Tháng tám mùa thu, ánh nắng chói chang.

Trên cánh đồng mênh mông bát ngát, biển lúa vàng óng bị gió nhẹ thổi qua, nhấc lên tầng tầng lớp lớp sóng lúa.

Bên trong sóng vàng chập chờn vũ động, một tiểu nữ hài mặc váy áo màu xanh , tóc búi quả đào với hai mắt khép nhẹ , hai tay dang rộng , vẻ mặt thích ý chìm đắm trong hương lúa mạ non .

“Đạo hoa ~ ”

“Đạo hoa ~ ”

Âm thanh trong trẻo , vô lo , lại vui vẻ thuộc về chàng trai vang từ xa đến gần, theo gió nhẹ nhanh chóng khuếch tán vào trong sóng lúa.

Tiểu nữ hài nghe thấy tiếng động, hai mắt lập tức mở ra, nghiêng đầu một cái, liền thấy chàng trai bên sườn núi đang vừa phất tay vừa nhanh chóng chạy tới

Nhìn thấy chàng trai , tiểu nữ hài nhướng mày trên mặt lập tức hiện ra nụ cười xán lạn, giơ tay lên hướng thiếu niên huy động:

“Tam ca, ta ở đây!”

Nhan Văn Đào nhìn thấy tiểu nữ hài thì vui mừng, hai chân thon dài càng bước càng lớn.

Giữa biển lúa vàng óng, tiểu nữ hài trong váy màu xanh tươi cười đứng thẳng, mi mục như hoạ, môi không điểm mà đỏ, mắt như sao, da như mỡ đông.

Mỡ đông : trắng nõn nà

Cho dù đã nhìn thấy nàng chín năm, Nhan Văn Đào vẫn cảm thấy đại muội muội nhà mình nhìn thế nào cũng không đủ, giống như ngọc nữ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát.

“Tam ca, sao huynh lại tới đây?”

Chàng trai vừa đến, tiểu cô nương liền cười mở miệng hỏi , hai gò má trắng nõn nhẵn nhụi bởi vì ánh mặt trời chiếu rọi hơi có chút phiếm hồng, nhìn càng thêm ngây thơ đáng yêu.

“Muội còn hỏi, mặt trời lớn như vậy muội nói muội chạy ra ngoài làm cái gì, cũng không sợ mình bị phơi đen."

Nói xong lập tức tháo mũ rơm đội trên đầu xuống, cẩn thận đội lên đầu muội muội .

“Nhìn xem, mặt cũng phơi nắng đỏ lên rồi, sau khi về nhà, tổ mẫu khẳng định sẽ mắng muội .”

Tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng đó, tùy ý để chàng trai đội mũ cho mình, chờ sau khi đội xong, mới thân mật kéo cánh tay chàng trai lên, làm nũng nói:

“Tổ mẫu nếu tức giận, tam ca phải cầu tình giúp muội .”

“Muội ấy!"

Nhan Văn Đào chỉ tay vào trán tiểu nữ hài , thần sắc vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ

“Đi thôi, chúng ta mau về thôi, đại bá gửi thư, tổ mẫu đang chờ muội đọc thư.”

“A?”

Tiểu cô nương sửng sốt một phen

“Sao lúc này lại gởi thư?”

Nhan Văn Đào lắc đầu:

“Sắp đến mùa thu hoạch rồi, chắc là hỏi chúng ta lúc nào thì đi huyện thành mà đại bá được bổ nhiệm đi.”

Tiểu cô nương nhún vai, tỏ vẻ mình không thèm để ý chút nào đối với chuyện này.

Thấy vậy, Nhan Văn Đào vui vẻ cười nói:

“Sao vậy , muội không muốn gặp đại bá và đại bá mẫu à?”

Năm đại muội muội sinh ra, đại bá trúng cử, năm thứ hai liền lấy thân phận đồng tiến sĩ tam giáp được bổ nhiệm làm huyện lệnh thất phẩm, khi đó đại muội muội con nhỏ, thân thể tổ mẫu lại không tốt, đại bá đi nhận chức không tiện mang theo hai người, hai người liền ở lại quê quán.

Lần này ở lại đã tám năm.

Nhìn đại muội muội mới chín tuổi chỉ gặp phụ mẫu mình vài lần , trong mắt Nhan Văn Đào hiện lên một tia đau lòng.

“Muốn gặp nha!”

Tiểu cô nương rất là không để ý đáp lại một câu.

So với việc bị ràng buộc ở hậu viện nhà quan , nàng càng thích cuộc sống điền viên không bị ràng buộc, nếu có thể, nàng tình nguyện cả đời ở trong đồng ruộng, làm người an nhàn.

Lúc này, hai huynh muội đã đi lên đường lớn nông thôn, người xung quanh lập tức nhiều hơn.

“Ai nha, là Đạo hoa và Văn Đào!”

“Tam thúc!”

“Ngô lão gia!”

“Lục thẩm!”

“Ngũ bá bá!”

Hai huynh muội ngoan ngoãn cùng mọi người chào hỏi một hồi, dẫn tới nụ cười trên mặt mọi người chung quanh càng thêm sâu.

