Song Hinh Viện.
Lâm di nương đứng ở cửa viện, hai mắt không nỡ nhìn Nhan Trí Cao dẫn theo Nhan Di Song, Nhan Văn Bân đi ra cửa viện.
“Nàng mau về phòng đi, bên ngoài rất lạnh, cơm nước xong xuôi, ta sẽ sai người đưa Di Song và Văn Bân về cùng nàng." Nhan Trí Cao cưỡng ép bỏ qua sự không nỡ trong mắt Lâm di nương, nói xong câu này liền nhanh chóng kéo hai đứa con rời đi.
Nhan Di Song và Nhan Văn Bân quay đầu nhìn Lâm di nương lẻ loi đứng ở cửa nhìn bọn họ, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.
Nhan Văn Bân giữ chặt tay ông: "Phụ thân, chúng ta không thể dẫn theo di nương cùng đi sao? Năm trước lúc ăn cơm tất niên, di nương cũng đi nha."
Nhan Trí Cao day trán, không biết nên nói thế nào.
Hôm nay nếu hắn mang theo Lâm thị đi Tùng Hạc Viện, đừng nói mẫu thân, cho dù là thê tử, phỏng chừng cũng sẽ xù lông, bữa cơm tất niên đêm nay cũng đừng muốn ăn.
Hắn cũng không ngờ đánh trưởng nữ một bạt tai, sẽ dẫn xuất mẫu thân cùng thê tử phản ứng lớn như thế.
Nhan Di Song yếu ớt mở miệng: "Phụ thân, là vì đại tỷ tỷ sao?"
Nhan Trí Cao xoa đầu Nhan Di Song, thở dài một hơi: "Không liên quan gì tới đại tỷ tỷ của con, đi thôi, đi trễ thì không còn gì để ăn nữa."
Trước cửa Song Hinh viện, thấy Nhan Trí Cao không quay lại gọi mình, trong mắt Lâm di nương xẹt qua một tia mất mát.
Bà đã đoán được cho dù lão thái thái tức giận như thế nào, cũng sẽ không nể mặt con trai mình, nhưng lại không tính trúng, lần này phu nhân lại quả quyết không nể mặt như thế.
Nhan gia vốn liếng quá mỏng, chi tiêu hằng ngày, chuẩn bị trên dưới đều cần Lý phu nhân đi chủ trì, cho nên, mặc dù lão gia thương tiếc bà nữa, một khi thái độ Lý phu nhân kiên quyết, hắn cũng sẽ không quá bôi nhọ mặt mũi của bà.
Thế là, ủy khuất chỉ có thể là nàng.
"Không vội, chúng ta từ từ." Ánh mắt Lâm di nương trở nên kiên định, bà không tin một nam nhân lại để mình bị thê tử đè ép, Lý phu nhân bây giờ làm càng rõ ràng, ngày sau lão gia sẽ càng phản cảm.
Nhìn xem, đại cô nương nàng sinh ra, lão gia không phải nói đánh là đánh sao?
Cùng lúc đó, Tùng Hạc viện.
Người của nhị phòng, tam phòng đã sớm đến, giờ phút này đang cùng Nhan lão thái thái làm việc nhà.
Mấy đứa tôn tử tôn nữ đều nghĩ hết cách chọc cho lão thái thái vui vẻ, đáng tiếc, lão thái thái vẫn luôn không yên lòng nhìn về phía cửa viện.
Nhan Văn Kiệt dùng tay đụng vào Nhan Văn Tu, thấp giọng nói: "Đại ca, sao tổ mẫu chúng ta không giống với nhà khác, lão thái thái nhà khác có ai không thích tôn tử, sao trong mắt nhà chúng ta chỉ có mỗi tôn nữ thôi?"
"Đó là bởi vì đại muội muội được yêu thích đáng yêu!"
Nhan Văn Tu còn chưa lên tiếng, Nhan Văn Khải ở bên cạnh đã tiếp lời.
Ai ngờ, nghe xong lời này, Nhan Văn Kiệt cười nhạo một tiếng:”Yêu thích? Đại muội muội nếu thật sự được yêu thích, làm sao lại bị đại bá tát một bạt tai?"
Nghe vậy, Nhan Văn Khải "bịch bịch" một cái đứng lên, tức giận nhìn Nhan Văn Kiệt: "Ngươi có ý gì?"
Nhan Văn Kiệt cũng không sợ Nhan Văn Khải, hừ lạnh nói: "Sao ta nói không đúng? Đại muội muội tự mình làm ra chuyện, còn chết không thừa nhận, bị đại bá tát một bạt tai, còn không nhận sai, khiến cho mọi người ngay cả một năm cũng không qua được..."
"Ầm!"
Nhan Văn Kiệt còn chưa nói hết lời đã bị một quyền của Nhan Văn Khải đánh nằm trên đất.
“Ai bảo ngươi nói lung tung, ai bảo ngươi nói lung tung!”
