Nghe nói như thế, Nhan lão thái thái tức giận trừng mắt liếc Tam Nhi: "Ngươi có ý gì? Là nói lão bà tử ta ngu ngốc giống như ngươi?"
Nhan Trí Cường lập tức cầu xin tha thứ:“Nương, nương là nương của huyện lệnh đại nhân, lại nuôi Đạo Hoa lanh lợi kia, ai dám nói nương ngốc?"
Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng, xem như buông tha cho ông.
Ra vài lần bài, Nhan Trí Cao đại khái đã thăm dò quy củ, cười nói: "Cách chơi này thật mới lạ, thích hợp dùng để giết thời gian."
Nhan Trí Cường: "Còn không phải sao, lúc ở quê, mỗi năm đón giao thừa đều rất nhàm chán, Đạo Hoa liền làm ra bộ bài như thế này, người trong tộc đều thích chơi."
Nhan Trí Cao kinh ngạc: "Bài là Đạo Hoa tự nghĩ ra?"
Nhan lão thái thái liếc Đại nhi một cái: "Khuê nữ của ngươi tinh ranh lắm, chỉ có ngươi mới xem mắt cá như trân châu."
Nhan Trí Cao bất đắc dĩ: "Nương, nhi tử không có." Hắn thiên vị Di Song một chút, nhưng cũng không phải không coi trọng trưởng nữ.
Nhan lão thái thái nhìn thoáng qua Đạo Hoa đang ôm Nhan Văn Huy đang ăn điểm tâm bên cạnh Nhan Văn Khải: "Ta cảnh cáo ngươi, ngày sau nếu ngươi còn dám tùy tiện động thủ, lão bà tử liền mang theo Đạo Hoa về quê , không còn chướng mắt ngươi nữa."
Nhan Trí Cao:”Nương, con biết sai rồi, lúc đó đúng là tức giận nên mới đánh Đạo Hoa. Nương cũng không thể để người làm phụ thân như con đi xin lỗi nữ nhi chứ?"
Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mùng một Tết, trên dưới Nhan gia chúc tết Nhan lão thái thái.
Tất cả mọi người nói lời chúc mừng Cát Tường, chọc cho lão thái thái đến miệng cũng không khép lại được.
Nhan lão thái thái nhìn một đám con cháu, trong mắt, trên mặt đều là nụ cười.
Tuy nói ở quê nhà tự tại hơn huyện Lâm Nghi, nhưng rốt cuộc cả nhà không thể tụ tập cùng một chỗ, mỗi năm ăn tết, lão thái thái vẫn không giấu được nỗi buồn.
Bây giờ thì hay rồi, người một nhà đều ở cùng một chỗ, cho dù bình thường có chút gập ghềnh, nhưng chung quy là một nét bút không viết ra được hai chữ Nhan gia, có cốt nhục thân tình gắn bó, một ít mâu thuẫn tiểu đả tiểu nháo, trực tiếp có thể không công tự phá.
Nhìn thấy bà vui vẻ như vậy, Đạo Hoa cũng mỉm cười trong suốt quá trình, lúc chúc tết Nhan Trí Cao, đi theo phía sau Nhan Văn Tu, Nhan Văn Khải, dập đầu một cái theo quy củ, hai ca ca phía trước nói cái gì, nàng liền nói cái đó.
Không nổi bật, nhưng cũng đủ quy củ.
Lý phu nhân ở một bên nhìn vui mừng, đồng thời lại có chút đau lòng.
Nàng vẫn biết, tính tình nữ nhi mặc dù thẳng chút, bướng bỉnh chút, nhưng ở trên đại sự vẫn là vô cùng hiểu chuyện biết chừng mực, làm mẫu thân, nàng làm sao không nhìn ra nữ nhi đang miễn cưỡng cười vui.
Sau khi nhìn thoáng qua đám người,, ánh mắt Lý phu nhân tối sầm khi Lâm di nương bị Nhan Trí Cao gọi tới
Lòng của lão gia rốt cuộc vẫn thiên về Lâm di nương!
Vừa rồi khi Lâm di nương tới, toàn bộ Tùng Hạc Viện đều yên tĩnh một chút.
Nhưng mùng một Tết, mọi người đều hy vọng mọi điềm tốt, trên dưới Nhan gia mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, dù sao mặt ngoài là hòa mỹ, vui vẻ hòa thuận.
"Đại ca, sao huynh cứ đi theo muội thế?"
Vẻ mặt Đạo Hoa cổ quái nhìn đại ca nhà mình.
Nhan Văn Tu nhìn ba mẹ con Lâm di nương trong sân, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Đại muội muội, hôm nay là mùng một Tết, muội không thể gây ra chuyện gì được." Là trưởng tôn Nhan gia, hắn có nghĩa vụ khuyên nhủ đệ đệ muội muội phía dưới.