“Mặt trời lớn như vậy, sao các ngươi cũng đi ra?”

“Còn có thể là cái gì, chắc chắn là Đạo hoa lại đi ra tuần sát ruộng lúa nhà bọn họ.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vui vẻ cười ha hả.

Tiểu cô nương cũng cười theo: “Không nhìn không được, nhà ta chỉ thu hoạch được chừng ấy thôi.”

“Đạo hoa, nghe thím, cha ngươi là Huyện lệnh đại lão gia, ngươi là thiên kim nhà quan không cần phải vất vả giống như chúng ta, về nhà hưởng phúc của ngươi đi.”

Tiểu cô nương cười trả lời:

“Thẩm tử, huyện lệnh cũng phải ăn cơm nha!”

“Ha ha ha, nhìn Đạo hoa của chúng ta đi, nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ gia đình , khó trách Nhan lão thái thái lại yêu thích nàng như vậy.”

“Không phải là hiếm lạ sao, nếu lão hán ta có một đứa cháu gái như vậy, cũng phải đau chết đi.”

Nghe mọi người nói giỡn chọc cười, trên mặt tiểu cô nương thủy chung tràn đầy mỉm cười, một tay kéo Tam ca nhà mình, một tay nắm bông lúa bên ruộng, bước chân nhẹ nhàng, nhún nhảy đi về phía phòng viện khí phái nhất trong thôn.

Hai huynh muội đi xa, trong đám người lập tức truyền ra thanh âm không hài hòa.

“Chẳng có gì hiếm lạ , còn không phải là một tiểu nha đầu!”

“Lai Nhị , ngươi bớt ở đây miệng thối phun đi, người ta đụng chạm đến ngươi chọc giận ngươi sao?”

“Ta chính là chướng mắt các ngươi nịnh bợ một tiểu nha đầu như vậy, huyện lệnh lão cha kia của nàng phàm là hơi có chút coi trọng nàng, cũng sẽ không đem nàng lưu lại quê quán, một lần lưu chính là tám năm.”

“Ngươi không biết thì đừng nói mò, Đạo Hoa đang tận hiếu thay phụ mẫu với Nhan lão thái thái đấy.”

“Hừ, đây chỉ là lừa mình dối người các ngươi cũng tin? Ta nghe nói, Nhan huyện thái gia lúc mới nhậm chức liền cưới một tiểu thiếp thuộc dòng dõi thư hương , tiểu thiếp kia sinh một đôi long phượng thai, nữ nhi trong long phượng thai như hoa như ngọc, Nhan huyện thái gia vô cùng yêu thích. Đạo Hoa lớn lên ở nông thôn giống như một thôn cô, Nhan huyện thái gia có thể thích mới là lạ.”

Hán tử nông gia nói chuyện rất lớn, hơn nữa giữa ruộng đồng trống trải, cho dù đi được một đoạn, hai huynh muội Nhan Văn Đào vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.

“Tam ca, huynh làm gì vậy?”

Tiểu cô nương kéo Nhan Văn Đào đang muốn quay lại lý luận.

Nhan Văn Đào cao to, chỉ mới mười ba tuổi, chiều cao đã sắp bằng với nam nhân trưởng thành, cô bé suýt nữa không giữ được người.

“Ta muốn đi giáo huấn Lai Nhị , đúng là miệng chó không phun được ngà voi .”

Nhìn Nhan Văn Đào thở phì phò, cô bé lập tức bật cười:

“ Tam ca được lắm, bây giờ huynh có thể nói thành chương rồi đấy!”

Nhan Văn Đào nổi tiếng không thích đọc sách, nghe thấy muội tử trêu chọc, cơn giận trong lòng tiêu tan một chút.

Tiểu cô nương nhân cơ hội kéo người lại:

“Chỉ là một vài lời bàn tán nhàm chán của người ngoài, không cần nghiêm túc như vậy?”

Nhan Văn Đào đưa tay xoa đầu cô bé, đáng tiếc bị mũ rơm cản lại:

“Đạo Hoa, muội đừng nghe bọn họ nói bậy, muội là trưởng nữ Nhan gia chúng ta, nữ nhân của tiểu thiếp kia khẳng định không bằng muội . Cho dù là…...cho dù là…….”

Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào đang nghẹn đỏ mặt, mắt hạnh giảo hoạt đảo quanh, cười sáng lạn nói: “Cho dù là cái gì?”

Nhan Văn Đào cắn răng một cái: “Cho dù là đại bá thật sự thích con gái của tiểu thiếp kia, muội cũng đừng sợ, muội còn có tổ mẫu và chúng ta nữa, chúng ta chắc chắn sẽ không để cho muội bị bắt nạt đâu!”

Tiểu cô nương bỗng nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng có chút chói mắt, tay phải xoay qua lật lại cho đến khi thấy màu xanh lục của đóa hoa lúa trong lòng bàn tay đậm hơn, ý cười trong mắt càng vui vẻ hơn .

"Đúng vậy, vạn sự có tổ mẫu, phụ thân có thể quan lớn hơn nữa, còn dám không nghe tổ mẫu?" Trong giọng nói không có chút lo lắng nào.

