4
Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng, cô nương mà hắn lưỡng tình tương duyệt, là một câu chuyện không ít người trong cung biết đến. Trịnh Nguyệt Hằng là muội muội của Trịnh mỹ nhân, người được bệ hạ hết mực sủng ái. Sau khi cha mẹ mất sớm, Trịnh mỹ nhân đã đưa ấu muội vào cung, nuôi dưỡng.
Khi Trịnh Nguyệt Hằng mới tiến cung, nàng chỉ khoảng chín hoặc mười tuổi, nhưng nhan sắc đã lộ rõ nét mỹ nhân như tỷ tỷ của nàng ấy. Một ngày nọ, trong buổi triều kiến, bệ hạ chỉ vào nàng và hỏi Ngụy Nghiệp Chiêu khi đó mới mười một, mười hai tuổi: “Nàng thế nào nếu sau này làm thê tử của con?” Câu hỏi bất ngờ khiến hoàng thái tôn nhỏ tuổi đỏ bừng cả mặt, làm bệ hạ bật cười hahaha.
Quan hệ giữa Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng ngày càng trở nên gần gũi. Bọn họ thường xuyên cùng nhau tham khảo văn chương và nghệ thuật ở những góc yên tĩnh và thơ mộng trong cung. Theo những tin tức mà ta nắm được, nội dung mà họ trao đổi bao trùm từ các tác phẩm văn học kinh điển đến thư pháp của các danh gia. Ngụy Nghiệp Chiêu dường như vô cùng hài lòng với kiến thức và phong thái của nàng, và cũng chính từ đề xuất của hắn, trong cung đã mở một lớp phụ đạo văn hóa dành riêng cho các nữ nhân, nơi Trịnh Nguyệt Hằng là một trong những học viên đầu tiên.
Tin tức về mối quan hệ giữa Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng không chỉ đến tai ta, mà hiển nhiên Thái Tử Phi cũng nghe được. Tuy nhiên, góc nhìn của ta và nàng lại không giống nhau. Trong khi ta chú ý đến cô nương khiến Ngụy Nghiệp Chiêu rung động, thì Thái Tử Phi lại quan tâm đến việc hắn tỏ thái độ không hài lòng với hôn sự mà bệ hạ đã sắp đặt.
Là một tôn tử, Ngụy Nghiệp Chiêu có lẽ vẫn còn không gian để bày tỏ cảm xúc riêng trước sự sắp đặt của tổ phụ. Nhưng với vai trò là một thần tử, hắn tuyệt đối không được phép thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất mãn trước ý chỉ của hoàng đế.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Thái Tử Phi rõ ràng không mong muốn lời đồn về sự bất mãn của nhi tử đối với hôn sự do hoàng đế tổ phụ sắp đặt tiếp tục lan truyền, bởi những lời đồn ấy có thể mang lại phiền toái không nhỏ. Để kiểm soát tình hình, nàng đã chọn cách xử lý chủ động và khéo léo.
Nàng tổ chức một buổi tiệc trà quy mô lớn tại Đông Cung, mời các quý bà, tiểu thư danh giá trong kinh thành tham dự. Trong khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, Thái Tử Phi bất ngờ dành cho ta nhiều lời khen ngợi trước toàn thể quan khách, tạo nên bầu không khí đầy thiện cảm. Sau đó, nàng chỉ vào một mâm quả cam trên bàn và bảo ta:
“Nghiệp nhi rất thích món này, ngươi mang đến cho hắn đi!”
Nụ cười của nàng ẩn sau chiếc khăn tay, giọng điệu có chút trách yêu nhưng đầy ý nhị khi nói với mọi người:
“Kêu nha đầu này đưa đi, tiểu tử kia không biết sẽ vui mừng đến mức nào!”
Kết quả là, trong tiếng cười ngầm hiểu và ánh mắt đầy hàm ý của các vị khách, ta ôm mâm quả cam, bước đến nơi ở của Ngụy Nghiệp Chiêu.
