Nghe vậy, khuôn mặt vốn đang cười của Đạo Hoa lập tức suy sụp: “Tổ mẫu, chúng ta có thể không đi không? Cứ ở lại Nhan gia thôn, con cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt.”

Nhan lão thái thái đưa tay chỉ vào trán tôn nữ , có chút bất đắc dĩ :

"Con nha, có vài người muốn vào huyện thành còn không có cơ hội, hết lần này tới lần khác con lại từ chối , bảo con đi con không chịu . Đạo Hoa bĩu môi:

“Huyện thành nào có tự do tự tại như trong thôn.”

Nhan lão thái thái biết tính tình tôn nữ nhà mình, cũng không khuyên bảo gì, lôi kéo nàng đến trước chậu nước, tự tay kéo khăn lau mặt cho nàng:

“Ngươi cũng không tệ lắm, không có vẻ xấu, bằng không mỗi ngày đều chạy rong như vậy, sau khi lớn lên xem ngươi còn lập gia đình thế nào?”

Nghe thấy hai chữ lập gia đình, Đạo Hoa run lên, ai oán nhìn lão thái thái:

“Tổ mẫu, cái gì mà lập gia đình hay không lập gia đình, người ta còn nhỏ mà!”

Ở cổ đại sinh hoạt không dễ dàng gì , rõ ràng mới mấy tuổi đã suy nghĩ đến chuyện sau này lập gia đình.

Nhìn vẻ mặt khoa trương của tôn nữ, Nhan lão thái thái cười một cái: “Nhỏ cái gì mà nhỏ, năm nay cháu đã chín tuổi, cũng nên học một vài quy củ rồi. Năm ngoái mẫu thân cháu gửi thư muốn đón cháu qua, cháu đều lấy cớ lão bà ta lừa gạt cho qua, lần này cha mẹ cháu đều phải đón cả tổ tôn , ta xem cháu còn có lý do gì?”

“Cái gì chứ !”

Đạo Hoa lắc lắc cánh tay của lão thái thái, tức giận nói:

“Người ta mới không dùng tổ mẫu làm cớ, cháu gái chỉ là luyến tiếc rời khỏi tổ mẫu thôi.”

“Đừng lắc nữa, lắc nữa lão bà tử ta choáng váng cả đầu.”

Nhan lão thái thái kéo tôn nữ ngồi xuống.

Đạo Hoa nhìn Nhan lão thái thái, xác nhận lần nữa: “Tổ mẫu, thật sự phải rời đi, không thể không đi sao?”

Nhan lão thái thái gật đầu khẳng định: “Không đi không được. Ngươi đó, ta cũng không biết trong cái đầu dưa của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Lớn lên trong thôn, ngày sau ngươi chính là thôn cô, đi huyện thành ngươi chính là tiểu thư nhà quan, ngươi tự mình ngẫm lại đi.”

Đạo Hoa liền biết lần này không thể không đi, cũng không xoắn xuýt nhiều về chuyện này nữa, mà hỏi:

“Vậy còn Tam thúc Tam thẩm thì sao?”

Nhan lão thái thái:

“Bọn họ cũng đi, phụ thân con gửi thư nói lần này có thể hắn còn giữ chức quan cũ , mẫu thân con ở bên kia mua một ít ruộng đất , vừa vặn tam thúc của con đi qua hỗ trợ trông nom một chút.”

Hai tay Đạo Hoa chống cằm, nghi ngờ nói:

"Sao phụ thân còn chưa thăng chức? Ông làm Huyện lệnh đã ba nhiệm kỳ rồi , năng lực này có chút không được a”

Nhan lão thái thái liếc cháu gái một cái, sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên cũng là lo lắng cho con trai trưởng, thở dài nói: “Phụ thân ngươi xuất thân hàn môn, không có gia tộc chống đỡ , trên con đường làm quan cũng không có ai giúp đỡ , thăng chức nào dễ dàng như vậy?”

Lời này không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.

Nàng tuy sống lâu hơn một đời, nhưng thật đúng là chưa từng tiếp xúc quan trường.

Thấy lão thái thái tâm trạng có chút không vui, vội vàng nói sang chuyện khác:

“Vậy những thứ trong nhà làm sao bây giờ?”

Nhan lão thái thái lập tức bị dời đi sự chú ý :

“Tổ mẫu đã nghĩ kỹ, ruộng đất trong nhà sẽ cấp cho người trong tộc gia cảnh nghèo trông nom. Về phần phòng ở, năm ngoái người của ngũ phòng bởi vì cứu người mà gãy mất một chân, bình thường không tìm được việc gì để phụ cấp gia dụng, để cho cả nhà bọn họ ở lại trông coi giúp."

