Nhìn dân chạy nạn gầy trơ cả xương trên đường, Nhan lão thái thái không nhịn được thở dài:
“Ài, xem ra đại hạn phương bắc năm ngoái còn rất nghiêm trọng.”
Đạo Hoa thấy cả một mảnh ruộng khô héo nứt nẻ, tâm tình cũng không tốt lắm, dọc đường lời nói cũng ít đi rất nhiều, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đóa lúa hoa xanh biếc tựa như một nốt ruồi trong lòng bàn tay, không biết đang suy nghĩ gì.
"Lão thái thái, phía trước có một khách điếm, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây sao?" Giọng Tôn bá dò hỏi vang lên.
Nhan lão thái thái vén rèm xe lên nhìn khách điếm, thấy khách điếm coi như không tệ, liền gật đầu đồng ý, mang theo Đạo Hoa và Nhan Văn Đào xuống xe ngựa.
Khách điểm được xây dựng ở ngoài cửa thành, người qua lại tương đối nhiều, hai bên đường đều là xe ngựa xe bò, vô cùng náo nhiệt.
Đạo hoa đối với mọi thứ ở cổ đại hết sức tò mò, vừa xuống xe ngựa đã hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Nơi này người khá nhiều, mọi người theo sát ta, Văn Đào, bảo vệ muội muội của ngươi." Nhan lão thái thái gắt gao kéo tay Đạo Hoa, vẫn không quên nhắc nhở tam tôn tử nhìn kỹ một chút.
Lúc này, Đạo Hoa rất ngoan ngoãn, một tay kéo tay Nhan lão thái thái, tay kia kéo tay Nhan Văn Đào.
Ở thôn Nhan gia, nàng cũng nghe không ít chuyện về bọn buôn người.
Ở thời cổ đại này, nếu như bị bọn buôn người bắt, vậy gần như là không có khả năng trở về .
Đi ra ngoài, cẩn thận nhiều cũng không bao giờ thừa .
“Ô ô.”
Khi sắp tiến vào cửa lớn khách điếm , Đạo Hoa đột nhiên nghe thấy một trận nức nở nghẹn ngào cùng tiếng kêu rên từ trong xe ngựa bên cạnh truyền ra, theo bản năng liền quay đầu nhìn sang.
Trước dòng người qua lại không dứt, trên xe ngựa, một đôi mắt mang theo vẻ nồng đậm khẩn cầu cứ như vậy mà xâm nhập vào trong tầm mắt của Đạo Hoa .
“Đạo Hoa , muội nhìn cái gì vậy ? Nên vào khách điếm rồi.”
Nhan Văn Đào thấy Đạo Hoa cứ quay đầu nhìn ra sau, kéo tay nàng, đồng thời nhích lại gần bên cạnh nàng, cẩn thận che chở nàng, không cho người xung quanh đụng vào nàng.
Đạo Hoa sinh ra đã xinh đẹp , mặc dù hiện tại nữ giả nam trang, mặc vải thô áo gai, vẫn là phấn điêu ngọc trác, vô cùng hết làm người ta chú ý, sau khi xuống xe ngựa, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bọn họ bên này.
Nhan lão thái thái cũng nhìn lại: “Đừng nhìn đông nhìn tây.”
Trong lúc hai người lôi kéo, Đạo Hoa nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đè xuống cảm giác khó chịu sự trong lòng, không dám quay đầu nhìn nhiều.
Nàng không phải tiểu hài tử chân chính, xuyên thấu qua màn xe bị xốc lên lộ ra gương mặt non nớt sưng bầm tím , nàng thoáng cái liền ý thức được không thích hợp.
Nhưng nàng không dám đi dò xét chân tướng.
Không có gì khác, bên cạnh chiếc xe ngựa kia có hai nam nhân trung niên cao lớn.
Rất nhanh, Đạo Hoa đã bị Nhan lão thái thái kéo vào khách điếm , lúc này, phu phụ lão Tôn đi đặt xe ngựa cũng trở về.
Nhan lão thái thái thuê hai gian phòng, một gian phòng là bà mang theo Đạo Hoa và Tôn mụ ở, một gian phòng là Tôn bá dẫn theo Nhan Văn Đào ở.