Tại đó, ta không chỉ gặp Ngụy Nghiệp Chiêu mà còn nhìn thấy hai nữ nhân khác.
Một người, khoảng bốn hoặc năm tuổi, đang ngồi trong lòng Ngụy Nghiệp Chiêu. Qua những thông tin ta biết, nàng chính là Phúc Khánh Công Chúa, con gái của Trịnh mỹ nhân.
Người còn lại, đứng bên cạnh Ngụy Nghiệp Chiêu, khoảng mười bốn hoặc mười lăm tuổi. Không khó để nhận ra nàng chính là Trịnh Nguyệt Hằng – muội muội của Trịnh mỹ nhân, và cũng là cô nương mà Ngụy Nghiệp Chiêu lưỡng tình tương duyệt.
Thời điểm ta đến, bầu không khí giữa họ rất hòa hợp. Trịnh Nguyệt Hằng đang trình bày cho Ngụy Nghiệp Chiêu về một bức họa, tác phẩm do chính tay nàng vẽ lại. Qua lời nàng miêu tả, ta có thể tự hiểu được bức hoạ đó lad do chính nàng vẽ.
Ngụy Nghiệp Chiêu, sau khi xem qua, gật đầu tán thưởng:
“Cách phối màu tổng thể rất tốt, nét bút của nàng cũng có phong thái của Tuyên Hòa và Chiêu Tông.”
Sự xuất hiện của ta rõ ràng đã phá vỡ sự hòa hợp giữa hai người họ. Ánh mắt ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng khi nhìn thấy ta. Vì vậy, sau khi đặt mâm quả cam xuống, ta quyết định giữ phép lịch sự bằng cách nhanh chóng rời đi.
Nhưng, trái với dự đoán của ta, Ngụy Nghiệp Chiêu lại mở miệng yêu cầu ta ở lại.
Thế là một cục diện đặc biệt được hình thành: một tam giác quan hệ kỳ lạ. Nó có thể là giữa một đôi vị hôn phu tương lai và một kẻ thứ ba, hoặc cũng có thể là giữa một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt và một kẻ thứ ba.
Ta khó mà hiểu được tâm lý của Ngụy Nghiệp Chiêu trong tình cảnh này. Là trung tâm của hai quan hệ tam giác phức tạp ấy, hắn nghĩ gì, cảm thấy thế nào, hoàn toàn vượt ra ngoài khả năng lý giải của ta.
Dù sao, ta cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống, cố gắng giữ sự cân bằng trong "tam giác" ấy.
Từ góc độ luân lý thông thường, Trịnh Nguyệt Hằng là dì ruột của Phúc Khánh Công Chúa, trong khi Phúc Khánh Công Chúa lại là cô mẫu của Ngụy Nghiệp Chiêu. Về mặt bối phận, mối quan hệ giữa họ có phần không đúng chuẩn mực.
Nhưng trong hoàng thất, những quy chuẩn thường tình như vậy thường bị bỏ qua. Nếu có tình cảm, thậm chí thứ mẫu, con dâu cũng có thể trở thành thê thiếp. Huống hồ, khoảng cách bối phận giữa Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng cũng không đến mức quá lớn. Vì vậy, nếu Ngụy Nghiệp Chiêu thực sự nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể kết hôn với nàng.
Sau khi ta ngồi xuống, không khí giữa ba người ban đầu có phần gượng gạo. Nhưng Trịnh Nguyệt Hằng nhanh chóng thể hiện sự cơ trí của mình để phá tan bầu không khí ấy.
Nàng chú ý đến mâm quả cam mà ta mang đến, rồi nhanh chóng liên tưởng đến một tác phẩm kinh điển – bài 《Quất Tụng》.
Nàng ngâm nga toàn bộ bài thơ, sau đó trình bày phân tích chi tiết những tư tưởng trong đó. Nàng ca ngợi cao độ tác giả vì phẩm hạnh "tô thế độc lập" của ông, đồng thời khẳng định rằng đây chính là hướng đi và tiêu chuẩn nàng học tập trong cuộc sống.
