Nhan Trí Cường do dự:”Nương , hay là con ở lại đi cùng nương ?"

Nhan lão thái thái trừng mắt nhìn Tam nhi:

“Ngươi ở lại, nhiều lương thực như vậy ai trông chừng?”

“Vậy con ở lại đi với nương .”

Ngô thị vội vàng nói tiếp.

Lương thực đi đường thủy, phải đi trước một bước, nhưng nàng và đương gia đều đi rồi, để lại mẫu thân Đạo hoa và Văn Đào lên đường, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, bọn họ làm sao ăn nói với đại ca?

Nhan lão thái thái khoát tay áo: “Văn Huy còn nhỏ, cần ngươi chiếu cố. Ta và Đạo Hoa, Văn Đào cùng đi, còn có hai vợ chồng lão Tôn đi cùng. Dọc theo đường đi chúng ta đều cẩn thận , sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nhan Trí Cường thấy mẫu thân đã quyết định như vậy , cũng không tiện nói thêm nữa.

Lão thái thái dựa vào một mình mình nuôi lớn bốn huynh muội bọn họ, còn nuôi dưỡng ra một Huyện thái gia, từ trước đến nay nói một không hai, chuyện đã quyết định rất khó có thể thay đổi .

Ngày hôm sau, phu phụ Nhan Trí Cường dẫn theo đứa con trai nhỏ sáu tuổi Nhan Văn Huy lên đường đi huyện Lâm Nghi.

Tộc Nhan thị rất nhiều người ra đưa tiễn

“Trí Cường à, sau này các ngươi nhớ trở về thăm mấy lão gia hỏa chúng ta nha.”

“Tam gia gia, yên tâm đi, hàng năm chúng ta đều sẽ trở lại, người đã quên chúng ta còn phải tế tổ đấy.”

“Cố gắng nha, sau này nếu phát đạt, cũng đừng quên hương thân .”

“Không quên được, không quên được.”

Trong sự lưu luyến của mọi người, xe ngựa kéo phu phụ vợ Nhan Trí Cường và lương thực càng chạy càng xa.

Cùng lúc đó, đại viện Nhan gia, cháu gái tộc trưởng Nhan Vân Khê hâm mộ nhìn Đạo hoa đang thu dọn đồ đạc.

“Đạo hoa, sau khi đến huyện Lâm Nghi, ngươi chính là thiên kim huyện lệnh.”

Đạo hoa bị lời của tiểu cô nương chọc cười, quay đầu lại cười nói: “Không đi huyện Lâm Nghi thì ta cũng là thiên kim huyện lệnh nha.”

Tiểu cô nương Nhan Vân Khê nghẹn lời, bĩu môi.

Là cháu gái của tộc trưởng, ở Nhan gia thôn, tất cả tiểu hài tử đều nịnh bợ lấy lòng nàng, nhưng có một người nàng làm sao cũng không vượt qua được.

Người này chính là Nhan Đạo Hoa trước mắt.

Nhìn gương mặt trắng nõn nà , thanh tú của Đạo Hoa nước chua trong lòng Nhan Vân Khê tràn lên cả gương mặt, lộ rõ sự ganh tị

Cũng không biết người này lớn lên như thế nào? Bình thường thấy nàng rảnh rỗi không có việc gì liền thích chạy ra ruộng đồng, nhưng làn da của nàng lại luôn phơi nắng không đen, nhìn đến thật khiến người ta đỏ mắt.

Phải biết rằng, nàng và những tiểu cô nương khác trong thôn vừa ra khỏi cửa đã bị nắng táp đen.

Tướng mạo - không sánh bằng . Gia thế, gia gia nàng là tộc trưởng Nhan thị, nhưng phụ thân người ta là Huyện lệnh đại lão gia.

Nàng thật sự từ đầu đến chân đều so không bằng được

Mỗi lần đứng chung một chỗ với Đạo hoa , nàng đều có cảm giác tự ti mặc cảm, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, cho nên nàng không thích chơi với Đạo hoa chút nào, cũng không cho những đứa trẻ khác trong thôn chơi với nàng.

