Hồng Đức năm thứ 20, vào mùa hè này, ta gánh vác kỳ vọng của toàn huyện bá tánh. Sau một tháng năm ngày lặn lội đường xa, ta cuối cùng đã đến kinh thành Nam An.

Cùng ta đến còn có mấy chục chiếc xe từ các nơi trong cả nước, mỗi chiếc chở các phủ tham gia tuyển chọn tú nữ.

Chúng ta theo thứ tự di chuyển vào trong thành.

Ngày hôm đó rõ ràng không phải là một ngày hoàng đạo, khi mà cách kinh thành chỉ còn chưa đầy năm dặm, mưa to bắt đầu rơi, cùng với đó là những tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngừng.

Ta và đánh xe đều rất mong chờ sớm vào thành để an trí.

Nhưng trời không chiều lòng người, ngay khi xe ngựa của ta chuẩn bị tiến vào cửa thành, một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh trực tiếp vào chiếc xe mà ta đang cưỡi.

Trong tình huống nguy cấp, xa phu đã nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, còn ta, ngồi trong xe, lúc ấy không hề hay biết gì.

Sau một chớp lửa Phích Lịch Hỏa, thân xe bị hủy hoại.

Mưa to trút xuống như bồn nước.

Ta ngây người như phỗng
Lông tóc không hề bị tổn thương.

Rất khó để miêu tả tâm trạng lúc đó, bởi vì từ khoảnh khắc ấy, ta đã bước vào một trạng thái như lạc vào cõi thần tiên, có thể ăn, có thể ngủ, nhưng lại chẳng nói một lời nào.

Khi ta hoàn hồn trở lại, bất ngờ ta đã vượt qua kỳ tuyển chọn của Lễ Bộ, chỉ còn chờ đợi ngày vào cung để tham gia quyết tuyển cuối cùng.

Ngày ta tiến cung, trời sáng rực rỡ.

Ta cùng 29 tú nữ khác, mỗi người đều mặc váy thúy màu xanh, không tô son phấn, chỉ có một lớp nước canh trong suốt trên mặt, theo sau các quan viên dẫn đầu, lặng lẽ tiến vào hoàng thành, bước vào đại điện tuyển tú.

Trong đại điện, ngồi chật 1 đám những người tôn quý nhất của đế quốc.

Hoàng đế, Thái tử, Thái Tử Phi, và quan trọng nhất là hoàng thái tôn Ngụy Nghiệp Chiêu, người sẽ quyết định sự lựa chọn này.

Ấn tượng đầu tiên của ta về Ngụy Nghiệp Chiêu là một tiếng "phụt."

Khi ta bước vào đại điện, bầu không khí tĩnh lặng bị một tiếng cười to phá vỡ.

"Phụt."

Có người đang cười.
Phi thường lảnh lót.

Tiếng cười lảnh lót khiến ta theo bản năng hướng về phía thanh nguyên, chỉ thấy một chàng thiếu niên trong chiếc hồng bào ngồi trên ghế. Hắn ta dùng tay áo che miệng, cả người run rẩy.

Ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh như mặt nước, quỳ xuống hướng về phía trên, nơi có thân ảnh uy nghiêm mờ ảo.

“Dân nữ Lý Thiết Trụ tham kiến Hoàng thượng.”

Sự bình tĩnh của ta trái ngược hoàn toàn với hoàng đế, người rõ ràng rất hưng phấn. Với giọng điệu kinh hỉ, ngài hỏi ba chữ:

“Chính là ngươi?”

Sau một hồi, ta mới hiểu được ba chữ này xuất hiện trong ngữ cảnh ấy vì lý do đặc biệt.

Vụ sét đánh ngày đó đã tiết lộ một điều.

Sự việc hôm ấy diễn ra như sau: Lễ Bộ, với yêu cầu tuyển chọn nhân sự rất cao, đã cử người đến hiện trường để tiến hành khảo sát. Ban đầu, mục tiêu là cửa thành Nam An. Nhưng điều bất ngờ là, khi tia sét ban đầu đi thẳng về phía thành lâu, trong một khoảnh khắc, nó đột ngột thay đổi hướng, và thay vì tiếp tục hướng về thành lâu, nó lại chuyển hướng về phía xe ngựa của ta, chỉ còn khoảng 10 mét nữa.

Rất khó để nói rõ, liệu có phải là vận mệnh đã được định sẵn hay có một lực lượng thần bí nào đó bảo vệ thành lâu, bảo vệ Nam An thành, bảo vệ ta trong lúc đại nạn?

Điều càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là, mặc dù chiếc xe ngựa bị đánh nát, những người trong xe lại không bị thương một chút nào, thậm chí vẫn thể hiện sự bình tĩnh không hề tầm thường.

Những người chứng kiến đã mô tả rất chi tiết về sự việc, cùng với phản ứng của ta ngay lúc đó.

Mười người trong số họ đều cho rằng ta "vẫn ngồi im, thần sắc như thường", và một người trong số họ đã thêm một câu, "Nàng ấy có quầng sáng".

Lễ Bộ đã cử người kiểm tra và xác nhận những thông tin này, trong đó có câu "Nàng ấy có quầng sáng".

Trùng hợp thay, vào lúc đó, các quan viên tại Khâm Thiên Giám, nơi đang tiến hành bói toán cho việc tuyển phi của hoàng thái tôn, cũng đã nhận được một kết quả: Quẻ tượng là chấn, chấn tức là sấm sét, điều này có nghĩa là tương lai phi tần của hoàng thái tôn sẽ là một cô nương có mối quan hệ với sấm sét.