Ở cùng những người nghiên cứu văn hóa quả là một việc mệt mỏi. Họ vừa học thức uyên bác, vừa có tài ăn nói, khiến người khác khó mà chen vào.
Đồng thời, ta không thể biểu hiện rằng mình không hứng thú, bởi như thế sẽ làm ta trông thật thiếu văn hóa.
Thế nên, lựa chọn duy nhất của ta là ngồi im trên ghế, một bên nghe,một bên ăn quả cam.
Có lẽ vì sự hiện diện của ta mà Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không tích cực tham gia cuộc trò chuyện. Hắn ngồi yên, giống như ta, một bên nghe, một bên lột quả cam.
Hắn đút một miếng cam cho tiểu công chúa trong lòng ngực, rồi hỏi: “Tiểu cô cô, ăn ngon không?”
Sau cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa và cũng khá căng thẳng này, ta bắt đầu tự hỏi về tương lai của ta và Ngụy Nghiệp Chiêu, về hôn nhân mà chúng ta sắp bước vào.
Nương ta là một người phụ nữ kiên nghị. Trong giáo dục về tình yêu và hôn nhân, bà luôn nhấn mạnh: Không bao giờ chọn một người nam nhân từng có mối tình sâu đậm trong quá khứ.
Bà giải thích rằng: Nếu hắn ta có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, điều đó chứng tỏ hắn ta là kẻ bạc tình.
Nếu hắn ta không thể buông bỏ quá khứ, vậy thì hắn ta là cẩu nam nhân cố chấp và vô dụng.
Editor: Hay quá chị em né nha :))))
Bà còn đưa ra ví dụ từ chuyện của nhà bên cạnh, một câu chuyện về Trương thư sinh.
Cha của Trương thư sinh, Trương Viên Ngoại, khi còn sống đã sắp đặt hôn nhân cho hắn ta với một người vợ, nhưng hắn không yêu nàng ấy, bởi trái tim hắn đã dành cho một người yêu không môn đăng hộ đối.
Hôn nhân này trở thành bi kịch cho cả ba người. Người vợ không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của chồng, cuối cùng chọn cách t·ự t·ử bằng cách t·reo c·ổ.
Điều đáng thương nhất là, sau khi nàng qua đời, người ta mới phát hiện rằng dù đã kết hôn nhiều năm, nàng vẫn là một trinh nữ.
Cả làng đều tỏ ra đồng cảm sâu sắc với nữ nhân ấy, nhưng Trương thư sinh lại không hề cảm thấy hối hận. Sau đó, hắn kết hôn với người yêu cũ của mình và sống một cuộc sống bị người đời chửi rủa nhưng lại hạnh phúc theo cách riêng.
Tình cảnh của ta hiện tại chẳng khác nào vợ của Trương thư sinh. Điểm khác biệt duy nhất là nàng còn có sự lựa chọn, còn ta thì hoàn toàn không.
Không biết phải làm gì trong hoàn cảnh rối ren này, ta quyết định tạm thời đối xử với Ngụy Nghiệp Chiêu bằng sự lễ phép nhưng lạnh nhạt.
Thế nên, khi đi dạo, nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu trốn trong rừng trúc, vẫy tay ra hiệu gọi ta, ta chỉ cúi đầu lễ phép, giả vờ như không thấy, rồi đi thẳng qua.
Nhưng Ngụy Nghiệp Chiêu không để yên. Hắn túm lấy tay ta, kéo thẳng vào trong rừng trúc.
“Lý Thiết Trụ!”
Giọng hắn đầy bực tức. Hắn nhìn ta, trong mắt đầy cảm xúc mà ta không thể gọi tên.
Ngụy Nghiệp Chiêu dần dần bày ra một vẻ mặt đầy đáng thương, khiến ta không khỏi có chút bất ngờ. Rồi hắn nói một câu, khiến lòng ta không khỏi chấn động:
“Ngươi có thể bồi bồi ta sao?”