Lần này nếu không phải gia gia ép buộc nàng tạm biệt Đạo Hoa, nàng mới không nguyện ý bước vào Nhan gia đại viện.

Nghĩ đến lời gia gia nói riêng với phụ thân, Nhan Vân Khê không nhịn được ghen tị nói:

“Đạo hoa, ta thấy thiên kim huyện lệnh ngươi cũng không làm được bao lâu nữa đâu. Gia gia ta nói, phụ thân ngươi đã đảm nhiệm ba nhiệm kỳ Tri huyện, Tri huyện cũng phải khảo hạch, nếu không hợp cách, sẽ bị bãi miễn.”

Đạo Hoa dừng thu dọn, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.

Tuyệt đối đừng xem thường tiểu cô nương cổ đại, tâm tư của các nàng, có đôi khi người trưởng thành như nàng cũng phải cam bái hạ phong.

“Chuyện nhà ta không nhọc ngươi lo lắng, phụ thân ta ngày sau nhất định sẽ đường quan rộng mở . Ngươi còn có chuyện gì nữa không ? Ta còn có rất nhiều thứ chưa thu thập, sẽ không tiễn ngươi a.”

Nói xong, lưu cho tiểu cô nương một bóng lưng tiêu sái.

………

Xử lý mọi việc trong nhà xong, Nhan lão thái thái liền dẫn theo tôn nhi và tôn nữ, còn có lão bộc, lên đường đi huyện Lâm Nghi đến chỗ trưởng tử nhậm chức.

Trong tộc, Nhan lão thái thái có bối phận tương đối cao , lại thêm mấy năm nay Nhan gia giúp đỡ gia tộc không ít, lúc bọn họ rời đi, tộc trưởng và trưởng lão trong tộc đều tới.

“Tẩu tử à, năm nay ít mưa, thu hoạch ở các nơi cũng không tốt lắm, chỉ có Nhan gia thôn chúng ta, dùng hạt giống ngài cho, thu hoạch còn nhiều hơn một phần so với năm trước, ta ở đây, thay mọi người cảm tạ ngài.”

Nông gia dựa vào trời mà kiếm cơm, quanh năm suốt tháng làm quần quật , mệt chết cũng chưa chắc đủ ăn . Tộc trưởng thật lòng cảm tạ Nhan lão thái thái, năm nay bởi vì thu hoạch nhiều hơn một phần, nụ cười trên mặt tộc nhân cũng nhiều thêm vài phần, không sầu khổ như những năm trước nữa.

Nhan lão thái thái vội vàng đỡ tộc trưởng muốn khom lưng hành lễ, chân thành nói: “Tộc trưởng chớ nói như vậy, nhà ta cô nhi quả mẫu, trước kia nếu không phải trong tộc ngoài sáng trong tối giúp đỡ, Trí Cao làm sao có thể có hôm nay .”

Tộc trưởng cũng là vẻ mặt chân thành:

“Tẩu tử cũng không nên nói những lời này, giữa đồng tộc vốn nên đồng tâm hiệp lực , giúp đỡ lẫn nhau, những chuyện chúng ta làm kia, không đáng nhắc đến .”

“Trí Cao, Trí Viễn, Trí Cường ba huynh đệ bọn họ , hiện giờ có tiền đồ như vậy, tất cả đều nhớ tẩu tử dạy bảo."

“Tẩu tử, tẩu hiểu tình hình trong tộc, nếu Trí Cao có gì việc gì cần , cứ việc nói, trong tộc nhất định ủng hộ.”

Lúc này, những trưởng lão khác trong tộc cũng liên tục tỏ thái độ.

"Đúng vậy , nương Trí Cao các ngươi ở huyện Lâm Nghi nếu có gì cần, thì viết thư về nói với ta một tiếng." Tam thái gia trong tộc mở miệng nói.