Thấy Nhan lão thái thái đã tính toán xong hết thảy, Đạo Hoa hoàn toàn hết hy vọng: “Vậy chúng ta khi nào đi?”

“Sau thu hoạch vụ thu!”

Nhan lão thái thái thấy tôn nữ lộ vẻ miễn cưỡng , xoa xoa đầu của nàng : “Con đó, sinh ra trong phúc không biết phúc, đi gặp phụ thân làm huyện thái gia, còn không tình nguyện như vậy.”

“Con không có không tình nguyện."

Đạo Hoa thầm nghĩ trong lòng , nàng chỉ là không biết nên làm sao để chung sống với bọn họ.

Thời điểm thai xuyên qua, phụ mẫu kiếp này của nàng tuổi còn không lớn bằng tuổi nàng kiếp trước a !

……………

Nhan gia thôn. Đại viện Nhan gia.

Đạo Hoa ngồi ngay ngắn ở chính phòng , nghiêm túc ghi chép lại thu hoạch năm nay.

Nhan lão thái thái ngồi ở một bên, vẻ mặt từ ái nhìn nàng , thấy tôn nữ ghi chép từng khoản thu hoạch rõ ràng , trên mặt không khỏi càng thêm đắc ý cùng kiêu ngạo.

Bà biết, người trong thôn thầm nói bà thiên vị , , không biết thương tôn tử , hết lần này tới lần khác lại yêu thương một tiểu nha đầu tận xương tủy.

Nhưng những người đó cũng không nhìn xem, Đạo hoa nhà nàng hiếm có biết bao.

Không chỉ có dáng dấp đẹp, còn đặc biệt rất thịnh vượng.

Vừa ra đời, trưởng tử của nàng thi rớt hai lần liền trúng cử, năm thứ hai càng là đề danh bảng vàng, trúng tam giáp đồng tiến sĩ, được bổ nhiệm làm huyện lệnh thất phẩm.

Sau đó, vốn nhà nàng chỉ có thể coi là gia đình bậc trung ở Nhan gia thôn , bắt đầu một năm lại một năm sống tốt hơn , dần dần thịnh vượng lên.

Ngoại trừ những thứ này, nha đầu kia còn đặc biệt có trái tim ấm áp , biết quan tâm đến mọi người làm đến tâm người đều muốn tan chảy .

Trượng phu chết sớm, nàng còn trẻ đã thủ tiết, vì nuôi nấng bốn đứa nhỏ, nàng chỉ có thể làm việc không biết ngày đêm, quanh năm suốt tháng, thân thể suy nhược, yếu kém rất nhiều.

Năm ấy Đại nhi tử được bổ nhiệm làm huyện lệnh, nàng cảm thấy có thể giao phó với trượng phu , áp lực trong lòng vẫn luôn kìm nén bấy lâu nay giờ thoáng cái liền buông lỏng, sau đó thân thể của nàng liền suy yếu.

Từ đó về sau, nàng không thể làm việc nặng nữa, bình thường cũng thở hồng hộc, uống thuốc không ngừng.

Lúc Đại nhi tử nhậm chức, Đạo hoa được giữ lại ở quê nhà, một là lúc ấy tôn nữ còn nhỏ, không tiện bôn ba đường dài; hai là, Đạo hoa trắng trẻo nhu thuận, Đại nhi tử thấy nàng thích, liền cố ý để Đạo hoa lại cho nàng giải sầu.

Lúc nha đầu này năm tuổi, cũng không biết nghe được tin tức từ đâu, nói là có hòa thượng ở một ngôi chùa trên núi cách đó hơn mười dặm có thể trị bệnh của nàng , liền vụng trộm đi theo người trong thôn trực tiếp tới xin thuốc.

Ngày nàng đi ánh nắng mặt trời như thiêu đốt đến người trưởng thành đều sẽ cảm thấy nóng rát , khó chịu , huống chi là một tiểu nhân nhi nho nhỏ như vậy.

Khi nhìn thấy Đạo hoa chạy mấy chục dặm đường, lảo đảo bưng thuốc cầu xin trở về, trái tim của nàng đau thắt lại và cho tới bây giờ chưa từng đau lòng đến như vậy.

Nói đến cũng kỳ quái, từ đó về sau, thân thể của nàng thật sự ngày một tốt hơn, hiện giờ đi ra ngoài, ai không nói một tiếng thân thể nàng tốt, tinh thần cũng tốt ? Ngay cả phụ nhân trẻ tuổi bình thường cũng chưa chắc bằng nàng.

Nha đầu này chính là tiểu phúc tinh của nàng.

