3
Tứ hôn thánh chỉ nhanh chóng được ban hành.
Vì hôn lễ của hoàng thất yêu cầu công tác chuẩn bị phức tạp và kéo dài, ta và hoàng thái tôn không thể lập tức thành hôn.
Ta được đưa đến Đông Cung, nơi ở của Thái Tử Phi, người sau này sẽ là bà mẫu( mẹ chồng) của ta, đã tiến hành dạy dỗ ta mọi mặt.
Trong quá trình này, ta cũng dần làm quen với phu quân tương lai của mình, hoàng thái tôn Ngụy Nghiệp Chiêu.
Ngụy Nghiệp Chiêu, hoàng thái tôn, là con trai thứ ba của hoàng đế, bệ hạ đặt tên cho hắn là "Nghiệp Chiêu", với hy vọng hắn sẽ có thể thành tựu một sự nghiệp vĩ đại. Điều này cho thấy, giống như ta, Thiết Trụ, hắn cũng là một cái tên gánh vác kỳ vọng lớn lao.
Bệ hạ rất yêu thích hoàng thái tôn, từ sớm đã xác định hắn sẽ là người kế thừa đế nghiệp. Hoàng thái tôn không chỉ học vấn xuất sắc mà còn rất giỏi về thư pháp, hội họa và nhiều kỹ năng khác. Về mặt nghệ thuật, tài năng của hắn vượt xa cả bệ hạ và ta, có thể nói là 1 trời 1 vực.
Mọi người đều tán thưởng hắn vì khí chất cao quý và dung mạo tuấn tú, hắn đã chiếm được tình cảm rộng lớn từ các nữ nhân. Mỗi khi các vị thương cung trung niên dạy dỗ ta về lễ nghi trong cung, nhắc đến hắn, họ không giấu nổi sự ngưỡng mộ, đôi khi còn thở dài như mây đỏ thoáng qua trên mặt.
Tuy nhiên, đối với ta mà nói, mọi thứ vẫn còn mơ hồ, vì chúng ta chưa bao giờ gặp gỡ chính thức. Ấn tượng của ta về Ngụy Nghiệp Chiêu chỉ dừng lại ở một tiếng cười “Phụt” của hắn mà thôi.
Lần đầu tiên ta chính thức nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu là sau hai tháng kể từ khi ta vào Đông Cung.
Đó là một đêm trăng sáng, tĩnh lặng như nước, khi ta không thể nào ngủ được.
Trăng sáng trên cao, làm cho một người xa xứ như ta càng thêm cảm thấy cô đơn và nỗi niềm tưởng niệm cùng phiền muộn.
Nhưng ta chủ yếu là đói.
Trong suốt thời gian ở Đông Cung, ta phải học rất nhiều về văn hóa tri thức và lễ nghi, đặc biệt là các quy tắc về cách dùng bữa. Những quy tắc này rất nghiêm ngặt, đòi hỏi ta phải duy trì phong thái nhã nhặn, còn không thể ăn quá nhiều.
Gì mà nhai kỹ nuốt chậm, loại huấn luyện tàn khốc này đã mang lại cho ta không chỉ sự mệt mỏi về thể xác mà còn là nỗi khổ sở tinh thần. Ta thường xuyên cảm thấy đói, cảm giác đói kéo dài đến mức tâm trí ta triền miên lâm li.
Mỗi buổi tối, khi các cung nhân đã ngủ say, ta lén lút bò ra khỏi giường, lấy đồ ăn trong phòng và ăn trộm những thức ăn còn lại.
Vậy mà một đêm, Ngụy Nghiệp Chiêu từ đầu tường lật xuống, rồi bắt gặp ta đang gặm một quả táo trong sân. Hai chúng ta nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau trong đêm tối.
Nhiều câu chuyện đẹp đều bắt đầu trong những đêm trăng sáng như thế.
Thiếu niên thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo
Ánh trăng lại sáng tỏ và trong trẻo như vậy.
Chúng ta im lặng nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Trên đời này, danh vọng, lợi ích, và tất cả sự tôn kính đối với tài năng hay đạo đức đều là kết quả của quá trình rèn luyện lâu dài, chỉ có háo sắc, lại hoàn toàn là thiên tính của con người.