Nhan Văn Khải thấy Nhan Văn Kiệt ngã xuống đất, lập tức cưỡi trên người hắn, hai nắm đấm như mưa "Lốp bốp" không ngừng đánh lên người hắn.
Sự tình tới quá đột ngột, động tác của Nhan Văn Khải lại quá nhanh chóng, Nhan Văn Kiệt cũng bị đánh đến kêu gào, những người khác mới phản ứng lại được.
"Văn Kiệt!"
Tôn thị nhìn thấy nhi tử bị đánh, lập tức nhào tới.
Mắt thấy sắp bổ nhào vào người Nhan Văn Khải, Nhan Trí Viễn lập tức đi lên trước, kéo Nhan Văn Khải lên, ném cho nhi tử Nhan Văn Đào, sau đó lại đi đỡ Nhan Văn Kiệt.
Nhan Văn Kiệt nhe răng trợn mắt được đỡ lên.
Nhan Văn Khải không ngốc, ngoại trừ quyền đầu tiên đánh vào mặt Nhan Văn Kiệt, những thứ khác đều nện lên người hắn, cho nên Nhan Văn Kiệt nhìn qua cũng không có chuyện gì.
"Văn Khải, tại sao ngươi lại đánh nhị ca của ngươi?" Tôn thị mặt mũi tràn đầy tức giận chất vấn Nhan Văn Khải.
Nhan Văn Khải: "Ai bảo hắn miệng tiện, lung tung bịa đặt hại danh đại muội muội!"
Nhan Văn Kiệt xoa mặt, căm giận nhìn Nhan Văn Khải: "Ta nói bậy chỗ nào chứ, lẽ nào lễ mừng năm mới của chúng ta thành ra thế này, không phải là vì đại muội muội sao? Những năm trước khi muội ấy chưa tới, trong nhà náo nhiệt cỡ nào?"
"Ngươi nhìn xem chúng ta năm nay đã qua, không có y phục mới thì thôi, ngay cả ăn cũng chỉ là chút đồ ăn bình thường, đây gọi là ăn tết sao? May mà đại bá còn là một huyện trưởng, ta thấy còn không có tốt bằng một nhà điển lại."
Lời này vừa ra, người trong phòng đều sửng sốt.
Ngay cả Tôn thị và Nhan Trí Viễn cũng không ngờ con trai của bà ta lại nói ra những lời như vậy vào lúc này.
Nhan lão thái thái ngồi trên ghế càng tức giận không chịu được, tay chỉ vào Nhan Văn Kiệt cũng run lên.
Trong lúc mọi người ở đây trầm mặc, Lý phu nhân vén rèm lên đi đến, mặt không biểu tình nhìn Nhan Văn Kiệt: "Xem ra là người quản lý sự vụ nhà là ta không như ý Nhan nhị thiếu gia ngươi!"
"Thế này đi, từ nay về sau, cái nhà này giao cho mẫu thân ngươi quản lý, ngày sau Nhan nhị thiếu gia ngươi muốn thế nào thì thế đó, ngươi thấy thế nào?"
Nhan Văn Kiệt ngay khi Lý phu nhân xuất hiện liền sợ hãi, lập tức lùi về phía sau mẫu thân mình.
Trước đó nhìn thấy bữa cơm tất niên bình đạm, trong lòng hắn liền nổi giận, Nhan Văn Khải nhảy ra, hắn không hề suy nghĩ, đem toàn bộ bực bội trong lòng nói ra.
Chưa từng nghĩ, bị đại bá mẫu nghe được.
Tôn thị lập tức đi lên bồi tội: "Đại tẩu, tẩu nói gì vậy, quản gia gì đó mặc kệ nhà, tẩu còn không biết ta hay sao mà nói những lời đó?!."
“Tên Văn Kiệt này là do ta không dạy tốt, hôm nay hắn điên rồi, trở về ta nhất định sẽ trách phạt hắn." Nàng cũng muốn quản gia, nhưng nàng nào có bạc để duy trì chi tiêu của Nhan gia.
Lúc này, Đạo Hoa đi theo Lý phu nhân vào phòng, không nhìn những người khác, đi thẳng đến chỗ lão thái thái, cười nhìn về phía lão thái thái: "Tổ mẫu."
Nhan lão thái thái nhếch miệng cười: "Nhị ca ngươi nói mê sảng đấy, đừng nghe hắn."
Đạo Hoa cười gật đầu, ý cười không đạt tới đáy mắt: "Ta biết."
Tôn thị đẩy đẩy Nhan Văn Kiệt: "Còn không mau đi xin lỗi đại muội muội của ngươi?"
Nhan Văn Kiệt có chút không được tự nhiên tiến lên, nói xấu sau lưng người khác bị người trong cuộc nghe được, rất lúng túng.
"Đại muội muội, ta vừa rồi đang đùa giỡn với Văn Khải, không phải có ý muốn nói ngươi."