“Đi một ngày đường, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhan lão thái thái kéo Đạo Hoa đi về phía phòng, trong lúc đó, Đạo Hoa có chút nhịn không được, lại quay đầu nhìn ra ngoài khách điếm.
Đáng tiếc, màn xe chiếc xe ngựa kia đã hoàn toàn buông xuống, từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra bất kỳ cái gì bất thường .
Nhưng mà, hai người đàn ông trung niên kia vẫn canh giữ ở bên cạnh.
Đạo Hoa nhìn lướt qua bên hông phồng lên của hai người, ánh mắt lóe lên bất định.
Sau khi trở về phòng, Đạo Hoa cũng có chút không lơ đãng , tiểu nhị đưa đồ ăn tới, cũng chỉ là qua loa dùng mấy miếng.
Thấy vậy, Nhan lão thái thái cho rằng tôn nữ đi đường mệt mỏi, liền giục nàng nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Buổi tối, Đạo hoa lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, mỗi khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra gương mặt non nớt bầm tím sưng tấy.
Là bọn buôn người?
Hay là chuyện xấu xa trong nhà cao cửa rộng?
Mặc kệ là dạng nào, hình như đều không phải nàng có thể quản, nàng cũng không có năng lực đi quản.
Hai nam nhân tráng niên bên hông có khả năng cất giấu hung khí, vừa nhìn đã biết là kẻ tâm ngoan thủ lạt, bên nàng, tổ mẫu, Tôn bá, Tôn mụ đều già rồi, Tam ca cũng chỉ là một thiếu niên 13 tuổi, bọn họ căn bản không có năng lực đấu với bọn chúng .
Nếu không cẩn thận , nói không chừng còn có thể bị liên lụy đến tính mạng của bọn họ .
“Sao còn chưa ngủ? Mệt à?”
Nhan lão thái thái nhận ra tôn nữ còn chưa ngủ, nhịn buồn ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng .
Nhìn khuôn mặt an tường của lão thái thái, trái tim của Đạo Hoa dần bình tĩnh lại, cái gì cũng không nghĩ nữa , mí mắt càng ngày càng nặng nề, dần dần ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhan lão thái thái đã gọi Đạo Hoa dậy.
“Trên đường càng ngày càng nhiều dân chạy nạn, chúng ta vẫn nên đến huyện Lâm Nghi sớm một chút thì tốt hơn.”
Nhan lão thái thái lo lắng trên đường không bình yên , suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tăng nhanh tốc độ đi đường.
Ăn xong điểm tâm, giao phòng, Nhan lão thái thái liền dẫn tôn tử tôn nữ rời khỏi khách điếm.
Lúc rời đi, Đạo Hoa để ý xe ngựa , phát hiện chiếc xe ngựa khả nghi nhìn thấy ngày hôm qua đã không thấy đâu nữa, trong lòng có chút phức tạp, không biết nên thở phào hay nên lo lắng cho người trên xe ngựa
Trên đường đi, đám người Đạo Hoa càng nhìn thấy nhiều dân chạy nạn hơn.
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số dân chạy nạn cướp bóc người qua đường.
Vì suy nghĩ cho an toàn, Nhan lão thái thái dùng một ít bạc, thuê một đội tiêu cục lên đường cùng bọn họ.
Bởi vì trên đường cướp xảy ra nhiều vụ cướp bóc , nên tốc độ hành trình không thể tránh khỏi bị chậm trễ, lúc chạng vạng, tiêu cục không thể đưa bọn họ đến khách điếm chỉ định, chỉ có thể tìm một chỗ miếu hoang nghỉ ngơi.
Vừa vào miếu đổ nát, sắc mặt Đạo Hoa lập tức thay đổi.
Chiếc xe ngựa kia!
Xe ngựa bị buộc trong miếu hoang, hai đại hán trung niên ngồi xổm bên cạnh xe ngựa đốt một đống lửa, giờ phút này đang nướng một khối thịt không biết là thịt gì.
“Ô ô ô ~ ”
Lúc mọi người đi qua xe ngựa, nghe được trong xe ngựa truyền ra tiếng động , đều nhìn sang.
