Hai mâm bánh trôi, nhìn giống nhau như đúc, nhưng mùi vị lại khác nhau một trời một vực.

Hắn xem như biết rõ đại muội muội muốn làm gì.

Đếm năm bát bánh trôi ra từ nồi, Nhan Văn Khải thầm nghĩ, đại muội muội thật xa cách với phụ thân, ngay cả một bát bánh trôi cũng không cho ăn.

Nhan Văn Khải nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Phụ thân mặc dù đánh đại muội muội, nhưng đó là phụ thân của bọn họ nha, bọn họ làm con, thật đúng là có thể bởi vì một bạt tai liền cùng phụ thân xa cách rồi?

"Đại muội."

Lời khuyên còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vương Mãn Nhi đã mang theo bánh trôi rời đi.

Đạo Hoa quay đầu thấy Nhan Văn Khải lại không ăn, nhất thời kinh ngạc nói: "Tứ ca, bánh trôi không hợp với ca sao?"

Nhan Văn Khải lắc đầu: "Không có."

Đạo Hoa: "Vậy mau ăn đi!" Nói xong, tự mình bưng lên một bát của mình ăn.

Nhan Văn Đào ở bên cạnh thấy Nhan Văn Khải gãi đầu gãi tai, thấp giọng nói: "Dù sao ngươi cũng phải để Đạo Hoa trút nỗi tức giận trong lòng ra chứ, hơn nữa, lần này vốn dĩ chính là đại bá làm không đúng."

Nghe vậy, Nhan Văn Khải đành phải gật đầu, không ở đây suy nghĩ việc này, chuyên tâm ăn.

Tùng Hạc Viện.

Mọi người đang vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nói chuyện.

"Lão thái thái, phu nhân, đại cô nương bảo ta đưa bánh trôi tới cho mọi người."

Nghe vậy, Nhan lão thái thái vui vẻ: "Đang đợi bánh trôi của nàng, mau bưng lên cho ta nếm thử, xem thử tay nghề Đạo Hoa có tiến bộ không?"

Vương Mãn Nhi bất động thanh sắc phát bánh trôi xuống.

"Ừm."

"Không tệ, tay nghề của Đạo Hoa ta thấy còn tốt hơn một chút so với năm trước."

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Nhan lão thái thái, Nhan Trí Cao và người của nhị phòng đều có chút buồn bực.

Thành thật mà nói, bánh trôi nước tối nay bọn họ có chút thất vọng, so với đồ ăn của Đạo Hoa nấu trước đó, thực sự quá bình thường.

Có thể thấy được Lý phu nhân cùng ba người tam phòng đều một mặt tán đồng, những người khác cảm thấy là lạ.

Coi như muốn nâng Đạo Hoa, cũng không cần phải như thế chứ?

Chỉ là một bát bánh trôi bình thường, nhưng nhìn giống như bọn họ ăn được cái gì sơn hào hải vị.

Lý phu nhân thấy Tôn thị nhìn thẳng vào mình, hỏi: "Thế nào, bánh trôi nước không hợp khẩu vị đệ muội?"

Tôn thị lập tức lắc đầu.

Lý phu nhân thu tầm mắt lại, sau đó lại nghiêm túc thưởng thức bánh trôi nước do nữ nhi làm.

Thực sự là quá ngon!

Thấy Lý phu nhân vẻ mặt hưởng thụ, Ngô thị cũng như thế, Tôn thị sợ hãi than, hôm nay bà ta mới phát hiện, hai người này giống như lão thái thái, là cao thủ diễn xuất nha.

Trong lòng Nhan Trí Cao và Nhan Trí Viễn cũng có suy nghĩ tương tự, đương nhiên, đối tượng bọn họ kinh ngạc kêu lên là Nhan Trí Cường.

Không nghĩ tới lão Tam bình thường một bộ thành thật chất phác, vì lấy lòng mẫu thân, có thể phát huy ra kỹ năng diễn xuất cao siêu như thế, phục, thật sự là phục!

Đêm giao thừa, nhà họ Nhan ăn rất yên tĩnh, có cha tiện nghi ở đây, Đạo Hoa nghĩ đến bị đánh một bạt tai ở trong đình, đừng nói kéo theo bầu không khí, nàng có thể nhịn được không đi, đã là rất khắc chế rồi.