“Đạo Hoa, nha đầu điên này, còn không mau mau cút về đây cho lão bà tử, thật muốn bị phơi thành than đen hay sao?!”

Tiếng la hét trung khí mười phần từ trong đình viện cách hơn mười mét truyền ra, vừa nghe, liền biết người kia sức khỏe rất tốt

Tiểu cô nương run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ sải đôi chân ngắn chạy về phía cửa lớn, vừa chạy vừa kêu to: “Tổ mẫu, bông lúa nhỏ đáng yêu của người đã trở về rồi!”

“Ngươi còn biết trở về sao!”

Vừa bước vào cửa lớn, trán của Đạo Hoa đã bị gõ một cái.

“Ôi, Tam ca cứu mạng, tổ mẫu không thương Đạo hoa nữa .”

Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe vang lên trong sân.

Tiếp theo, trong viện một trận gà bay chó sủa.

“Nha đầu điên này, ba ngày không đánh đã muốn dỡ nóc nhà , mặt trời nắng chói chang như vậy cũng không sợ bị rám nắng , mỗi ngày đều chạy ra ngoài, trong ruộng lúa có vàng, hay là có bạc, hấp dẫn ngươi như vậy?”

“Có vàng! Tổ mẫu, người xem lúa vàng óng kia có giống vàng không?”

“Vàng dẻo thì có ? Khuê nữ người ta hận không thể suốt ngày đều trốn ở trong phòng, ngươi ngược lại, không đem mình phơi thành than đen, ngươi liền cả người không được tự nhiên đúng không?”

“Tổ mẫu, oan uổng quá, Đạo hoa mới không muốn phơi thành than đen đâu, con chạy ra ngoài là vì biết mình phơi nắng không đen, ai bảo con di truyền làn da trời sinh quyến rũ của tổ mẫu chứ .”

“Ngươi đừng ba hoa, da của ngươi có tốt đến đâu cũng không bị chà đạp như vậy.”

Trong sân, tiểu cô nương áo xanh như thỏ con chạy vòng quanh sân, sau lưng, một bà lão tinh thần vô cùng phấn chấn, bước đi như bay đuổi theo.

“Nhan Đạo Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta.”

“Không muốn, tổ mẫu dừng lại trước đi ”

“Ta không tin lão bà tử ta hôm nay không bắt được tiểu nha đầu nhà ngươi.”

“Tổ mẫu, con sai rồi, sau này con không bao giờ đi ra ngoài giữa trưa nữa.”

“Còn về sau, ngươi không có về sau.”

“Đừng mà ~”

Nhìn một già một trẻ, mặt không đỏ thở không gấp ngươi đuổi ta chạy , dưới mái hiên một đám người đều một mặt thán phục.

"Mấy năm nay thân thể của nương càng ngày càng tốt." Nhan Trí Cường tam nhi của Nhan gia gượng cười nhìn hai người đang vui đùa ầm ĩ trong viện.

Thê tử Ngô thị hé miệng cười: “Cũng không phải sao, chỉ cần có Đạo hoa ở đây, nương sẽ không có lúc nào nhàn rỗi , tinh thần tự nhiên sẽ tốt lên.”

Nhan Văn Đào cạn lời nhìn cha mẹ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Cha, nương đi khuyên đi, mặt trời to như vậy, cẩn thận bị say nắng .”

Nghe nói như thế, Nhan Trí Cường mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, bước nhanh vào sân, túm lấy Đạo hoa hai má đỏ bừng , quay đầu nhìn về phía lão thái thái: “Nương, con bắt Đạo hoa cho nương, chúng ta vào nhà dạy dỗ nàng thật tốt.”

Nhìn cơ thể cường tráng và cánh tay đầy cơ bắp của Tam thúc Đạo Hoa rất thức thời không giãy dụa, gương mặt tội nghiệp nhìn về phía lão thái thái , bà ấy hơi thở hổn hển, bước nhanh tới.

“Ngươi mạnh như vậy làm gì, nàng mới bao nhiêu tuổi, sao có thể chịu đựng được ngươi xách như vậy?”

Thấy tôn nữ bị Tam nhi xách trong tay, lão thái thái lập tức không vui, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng nhanh chóng nhận người từ trong tay hắn.

Nhan Trí ngượng ngùng sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn biết sẽ có kết quả như vậy, trong nhà, mẫu thân xem Đạo hoa như bảo bối , nương có thể giáo huấn nàng , nhưng nếu người khác dám động vào Đạo hoa , nàng lập tức sẽ mắng ngươi xối xả .

“Đi, theo ta vào nhà.”

Nhan lão thái thái trừng mắt nhìn trưởng tôn nữ , kéo tay nàng và đi về phía phòng chính.

Đạo hoa lần này không náo loạn nữa, thân mật dựa sát vào lão thái thái: “Tổ mẫu, sau này con không dám nữa.”

Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi dám thì sau này cũng không còn cơ hội nữa đâu. Phụ mẫu ngươi gửi thư về, sau này bọn họ sẽ đích thân dạy bảo ngươi, ta xem ngươi còn thoải mái thế nào được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play