Khi nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu khẽ nháy mắt, sự háo sắc trong ta không thể kiềm chế, cái loại thiên tính này nó bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Ngụy Nghiệp Chiêu có vẻ không ngờ rằng, trong đêm tĩnh lặng như thế, lại có một mỹ nữ cô độc còn đang ngồi gặm táo.
Sau khi hắn vội vàng cào nhẹ vào tai, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đó là... Lý Thiết Trụ đúng không? Ngươi có thể giúp ta không..."
Ta nguyện ý
Nếu phải nói thời gian cụ thể thì chắc là bất cứ lúc nào.
Ngụy Nghiệp Chiêu nói: "Ngươi có thể giúp ta tìm 'Tiểu Hồng' không?"
Tiểu Hồng?
Khi nghe thấy cái tên này, nó có vẻ dễ thương và mềm mại hơn cái tên "Thiết Trụ" rất nhiều, và trong lòng ta bất chợt cảm thấy một chút chua xót.
"À, hắn có tên đầy đủ là 'Hồng Quang Khắp Cả Người Uy Vũ Thường Thắng Đại Tướng Quân.'"
"Hồng..."
"Hồng Quang Khắp Cả Người Uy Vũ Thường Thắng Đại Tướng Quân."
Ta gật đầu, "Vậy vị tiểu hồng tướng quân này hiện giờ ở đâu?"
"Ở trong viện của ngươi." Hắn nói, "Ngươi nghe đi."
Ta lắng tai nghe.
Rồi một âm thanh làm tim ta động lòng vang lên.
"Ở hướng này."
Hắn chỉ tay về phía bồn hoa.
Đêm thật yên tĩnh.
Tiếng côn trùng kêu vang trong không gian yên bình.
Trên khuôn mặt hắn thoáng hiện lên một nét ôn nhu, "Ngươi nghe thấy không? Âm thanh đó thật sự rất mỹ diệu."
Đúng vậy, đó là một âm thanh thật sự rất tuyệt vời.
Chúng ta tiến đến gần chỗ dế kêu, hắn lấy ra một cây gậy đánh lửa và hỏi ta: "Ngươi có thể giúp ta châm lửa không?"
Với sự phối hợp của ta, Ngụy Nghiệp Chiêu rất nhanh chóng bắt được con dế có tên là "Hồng Quang Khắp Cả Người Uy Vũ Thường Thắng Đại Tướng Quân."
Hắn cất dế vào trong một ống trúc, và chúng ta ngồi xuống bên bồn hoa, xung quanh là những viên đá.
Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng và lặng lẽ.
Một lúc sau, ta chủ động phá vỡ sự im lặng, đưa ra câu hỏi mà trong lòng ta đã nghi ngờ bấy lâu. Ta nói rằng, kỳ thực con dế này không phải "hồng" như tên gọi, mà lại có màu sắc khá tối, gần như là "đen."
Ngụy Nghiệp Chiêu rất hài lòng với câu hỏi của ta. Hắn ra vẻ người trưởng thành, kiên nhẫn giải thích cho ta.
Hắn nói rằng tên gọi của một thứ gì đó thường tạo ra ấn tượng đầu tiên rất mạnh mẽ, đồng thời cũng tăng cường những cảm nhận đặc biệt về đối tượng đó.
"Ví dụ như, nếu nó tên là 'Hắc Quang Khắp Cả Người Uy Vũ Thường Thắng Đại Tướng Quân,' ngươi sẽ cảm nhận như thế nào?"
Hắn nghiêm túc nhìn ta.
"Cảm giác nó mang lại sự đe dọa, khiến người ta không khỏi lo lắng."
Hắn gật đầu đồng ý.
"Vậy 'Kim Quang Khắp Cả Người' thì sao?"
"Rất hòa nhã, thậm chí có thể tưởng tượng như nó đang được tắm trong mùi hương."
"Vậy 'Lục Quang Khắp Cả Người'?"
"Cảm giác khá phức tạp, chủ yếu là đồng cảm, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để miêu tả cảm giác khi nghe tên này."
Dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Ngụy Nghiệp Chiêu, ta dần dần hiểu rõ hơn về cách hắn lựa chọn tên cho con dế. Hóa ra, hắn rất tỉ mỉ và cẩn trọng khi đặt tên, tất cả đều có ý nghĩa sâu xa.