Đến bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ tiếng gầm rú trong tai và sự đau đớn bỏng rát trên mặt.

Phụ thân tiện nghi lúc ấy hễ nhớ một chút tình cha con, cũng sẽ không đánh ác như vậy.

Đối với người cha như vậy, nàng không muốn trả giá thêm tình cảm.

Nhan Trí Viễn muốn điều động bầu không khí trên bàn, nhưng Nhan lão thái thái không mấy hứng thú, Lý phu nhân cũng không tiếp lời, trong mấy đứa nhỏ, cũng chỉ là Đạo Hoa và Nhan Văn Khải hài hước một chút, đáng tiếc đêm nay hai người đồng thời im lặng, Nhan Di Nhạc ngược lại hoạt bát, nhưng lời nàng nói, căn bản không nhấc lên nổi hứng thú của mọi người.

Vì thế, bữa cơm tất niên năm này, Nhan gia rất nhanh đã kết thúc.

"Được rồi, các ngươi đều đi đi, trở về viện của mình đón giao thừa." Nhan lão thái thái nhàn nhạt nói.

Nhan Trí Cao lập tức cười nói: "Nương, chúng con sao có thể trở về, ở chỗ này cùng nương."

Nhan Trí Viễn cũng tỏ thái độ: "Đúng vậy, nương để chúng con ở bên người đi."

Nhan lão thái thái cũng không tiện phụ lòng hiếu thảo của các con trai, bà không nói gì, quay đầu nhìn về phía ba đứa con dâu: "Bọn nhỏ còn nhỏ, không cần đón giao thừa, mang về ngủ đi."

Tôn thị thấy nhi tử nữ nhi bộ dạng nhàm chán, liền cười nói: "Vậy con dẫn bọn họ trở về trước, đợi lát nữa lại tới bồi nương."

Nhan Trí Cao dưới ánh mắt tội nghiệp cầu cứu của Nhan Di Song, nghĩ đến Lâm di nương một mình ăn cơm tất niên, cũng nói: "Nương, nhi tử cũng dẫn Di Song và Văn Bân về Song Hinh viện trước, lập tức sẽ trở lại."

Nhan lão thái thái khoát tay áo nhìn Ngô thị: "Văn Huy còn nhỏ, ngươi cũng mang nó về ngủ đi."

Ngô thị còn chưa nói, Nhan Văn Huy 6 tuổi đã sải đôi chân ngắn ngủn chạy tới bên cạnh lão thái thái, ôm chân lão nhân gia làm nũng nói: "Tổ mẫu, con muốn cùng người và đại tỷ tỷ đón giao thừa."

Nhìn thấy tôn tử, Nhan lão thái thái nở nụ cười nhiều hơn, xoa đầu Nhan Văn Huy: "Vậy nếu con mệt mỏi thì phải nói với nương con, con còn nhỏ, không thể thức đêm."

Nhan Văn Huy gật đầu lia lịa, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài tìm Đạo Hoa.

Rất nhanh, mấy người Nhan Trí Cao rời đi, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Nhan Trí Viễn nhìn người ở lại, lão tam là người không thích nói chuyện, đại chất tử cũng là người nội liễm. Mấy năm qua đại tẩu còn đỡ, năm nay hắn không dám đi chọc vào rủi ro.

Nhìn một vòng, Nhan Trí Viễn nghẹn họng, trong phòng nhiều người như vậy, hắn lại không tìm được một người nói chuyện.

Được, mọi người cứ an tĩnh ngồi đón giao thừa như vậy đi.

"Tổ mẫu!"

Đột nhiên Đạo Hoa mang theo Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải, còn có cái đuôi nhỏ Nhan Văn Huy chạy vào.

Nhìn thấy Đạo Hoa, vẻ tươi cười trên mặt Nhan lão thái thái mới nhiều hơn: "Nhanh như gió, không có dáng vẻ của một cô nương, các ngươi đi đâu vậy?"

Đạo Hoa quơ quơ lá bài trong tay: "Sợ tổ mẫu đón giao thừa nhàm chán, tôn nữ cố ý đi lấy cái này."