Đạo Hoa cũng cười gật đầu, giống như là tha thứ cho Nhan Văn Kiệt, nhưng lại không nói gì.
Lúc này Nhan Trí Cao dẫn theo Nhan Di Song và Nhan Văn Bân đến.
Vừa nhìn thấy Đạo Hoa ngồi bên cạnh Nhan lão thái thái, Nhan Trí Cao và Nhan Di Song đều có chút không được tự nhiên.
Hai cha con này, một người đánh Đạo Hoa một bạt tai, một người nói dối làm hại Đạo Hoa bị đánh một bạt tai, bây giờ nhìn thấy đương sự có thể tự tại mới là lạ.
Đạo Hoa nhàn nhạt nhìn thoáng qua hai người, liền tiến đến bên tai Nhan lão thái thái nói: "Tổ mẫu, con vừa mới nhìn thấy Nhị ca đá Tứ ca một cước, hiện tại con mang Tứ ca đi xuống xem một chút."
Nhan lão thái thái gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."
Đạo Hoa cười đồng ý, sau đó liền chạy ra ngoài, kéo theo Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào rời đi.
Mãi đến khi ra khỏi Tùng Hạc Viện, Đạo Hoa mới cười nhìn về phía Nhan Văn Khải, giơ ngón tay cái lên với hắn: "Tứ ca, dáng vẻ vừa rồi huynh đánh Nhan Văn Kiệt thật sự là cực kỳ đẹp trai." Bây giờ nàng ta ngay cả nhị ca cũng không muốn gọi nữa.
Nhan Văn Khải lập tức đắc ý, ngẩng đầu lên: "Đúng không! Đại muội muội, ta nói cho muội biết, tứ ca của muội lợi hại lắm đó, muội yên tâm, ngày sau ai còn dám bắt nạt muội, ta liền đánh hắn."
Nhan Văn Đào nhận lời: "Ta cũng có thể giúp."
Đạo Hoa cười híp mắt nhìn hai ca ca, trong lúc vô tình tâm tình đã tốt lên: "Đi, muội nấu đồ ăn ngon cho hai ca ca."
Nghe vậy, hai mắt Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào đều sáng lên.
Trong chính viện.
Vương Mãn Nhi đã nấu xong một nồi nước trên bếp lò, bên cạnh đặt hai mâm bánh trôi nước trắng tròn căng và một vò rượu.
Nhìn thấy Đạo Hoa mang theo hai người Nhan Văn Khải trở về, Vương Mãn Nhi lập tức cười hỏi: "Cô nương, bánh trôi có thể cho vào nồi không?"
Đạo Hoa gật đầu: "Trước tiên đặt cái bàn kia lớn hơn."
Vương Mãn Nhi: "Biết."
Đạo Hoa đưa Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào về phòng mình: "Tứ ca, vết thương trên người huynh không sao chứ?"
Nhan Văn Khải khoát tay áo: "Không có việc gì, Nhan Văn Kiệt đừng xem thường ta, nhưng nếu bàn về quyền cước, năm người hắn cũng không phải đối thủ của Tứ ca ngươi." Nói xong, liền dời ánh mắt ra ngoài phòng.
"Đại muội muội, ta có thể uống riêng chén rượu không?"
Đạo Hoa lắc đầu: "Không được, đêm nay phải đón giao thừa, nếu các người uống say thì làm sao bây giờ?Hay chúng ta ăn bánh trôi nha.”
Nhan Văn Khải rầu rĩ gật đầu: "Vậy được rồi, nhưng ta phải nói trước, bánh trôi ta muốn ăn hai bát lớn."
"Được!"
Đạo Hoa cười nói: "Đêm nay ca và Tam ca cứ thoải mái ăn."
Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào lập tức vui vẻ, sau đó trông mong nhìn bánh trôi trong nồi.
Nồi đầu tiên đã nấu xong, hai người muốn đi múc, nhưng lại bị Đạo Hoa ngăn trở: "Không phải nồi này cho các ngươi ăn."
Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào đồng thời sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Vương Mãn Nhi cất bát bánh trôi nước vào.
Sau đó, bánh trôi nhỏ Đạo Hoa tự mình nấu.
Đợi đến khi bánh trôi nước sôi nấu xong, Vương Mãn Nhi lại bắt đầu múc bát.
Đạo hoa: "Tuyệt đối không được sai."
Vương Mãn Nhi cười nói: "Cô nương, người cứ yên tâm đi, ta tự mình bưng lên bàn, cam đoan không sai được."
Nhan Văn Khải thấy hai người nói rất thần bí, thừa dịp lúc Đạo Hoa hỗ trợ, vụng trộm ăn một cái bánh trôi trước nồi.
"Không thành vấn đề nha?"
Nhan Văn Khải gãi gãi đầu, sau đó lại nhanh chóng ăn một cái bánh trôi ra khỏi nồi, lập tức mở to hai mắt.