Nghe vậy, Đạo Hoa tức đến bật cười: "Đại ca, trong mắt ngươi, ta chính là một người cố tình gây sự trong trường hợp không phân biệt được sao?"
Nhan Văn Tu im lặng một chút: "Ta không có ý này."
Đạo Hoa cười nhạo một tiếng, đại ca nàng đừng nhìn tao nhã, thật ra trong xương cốt giống phụ thân nàng, tự cho mình là sĩ nhân, yêu thích nữ tử tri thư đạt lý, ôn nhu nhã nhặn.
Cái này vốn cũng không có gì, mỗi người đều có sở thích của mình, nhưng bọn họ lại muốn dùng cái quy tắc này trên người tất cả nữ tử, khiến người ta rất phiền.
Người giống như nàng, hơi có chút ý thức phản kháng, ở trong mắt bọn họ, chính là đối tượng cần bị dạy bảo, bị áp chế.
"Đại ca, nếu như là ngươi lo lắng ta sẽ náo, vậy ngươi hoàn toàn không cần thiết đi theo ta, bởi vì, ta thật sự muốn náo, ngươi chính là đi theo ta cũng vô dụng." Nói xong, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Đạo Hoa quay Nhan Văn Tu nhíu mày.
Đối với đại muội muội từ nhỏ không nuôi bên cạnh phụ mẫu, hắn rất thương yêu, nhưng tính tình của muội muội này thật sự có chút bướng bỉnh. Ở chỗ nàng, căn bản không có từ “huynh trưởng như cha” này, đối với hắn cũng không có tôn trọng tối thiểu.
Trước trước sau sau, hắn đã không nhớ rõ mình bị nàng chống đối bao nhiêu lần.
"Đại muội muội sao không thể mềm mại dịu dàng giống như Di Song chứ?"
Thở dài một hơi, Nhan Văn Tu lập tức chuyển sự chú ý sang những đệ đệ muội muội khác, chuyện Văn Khải và Văn Kiệt đánh nhau tối hôm qua không thể xảy ra nữa.
Năm mới của Nhan gia cứ như vậy không nóng không lạnh trôi qua.
Bởi vì năm sau Nhan Trí Cao muốn đi phủ thành báo cáo công tác, cho nên mùng ba tết ông ta đã đến huyện nha từ sớm.
Tết Nguyên Tiêu qua đi, Huyện học bắt đầu lên lớp, ngày hôm đó Tần phu tử cũng về tới Nhan phủ.
Vừa về đến, Tần phu tử từ chỗ Lâm di nương ở Song Hinh Viện biết được Nhan Trí Cao hung hăng đánh Đạo Hoa một bạt tai trước mặt mọi người, bây giờ còn hờ hững với Đạo Hoa.
Lúc ấy, Tần phu tử liền cười lạnh thành tiếng:"Không phải ta nói, tính tình Nhan gia đại cô nương này thật sự là ngỗ nghịch, ở trên lớp chống đối ta thì thôi đi, bây giờ ngay cả phụ thân của mình, gia chủ cũng không để vào mắt, dạng này của nàng, nếu không chỉnh sửa thật tốt, ngày sau xuất giá, đau khổ còn ở phía sau.
Lời này được Lâm di nương hảo tâm truyền đạt cho Nhan Trí Cao.
Nhan Trí Cao nghe xong, trầm mặc thật lâu, nghĩ nghĩ, bảo Lâm di nương gọi Tần phu tử tới, tự mình nhắc nhở bà, xin bà nhất định phải dạy Đạo Hoa thật tốt.
Vì vậy, ngày đầu tiên sau năm mới đi học, Tần phu tử đạt được "Thượng phương bảo kiếm". Đột nhiên "Ba" một tiếng, một cây thước đánh vào trên mu bàn tay của Đạo Hoa.
"Nhan đại cô nương, ta nói rồi, nữ tử nên mô phỏng theo kiểu chữ xinh đẹp thanh tú của Vệ phu nhân, ngươi xem ngươi viết cái gì, 《 Lan Đình Tập Tự 》 của Thư Thánh là thứ một nữ tử như ngươi có thể mô phỏng ra tinh túy?"
Đạo Hoa nhìn vết sưng đỏ trên mu bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía Tần phu tử.
Tần phu tử bị nhìn đến nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nhan đại cô nương, ta được Nhan đại nhân ủy thác đến dạy dỗ cô, ta biết cô là thiên kim Huyện lệnh, thân phận tôn quý, nhưng bây giờ ta ở trên lớp học này, rốt cuộc là lão sư của cô, có phải cô nên tôn trọng ta một ít không?"
Đạo hoa ”Ba" một chút đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Lão sư? Ngươi cảm thấy ngươi xứng với thân phận này?"
"Ngươi..."