Đối với một vị hôn phu mà nói, hành động này của Ngụy Nghiệp Chiêu vừa có thể được xem là hợp lý, nhưng cũng có thể bị coi là mặt dày vô sỉ.
Hợp lý, vì sớm hay muộn ta cũng cần phải ở bên hắn, vì hôn ước giữa chúng ta.
Mặt dày vô sỉ, vì hắn lại dám nghĩ đến việc đòi hỏi như vậy ngay lúc này, khi mọi thứ giữa chúng ta còn chưa rõ ràng.
Xuất phát từ lòng tự tôn và những oán khí tích tụ trong thời gian qua, ta không thèm cho hắn một biểu cảm tốt đẹp. Ta lạnh lùng hỏi:
“Như thế nào là bồi?”
Hắn không trả lời ngay mà lôi ra một cái hộp nhỏ. Trong hộp, có một con dế.
Ngụy Nghiệp Chiêu bắt đầu giải thích, rằng dế là một loài côn trùng có vòng đời ngắn ngủi, và vì vậy, thời điểm tốt nhất để đấu dế cũng chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn. Theo hắn, hiện tại chính là thời khắc hoàng kim để tận dụng giá trị đó.
Hắn giới thiệu con dế trong hộp với một vẻ tự hào: Hồng Quang Đại Tướng Quân – con dế mạnh mẽ, đầy uy vũ, chưa từng thất bại. Nhưng điều khiến hắn trăn trở là, dù được gọi là đại tướng quân, con dế này lại chưa từng tham gia một trận chiến thực sự nào.
Hắn bảo rằng một chiến binh thực thụ không nên sống một cuộc đời nhạt nhẽo, vô vị. Ngụy Nghiệp Chiêu tin rằng Đại Tướng Quân cũng mong muốn được trải qua những trận chiến đầy hào hùng, để khi vòng đời ngắn ngủi của nó kết thúc, nó có thể ra đi mà không phải nuối tiếc vì đã sống hoài phí hay không có gì đáng tự hào.
Hắn quyết định để Đại Tướng Quân ra trận, ít nhất là một lần.
Vấn đề là, đấu dế cần hai con từ hai phe đối lập. Vì vậy, Ngụy Nghiệp Chiêu tặng ta một con dế khác, bảo rằng con dế này là "đối thủ" cho Đại Tướng Quân.
Hắn nói xong, đưa ta con dế. Ta không biết phải khóc hay cười, nhưng cũng không từ chối.
Chiến sự chạm vào là nổ ngay.
Đêm ấy, nguyệt hắc phong cao, ta đến chiến trường đúng như đã hẹn.
Khi ta tới nơi, Ngụy Nghiệp Chiêu đang cầm một quyển sách, chìm trong suy tư, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy ngẫm về chiến lược cho trận đấu. Trong khi đó, Đại Tướng Quân ở trong lòng hắn lại không giấu nổi sự phấn khích, phát ra những tiếng hò hét lảnh lót như thể đã sẵn sàng lao vào trận địa.
Đêm dài tĩnh lặng, gió khẽ lướt qua, mọi thứ im ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng râm ran. Trận chiến diễn ra kịch liệt. Hai con dế lao vào nhau với tất cả sức mạnh của chúng, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, dù đã cố gắng hết sức, "Tiểu Thiết Chùy" của ta vẫn không thể thắng nổi Đại Tướng Quân. Ta đành chấp nhận thất bại.
Lúc đó, thanh phong thổi qua nhè nhẹ, mùi hoa quế thoang thoảng trong không gian. Ngụy Nghiệp Chiêu nằm dài trên sàn, phát ra một tiếng thở đầy thỏa mãn, như thể hắn vừa đạt được một thành tựu lớn lao.
Nhưng hắn không hề biết, hôm nay là ngày sinh nhật của ta.
Và món quà duy nhất ta nhận được trong ngày này... là một con dế.