Nhan lão thái thái xúc động: “Ta thay Trí Cao ở đây đa tạ mọi người , nếu sau này có cơ hội, ta sẽ bảo hắn đích thân trở về nói lời cảm tạ với mọi người.”

Nghe nói như thế, tộc trưởng và các tộc lão đều hài lòng.

Ngươi một lời ta một câu, nửa giờ trôi qua.

Đạo hoa ngồi trên xe ngựa, hứng thú đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình , ngay khi nàng chuẩn bị leo lên xe chợp mắt một lát, cuối cùng tổ mẫu nhà nàng cũng vẫy tay tạm biệt tộc trưởng bọn họ.

Lên xe ngựa, Nhan lão thái thái thở ra một hơi thật sâu.

“Phốc!”

Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của lão thái thái , Đạo Hoa không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.

Nhan lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn tôn nữ : “Lão bà tử ta buồn cười lắm sao?”

Đạo Hoa ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: "Tổ mẫu, con còn tưởng rằng người rất hưởng thụ khi tranh luận với tộc trưởng bọn họ đấy .

Nhan lão thái thái ném qua ánh mắt xem thường: “Ngươi đều nói là tranh luận, ai có thể hưởng thụ được cái loại việc này?”

Đạo Hoa : “Vậy mà người còn nói với bọn họ lâu như vậy a“

Nhan lão thái thái: “Một sợi chỉ không dệt thành tấm vải , một cây không thành rừng. Phụ thân ngươi hiện tại tuy là Huyện lệnh thất phẩm, nhưng cũng không thể ly khai dòng họ Nhan thị. Người không có dòng họ để dựa vào, sẽ không tiến xa được .”

“Ai phụ thân ngươi làm huyện lệnh sắp chín năm, cho tới nay đều là cần cù chăm chỉ, nhưng vì sao vẫn luôn không thăng chức được? Không phải là bởi vì căn cơ yếu kém sao? Nếu ở trên quan trường, có người có thể thay phụ thân ngươi nói giúp mấy câu.”

Nói đến đây, Nhan lão thái thái đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Thấy vậy, Nhan Văn Đào kéo kéo Đạo hoa , ra hiệu cho nàng đừng hỏi nữa.

Đạo Hoa biết tổ mẫu đang nhớ tới Tứ cô cô.

Năm đó phụ thân nàng đỗ tiến sĩ, đồng môn Dương Bác Dịch của ông liền tới cửa cầu hôn Tứ cô cô.

Dương gia này cũng coi như là cao môn đại hộ , ở kinh thành còn có thân thích làm quan to tứ phẩm, bản thân hắn mặc dù chỉ là một tú tài, nhưng đối với Nhan gia lúc đó mà nói, cũng coi như là một mối hôn sự không tệ.

Sau khi Tứ cô cô gả đi, ngay từ đầu, Dương gia còn rất thân thiết với Nhan gia, nhưng sau khi Dương Bác Dịch cũng đỗ tiến sĩ, Dương gia dời nhà đến kinh thành, sau đó, quan hệ hai nhà liền phai nhạt.

Đạo Hoa thầm nghĩ, Dương gia nhất định là thấy phụ thân nàng nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác làm huyện lệnh, từ đầu đến cuối không thăng chức , không có giá trị đầu tư, liền chủ động xa lánh quan hệ.

Không thể không nói, người cổ đại này thật sự rất thực tế !

Tôn nhi , tôn nữ không nói lời nào, Nhan lão thái thái ngược lại tự mình tiếp tục nói: “Mấy năm nay, trong tộc xuất hiện mấy hậu bối có thể đọc sách, ngày sau bọn họ có thi đỗ , trên quan trường, cha con cũng có thể có người giúp đỡ.”

Đạo Hoa không cho là đúng: “Vậy không biết còn phải chờ bao lâu nữa?”

