nhắn trên điện thoại.

Những cảm xúc vốn đã chai lì giờ lại dậy lên chút gợn sóng vì những lời của Tống Diên.

Những gợn sóng ấy như có gai, thi nhau cắm sâu vào tứ chi của tôi.

Kéo theo cả trái tim cũng đau nhói từng chút một.

Tôi quyết định gọi lại cho anh.

Giọng Tống Diên khàn khàn, rõ ràng vẫn còn đang mệt mỏi sau cơn say: “Em giận vì chuyện hôm qua à? Đó chỉ là một trò đùa, sao em có thể bỏ mặc con trai được?”

“Tống Diên,” tôi đáp, giọng mệt mỏi, “Trò đùa chỉ là trò đùa khi đối phương cảm thấy vui. Anh bị tát một cái, anh có vui không?”

Tống Diên im lặng.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Dạo này tôi rất bận, Dữ Thành nhờ anh chăm sóc nhé.”

7

Nói là giao Dữ Thành cho Tống Diên chăm sóc, nhưng sau khi lo xong công việc tiệm bánh, tôi vẫn không yên tâm.

Tối đó, tôi tỉ mỉ soạn một danh sách những điều cần lưu ý và gửi cho Tống Diên.

Tôi dặn dò anh ta: “Nước trong bình của Dữ Thành phải thay mới mỗi ngày, nhớ nhắc con uống nước khi ở trường.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play