Tất cả những thông tin này được chuyển đến tai bệ hạ, và ngài vô cùng ngạc nhiên, quyết định phải gặp gỡ cô nương này, người không chỉ có truyền thuyết mà còn mang theo điềm lành thần bí Thiết Trụ cô nương.

Khi ta đứng trước mặt ông, ông kinh ngạc vui mừng và thốt lên: "Chính là ngươi!"

Tuy nhiên, lúc ấy ta vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ này, chỉ có thể giữ thái độ cung kính và trả lời: "Đúng là dân nữ."

Bệ hạ cười hô hô haha, sau đó liền hỏi ta một câu: "Lý Thiết Trụ, ngươi có tài nghệ gì không?"

Lúc ấy, ta mới nhận ra mình là người duy nhất trong số các tú nữ bị hỏi về tài nghệ. Trước đó, không ai nhắc nhở chúng ta rằng trong buổi tuyển phi, sẽ yêu cầu phải biểu diễn tài nghệ.

Lòng bàn tay ta toát mồ hôi.

Nói thật, ta thấy xấu hổ.

Mặc dù cha ta là người có tài trong lĩnh vực văn học, nhưng bản thân ta chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ lĩnh vực nghệ thuật nào.

Cha ta từng muốn dạy ta về văn học, dùng chính tác phẩm của mình, 《Bực tức》, làm mẫu mực để giáo dục ta. Tuy nhiên, dù ông có kiên nhẫn thế nào, ta chỉ nhớ kỹ được hai câu:

"Ngô phụ làm nghề nguội hề,
Ngô cũng làm nghề nguội."

Trong lòng ta thực sự hoang mang, và thời gian cứ trôi qua, bệ hạ vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của ta.

Cái khó ló cái khôn trong tình huống ấy, ta nhớ ra rằng mình có một kỹ năng mà có thể miễn cưỡng coi là tài nghệ.

Vì vậy, ta trả lời: "Dân nữ sẽ vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu."

Vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu là một dạng nghệ thuật dân gian, chủ yếu được thể hiện bởi những người ăn xin hành nghề hoặc các tăng lữ chùa miếu.

Ta có thể tiếp xúc và học được loại nghệ thuật này là vì hồi nhỏ, thường xuyên có lão khất giả đến nhà ta xin ăn.

So với cha ta với những tác phẩm văn học nghiêm túc như 《Bực tức》, những lời hát từ trúc bản của lão khất lại có sức hút mạnh mẽ hơn đối với ta khi còn nhỏ. Ta rất nhanh chóng học được nghệ thuật này, khiến cho cha ta từng nghi ngờ về khả năng dạy dỗ của ông.

Lúc này, đại điện vốn đang rất yên tĩnh lại trở nên yên lặng hơn. Dư quang, thiếu niên trong hồng bào cũng không còn cử động, bốn phương tám hướng ánh mắt đều chằm chằm vào ta.

Bệ hạ “Nga” một tiếng, vẫy tay ra hiệu và nói: “Tới! Cho trẫm xướng một đoạn đi!”

Ngay lập tức, công cụ biểu diễn được đưa đến tay ta.

Ta cầm trúc bản, giọng nói trong trẻo, chỉnh lại một chút biểu cảm, khuôn mặt rạng rỡ, rồi bắt đầu biểu diễn.

“Ai! Ai!

Trúc bản nhi phi, trúc bản nhi khởi.

Bát tiên đông du hiện thần tích.

Hồ lô bán dược Thiết Quải Lí,

Tiêu phiến hóa thuyền Hán Chung Ly.

Lữ tổ bảo kiếm có thể rồng bay,

Quả lão gấp giấy đảo kỵ lừa.

Tiên cô phủng liên tới, thải cùng đạp ca đi.

Quốc cữu cầm ngọc bản, Tương tử hoành thổi sáo.

Bát tiên vì sao tới gặp nhau?

Tương ta đại chiêu hồng đức đế!

Hồng đức đế, một mười sáu năm phong cùng vũ.

Phong cùng vũ, đao tới, hỏa đi.

Đuổi thát lỗ, phục Trung Hoa, cứu bá tánh, lập kỷ cương!

Tứ hải yến, Hoàng Hà thanh, từ đây liền ~ lương có thịt cái kia hào có cá, thân có y cái kia ung có mễ!

Bát tiên tề trợ hồng đức gia, trả ta đại chiêu hảo! Thiên! Mà!"

Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT

Ta chuyên chú vào biểu diễn, cho đến khi nghe thấy một âm thanh khác trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên cùng với tiếng dao của ta.

Ta dừng lại, bệ hạ cũng im lặng.

Ông vui vẻ cười lớn, sau đó nói một câu, chỉ trừ hắn ra, bất kỳ ai nói câu đó đều sẽ bị chém đầu.

“Trẫm năm xưa lúc khất thực, nhất định đã gặp cái này!”

Không khí vui vẻ của buổi tuyển tú giữa khách và chủ cuối cùng cũng kết thúc.

Lớn lao như thế, ta đã vượt qua kiếp nạn sét đánh mà không bị thương, lại có sự tương thích kỳ diệu với trời cao, đồng thời lại gần như đồng điệu với hoàng đế về nghệ thuật thượng phẩm.

Tất cả những điều này chỉ rõ:

Ta, thiếu nữ Lý Thiết Trụ,

Chính là người được chọn làm phi cho hoàng thái tôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play