Nhan lão thái thái liếc tôn nữ một cái: “Phụ thân ngươi không đợi được, còn có đại ca nhị ca ngươi nữa, tóm lại, liên hệ trong tộc bên này không thể cắt đứt.”

Đạo hoa nhún vai một cái, nàng cũng không nói muốn cắt đứt quan hệ với tộc mình.

Mấy năm nay ở Nhan gia thôn nàng cũng xem như hiểu rõ, quan hệ tông tộc cổ đại này, thật đúng là rất chặt chẽ , không có người nào dám chủ động thoát ly tông tộc của mình.

Sau lưng có tông tộc, không ai dám ức hiếp , không có tông tộc, đó chính là người không có căn cơ, giống như cây không có gốc rễ, đi ra bên ngoài, mọi người đều có thể tùy ý giẫm đạp ngươi.

Đạo hoa vén rèm xe lên, nhìn về phía trong thôn, phát hiện mấy người tộc trưởng thế mà còn đứng ở cửa thôn, trong lòng cảm thán , vì sự phát triển của tộc, những người này cũng hạ xuống thân phận của mình .

“Tổ mẫu, hôm nay con mới phát hiện, tộc trưởng gia gia lại biết ăn nói như vậy.”

Cái gì mà đồng tộc vốn nên đồng tâm hiệp lực , giúp đỡ lẫn nhau; những việc bọn họ giúp đỡ trước kia đều bé nhỏ không đáng kể.

Ý trong lời nói đều không phải là muốn cho phụ thân tiện nghi kia giúp đỡ trong tộc sao?

Nhan lão thái thái nhìn tôn nữ thông minh lanh lợi , thấu đáo mọi chuyện lại nhìn tôn nhi thật thà chất phác lắc đầu: “Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi, có một số việc trong lòng mình biết là được rồi, không cần phải nói ra.”

Đạo hoa: “Người khác con mới không thèm nói.”

Nhan Văn Đào ngơ ngác, gãi gãi đầu, sao cậu ta không hiểu tổ mẫu và Đạo Hoa đang nói cái gì nhỉ?

“Tam ca, chúng ta đi ra ngoài ngồi, để cho Tôn mụ tiến vào bồi tổ mẫu.”

“Được!”

Trên quan đạo đi huyện Lâm Nghi, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, trên xe ngựa, một lão hán hơn 50 tuổi đang đánh xe ngựa, hai thiếu niên một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh lão.

Lớn chất phác khỏe mạnh, nhỏ mềm mại đáng yêu.

"Đạo Hoa tiểu gia, có cần hát một khúc để nâng cao tinh thần cho lão thái thái không?" Tôn bá cười ha hả nhìn nữ giả nam trang bên cạnh.

Vì phải đi xa , Đạo Hoa cảm thấy nữ trang không tiện, nên thay nam trang.

Đối với việc này, Nhan lão thái thái không nói gì, ngược lại còn rất cổ vũ, cảm thấy Đạo Hoa thông minh, những năm này tuy rằng các nơi đều coi như thái bình, nhưng đi ra ngoài, có thể khiêm tốn một chút vẫn là khiêm tốn một chút.

“Được, tam ca, chúng cùng hát đi.”

“Được!”

Tiếng ca non nớt thanh thúy rất nhanh đã vang lên trên quan đạo .

Đi một chút dừng một chút, Nhan lão thái thái cũng không thúc giục Tôn bá lên đường.

Tôn nữ cùng tôn nhi lớn như vậy còn chưa ra khỏi huyện thành, để bọn họ nhìn nhiều một chút, tăng thêm kiến thức cũng tốt.

Trên đường đi, bọn họ gặp được nhà trọ liền nghỉ ngơi, gặp được thành trấn, hào hứng còn muốn đi vào dạo một vòng.

Nhưng mà, nửa tháng sau, khi bọn họ bắt đầu bước vào địa giới phương bắc, cơ hội như vậy liền không nhiều.

Càng đi về phía bắc, nạn dân trên đường càng ngày càng nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play