Lúc này, một phụ nhân cười chui ra xe ngựa: “Trong nhà hài tử đang nháo loạn , cáu kỉnh thôi .”
Nghe vậy, người của tiêu cục không nói gì, trực tiếp đi vào miếu đổ nát.
Nhan lão thái thái bình tĩnh, nắm chặt Đạo Hoa và Nhan Văn Đào, bước nhanh đuổi theo người của tiêu cục.
"Đại ca, xe ngựa kia không đúng, bên trong ít nhất có hơn mười đứa trẻ." Một tiểu tử trong tiêu cục nói khẽ với lão đại tiêu cục.
Lão đại tiêu cục quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa trong viện: “Đi ra ngoài, không nên nhiều chuyện.”
Nghe được đối thoại, Đạo Hoa ngẩng đầu nhìn hai người.
Nhan lão thái thái cũng cảm nhận được điều gì, người bên cạnh tiêu cục tìm một vị trí gần đó ngồi xuống, thấp giọng dặn dò tôn tử tôn nữ tuyệt đối không nên chạy loạn.
Ban đêm buông xuống , lại có mấy đợt người đi tới miếu hoang.
Trong lúc đó, không ít người đều nhận thấy chiếc xe ngựa không thích hợp, nhưng lại không có một người đứng ra.
Đạo Hoa vùi đầu vào trong ngực Nhan lão thái thái, cẩn thận đánh giá thần sắc của mỗi người trong miếu đổ nát.
Chuyện không liên quan đến mình, tập mãi thành quen, không nhìn, không quản .
Những người này đều không có lương tri sao?
Vậy chưa chắc.
Bọn họ biết ba người trong sản kia có thể là bọn buôn người, nhưng đối với những người phiêu bạt bên ngoài quanh năm mà nói, bình an về đến nhà chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ, về phần chuyện bất bình trên đường.
Bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, làm gì còn dư lực đi quản sống chết của những người khác.
Thấy Đạo Hoa nhìn chằm chằm vào trong viện, Nhan lão thái thái đột nhiên đưa tay che mắt nàng lại.
Nàng biết tôn nữ này của mình từ nhỏ đã thông minh hơn người thường, nhưng có khi quá thông minh, chưa chắc là chuyện tốt.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”
Nhan lão thái thái thấp giọng nói với Đạo Hoa.
Đạo Hoa nghe xong gật đầu, nhắm hai mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Bọn buôn người.
Những gì kiếp trước nàng học khiến nàng không thể làm như không thấy.
Nhưng mà, nàng lại không có năng lực đi cứu những hài tử bị bắt cóc kia.
Cả một buổi tối, đầu óc của Đạo Hoa đều là ngơ ngơ ngác ngác.
Trời vừa sáng, trong sự bất lực của nàng, và sự thờ ơ của những người khác, hai người đàn ông trung niên kia đã đánh xe ngựa rời đi.
Nhan lão thái thái im lặng thở dài một hơi, lấy lương khô ra dặn dò tôn tử tôn nữ ăn, bản thân lại không ăn một miếng.
Ngay khi tiêu cục thu thập thỏa đáng, chuẩn bị rời đi, bên ngoài miếu hoang đột nhiên truyền đến từng tiếng la hét .
“Không tốt, những nạn dân kia đói điên rồi, nhìn thấy người liền cướp.”
Lão đại tiêu cục biến sắc, lập tức lớn tiếng nói:
“Mau, mau rời khỏi nơi này.”
Nếu như bị nạn dân vây ở trong miếu hoang, hàng hóa khẳng định sẽ khó giữ được, nói không chừng bọn họ còn không sống đến ngày mai.
Nhan lão thái thái cũng hoảng sợ, kéo tôn tử tôn nữ , gấp gáp kêu Tôn bá đi dắt xe ngựa. Tôn bá mặc dù gần 60 tuổi, nhưng thân thể lại vô cùng khỏe mạnh và cường tráng, động tác còn nhanh hơn người trẻ tuổi tiêu cục một chút, kéo xe ngựa tới, Nhan lão thái thái bọn họ vừa ngồi lên, lập tức đánh xe ngựa chạy ra khỏi miếu hoang.