"Hồng Quang Khắp Cả Người" rõ ràng là một cái tên đầy hy vọng và cát lợi, phản ánh tâm huyết của hắn, đồng thời cũng rất phù hợp với tên gọi "Uy Vũ Thường Thắng," tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo.
Ngụy Nghiệp Chiêu tiếp tục chia sẻ với ta về những điều đáng tiếc trong cuộc sống của hắn. Mỗi người đều có những sở thích riêng, và sở thích của Ngụy Nghiệp Chiêu chính là đấu dế.
Nhưng bệ hạ lại cho rằng, với một người kế thừa đế quốc, đây là một sở thích thực sự không có tiền đồ. Vì thế, Ngụy Nghiệp Chiêu đã bị nghiêm khắc khiển trách.
Bị áp lực từ bệ hạ, hắn buộc phải giấu kín niềm đam mê của mình, từ từ phát triển nó một cách lặng lẽ. Hắn chọn một căn phòng hẻo lánh trong Đông Cung làm nơi ẩn náu cho các chiến binh nhỏ bé của mình. Mỗi đêm, lấy lý do "khổ đọc," hắn âm thầm đến đó, cùng với những chú dế, trải qua những khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc nhất trong ngày.
Thế nhưng, vài ngày trước, một sự cố ngoài ý muốn xảy ra. Con dế mà hắn trân trọng nhất, "Hồng Quang Khắp Cả Người Uy Vũ Thường Thắng Đại Tướng Quân," bất hạnh bị lạc đường.
Hoàng thái tôn điện hạ đau khổ vì mất đi "người bạn" thân yêu. Trong nội tâm dằn vặt, hắn không thể báo cho bất kỳ ai, bởi nếu bệ hạ phát hiện, hậu quả sẽ không thể lường trước. Nhưng hắn cũng không thể buông bỏ niềm tiếc nuối, đành phải lén lút lang thang khắp các góc Đông Cung vào mỗi đêm, mong tìm lại "đại tướng quân" .
Đêm nay, khi đi ngang qua sân của ta, hắn bất ngờ nghe thấy tiếng dế kêu quen thuộc vọng ra từ bên ngoài tường. Sự vui sướng ấy đã dẫn đến lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, và theo ta cảm nhận, đó là một cuộc gặp vô cùng hòa hợp.
Trước khi rời đi sau khi trèo qua bức tường, hắn nghiêm túc nhìn ta và nói:
“Lý Thiết Trụ, tên của ngươi... ừm, mang lại cảm giác như... trụ cột của quốc gia. Lúc nghe tên ngươi, ta đã không nhịn được mà cười.”
Thế nhưng, sau những gì xảy ra tiếp đó, ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải hắn đã bị ma quỷ ám nhập đêm đó hay không.
Cả ta và Thái Tử Phi đều xuất thân từ Vĩnh Thành, vì vậy ngay từ đầu nàng đã xây dựng một mối quan hệ rất hòa thuận với ta, tựa như mẹ chồng và nàng dâu. Sau khi ta đạt được chút thành tựu trong việc học, nàng thường xuyên đưa ta theo bên mình. Nhờ đó, ta cũng có cơ hội thường xuyên gặp Ngụy Nghiệp Chiêu.
Nhưng lúc này, Ngụy Nghiệp Chiêu mà ta quen biết và Ngụy Nghiệp Chiêu của đêm đầu tiên ta gặp, dường như không phải cùng một người.
Mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều toát lên vẻ cao quý của một hoàng thái tôn. Thái độ của hắn đối với ta luôn nho nhã, lễ độ, nhưng lại mang một sự lãnh đạm và xa cách đến khó hiểu.
Ta thậm chí không thể tưởng tượng nổi rằng con người với phong thái trang nghiêm như vậy lại có thể quỳ xuống đất, hăng hái bới đất bắt dế.
Cùng lúc đó, ta cũng tình cờ nghe được một tin đồn nhỏ. Nghe nói, Ngụy Nghiệp Chiêu vốn dĩ không mấy hài lòng với cuộc hôn sự này. Nguyên nhân là vì hắn đã có một mối quan hệ thân mật, thậm chí có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, với một cô nương khác.