Hai mắt Nhan lão thái thái sáng ngời, Nhan Trí Cường vẫn luôn ngồi bất động cũng cười đi tới: "Đang nhàm chán, đánh bài vừa vặn, nương chúng ta chơi “'Bài tiếp rồng" đi.”

"Đến đây!"

Lão thái thái vốn không có hứng thú gì nháy mắt tinh thần tỉnh táo, vung tay lên, dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há mồm của đám người Nhan Trí Viễn, bắt đầu tích cực xào bài.

Bài được chế tác dựa theo bài poker ở kiếp trước, lúc ở quê nhà, bởi vì hoạt động giải trí quá ít, mỗi lần ăn tết, nàng đều chơi "Bài tiếp rồng" với Nhan lão thái thái để giết thời gian.

"Bài tiếp rồng" cũng là một loại giải trí khó có được của Nhan lão thái thái.

Hai người Nhan Trí Cường và Đạo Hoa quen thuộc ngồi xuống.

Đạo Hoa cười nói: "Tổ mẫu, có tặng thưởng không?"

Nhan lão thái thái cười tủm tỉm móc hầu bao ra: "Đêm nay nếu con có bản lĩnh, có thể thắng hầu bao của lão bà tử."

Đạo Hoa và Nhan Trí Cường lập tức nhìn nhau cười.

Mắt thấy ba người Đạo Hoa sắp bắt đầu lật bài, Nhan Văn Khải vội vàng nói: "Đại muội muội, chúng ta đâu?"

Đạo Hoa: "Các người nhìn xem trước, chờ học xong, rồi mở thêm một ván tự chơi."

“Bài tiếp rồng” đơn giản dễ bắt mắt, Nhan Văn Đào cũng thích chơi, lập tức nói: "Đại muội muội, muội còn bài nữa không, cho ta, ta đến dạy bọn Văn Khải chơi thế nào."

Hoa Đạo lại lấy từ trên người ra một bộ bài, đưa cho Nhan Văn Đào, sau đó vẫy vẫy tay với Lý phu nhân: "Nương, người qua đây, con dạy người chơi bài như thế nào, đợi lát nữa người chơi với tổ mẫu."

"Hay lắm!"

Lý phu nhân cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Đạo Hoa.

Còn Nhan Văn Đào và Nhan Văn Khải thì chạy đi tìm Nhan Văn Tu, kéo đại ca lại tổ chức một ván mới.

Trong lúc nhất thời, cũng chỉ còn lại Nhan Trí Viễn ngồi khô khan.

Nhìn nương và lão tam đầu óc không linh hoạt lắm, Nhan Trí Viễn đi tới cạnh ba đứa cháu, tò mò nhìn bọn nó chơi thế nào. Mới không bao lâu đã thấy hứng thú, muốn tranh với ba đứa cháu.

Đợi đến khi Nhan Trí Cao đưa Hoàn Nhan Di Song và Nhan Văn Bân trở về, lúc trước còn lạnh lùng đón giao thừa, giờ lại trở nên náo nhiệt không thôi, tiếng cười nói cách rèm cửa cũng có thể nghe được.

Vừa vào phòng, liền nhìn thấy thê tử và tam đệ đang chơi bài với lão thái thái, ba người đều là mặt mày tươi cười; Bên kia, nhị đệ cũng đang chơi bài với mấy người Văn Tu, trong lúc đó đùa giỡn ầm ĩ, chơi đến quên cả trời đất.

Mà trưởng nữ thì đi lại hai bên cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng rót thêm chút nước trà và điểm tâm cho mọi người, ở phía sau nàng, còn có tiểu Văn Huy.

Tất cả đều vui vẻ hòa thuận.

Dường như sự lạnh lẽo trong bữa cơm tất niên trước đó chỉ là ảo giác.

"Đại ca, sao giờ huynh mới về, mau, tới chơi với nương một ván."

Ngay khi Nhan Trí Cao nghĩ đến những điều này, Nhan Trí Cường đột nhiên đi tới, kéo hắn ngồi xuống vị trí của mình.

Nhan Trí Cao nhìn mẫu thân và thê tử, cười nói: "Cái này ta không biết chơi, tam đệ phải chỉ lại cho ta biết."

Nhan Trí Cường lập tức nói: "Rất đơn giản, huynh xem đệ và nương đều biết chơi đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play