“Tổ mẫu, thu hoạch hơn 200 mẫu đất của chúng ta đều phải đưa đến huyện Lâm Nghi sao?”

Sau khi tính toán xong thu hoạch năm nay, Đạo Hoa ngẩng đầu nhìn Nhan lão thái thái hỏi.

Huyện Lâm Nghi chính là huyện thành mà phụ thân nàng nhậm chức.

Nhan lão thái thái gật đầu: “Một số châu phủ ở phương bắc, năm ngoái đều xảy ra hạn hán, huyện Lâm Nghi mặc dù nằm chếch ở phía bắc không có hạn hán, nhưng thu hoạch cũng không tốt lắm, chúng ta đem lương thực qua, một ít giữ lại cho nhà dùng, một ít có thể đổi lấy chút bạc.”

Đạo Hoa thở dài một hơi, ra vẻ lão luyện nói: “Xem ra cuộc sống của phụ thân không được tốt lắm.”

Thiên tai , mặc dù là đặt ở hiện đại, cũng không phải dễ ngăn chặn.

Nhan lão thái thái:

“Biết phụ thân ngươi không dễ dàng , tới huyện Lâm Nghi rồi, ngươi phải thân cận phụ thân ngươi một chút.”

Tôn nữ từ khi sinh ra đến bây giờ không có ở bên cạnh phụ mẫu mình, bình thường cũng rất ít đề cập, đối với cái này, nàng cũng lo lắng không ít sợ cháu gái cùng phụ mẫu mình xa cách.

Bà già rồi, cháu gái sau này vẫn phải dựa vào phụ mẫu , sau khi tới huyện Lâm Nghi, bà phải tốn nhiều tâm tư để kéo gần tình cảm cha con bọn họ .

Đạo Hoa bĩu môi:

“Bên cạnh phụ thân còn có nữ nhi bảo bối, chưa chắc sẽ quan tâm đến con.”

Nhan lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn nàng :

“Thế nào, con cảm thấy mình không sánh bằng con gái mà tiểu thiếp nuôi sao?”

Tuy đều là cháu gái, nhưng ngại quá, bà bất công, đừng quản đại nhi tử gửi thư nói long phượng thai tiểu thiếp sinh ra tốt như thế nào, trong mắt bà, không ai có thể vượt qua được đứa cháu này.

Đạo Hoa lập tức đứng lên, ngẩng đầu, dõng dạc nói:

“Con không bằng nàng sao? Con chỉ khinh thường không so thôi."

So với một đứa trẻ, thật quá mất mặt nha !

Mặc dù thân thể nàng bây giờ cũng là một đứa trẻ , nhưng bên trong lại là người trưởng thành.

Nhan lão thái thái buồn cười nhìn tôn nữ ra vẻ uy phong, trấn an nói:

“Hãy ghi nhớ trong lòng , con là trưởng tôn nữ của Nhan gia, ai cũng không vượt qua được cháu.”

Đạo Hoa bổ nhào vào trong ngực Nhan lão thái thái, trong mắt đều là nụ cười: “Đại ca cũng không vượt qua sao?”

“Ngươi thật là !”

Nhan lão thái thái đưa tay điểm vào trán Đạo Hoa:

“Đó là huynh trưởng ruột thịt của ngươi, ngươi còn muốn ăn dấm chua của hắn?”

“Dù sao thì tổ mẫu thích nhất chính là Đạo hoa .”

Đạo hoa vùi đầu vào trong ngực lão thái thái, cười xấu xa nói.

Đối với vị lão thái thái mà nàng mở mắt nhìn thấy đầu tiên, sau đó tự tay nuôi nấng nàng lớn lên, làm nũng chọc cười gì đó, nàng đã thuần thục đến không thể thuần thục hơn.

“Đúng, lão bà tử thích nhất chính là nha đầu điên nhà ngươi.”

Nhan lão thái thái vừa cưng chiều, vừa bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nương!”

Đúng lúc này, vợ chồng Nhan Trí Cường đi đến.

Đạo Hoa rồi khỏi ngực lão thái thái , chào hỏi Tam thúc Tam thẩm rồi ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Nhan gia xuất hiện một vị Huyện thái gia, quy củ trong nhà nhiều hơn người trong thôn một chút.

Trưởng bối nói chuyện, tiểu bối mặc dù không cần lảng tránh, nhưng cũng không thể tùy ý xen vào.

Nhan Trí Cường: “Nương, lương thực chúng ta đã chuẩn bị xong rồi.”

Nhan lão thái thái gật đầu, Tam nhi làm việc từ trước đến nay cẩn thận chu đáo, không cần bà quan tâm cái gì: “Tốt lắm, ngày mai các ngươi lên đường đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play