Tần phu tử tức giận, vừa định nói cái gì chèn ép Đạo Hoa, liền nhìn thấy Đạo Hoa một tay cầm tờ giấy vừa mới được vẽ phân phó với Vương Mãn Nhi ở bên ngoài lớp học: "Mãn nhi, vào dọn dẹp bàn học giúp ta."
Đạo Hoa cười lạnh nhìn về phía Tần phu tử: "Cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi thật sự cho rằng mình có thể mở phường nhuộm?" Nói xong, trực tiếp rời khỏi lớp học.
Để lại Tần phu tử sắc mặt xanh mét, cùng với đám người Nhan Di Song trợn mắt há hốc mồm.
Ra lớp học, Đạo Hoa không trở về chính viện, cũng không đi Tùng Hạc viện, mà cầm tờ giấy vẽ trực tiếp đi tiền viện.
Trong phòng làm việc của Huyện lệnh, Tiêu sư gia, Lâm sư gia đang thương thảo với Nhan Trí Cao về chuyến đi phủ thành mấy ngày sau.
Nhan Trí Cao: "Tiêu sư gia, lần này báo cáo công tác ngài đi với ta."
Nghe vậy, Tiêu sư gia gật đầu cười: "Vừa vặn, ta cũng muốn đi bái phỏng lão hữu phủ thành một chút."
Lâm sư gia ở bên cạnh có chút muốn nói lại thôi, hắn cũng muốn đi cùng, cho dù cái gì cũng không thể làm, có thể quen biết thêm mấy đại nhân trong quan trường cũng tốt.
Ngay khi hắn chuẩn bị nói gì đó, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Đại cô nương!"
"Phụ thân đại nhân hiện tại đang bận sao?"
Nhan Trí Cao nghe thấy tiếng của Đạo Hoa, thần sắc hơi kinh ngạc, nghĩ tới khoảng thời gian này trưởng nữ cố ý vô tình xa cách, lập tức lên tiếng: "Là Đạo Hoa sao? Vào đi!"
Đạo Hoa cầm tờ giấy tươi cười đi vào phòng, nhìn thấy hai vị sư gia đều ở đây, lập tức nói: "Nếu phụ thân đang bận, nữ nhi đợi lát nữa sẽ tới."
Nhan Trí Cao xua tay: "Không sao, chúng ta đã nói xong rồi, con có chuyện gì?"
Đạo hoa đặt tờ giấy trên bàn trước mặt Nhan Trí Cao: "Đây là chữ của Lâm Y Đình tập tự, xin phụ thân xem qua."
Nhan Trí đánh giá cao trưởng nữ, tuy trong lòng thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn nghiêm túc xem xét. Sau khi xem xong, ánh mắt Nhan Trí Cao sáng lên: "Đây là con viết?"
Đạo Hoa cười gật đầu: "Chữ viết của "Lan Đình tập tự" là Tam thúc công đưa cho con, con đã viết hai năm rồi, người nói con có thích hợp viết hành thư."
Nhan Trí Cao gật đầu: "Ừ, tuy sức mạnh còn chưa đủ, nhưng mà hành văn lại có mấy phần tiêu sái phiêu dật, chỉ là bút pháp còn chưa uyển chuyển hàm súc, còn phải luyện tập nhiều hơn."
"Đại cô nương đây là mô phỏng 《 Lan Đình tập tự 》 của Thư Thánh, cũng cho chúng ta xem qua." Tiêu sư gia cười tiến lên.
Nhan Trí Cao cười nói: “Nàng chỉ là một đứa trẻ, luyện chơi không xứng với lời khen của Tiêu sư gia."
Tiêu sư gia đã cầm giấy chữ viết trên tay, vừa nhìn vừa gật đầu: "Đại nhân, ta thấy chữ đại cô nương đã mô phỏng được mấy phần hình bóng của Thư Thánh đại nhân rồi."
Nghe được Tiêu sư gia nói như vậy, Lâm sư gia cũng tiến lên nhìn một chút, lập tức, liên tục nhìn Đạo Hoa vài lần.
Đừng nhìn cô nương Nhan gia này mới chín tuổi, nhưng chữ này viết không tệ.
Nhan Trí Cao khiêm tốn vài câu, lúc này, Đạo Hoa cười hỏi: "Phụ thân, người cảm thấy con nên luyện thể chữ này sao?"
Nhan Trí Cao không hề nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên, con luyện không tệ, sao lại viết theo kiểu chữ khác?"
Đạo Hoa lắc đầu: "Không phải con nghĩ, là Tần phu tử, hôm nay khi con viết tự thiếp, Tần phu tử cảm thấy con nên luyện tập trâm hoa của Vệ phu nhân, vừa lên đã cho con một thước, như vậy không đổi không được." Nói xong đưa tay ra ngoài.
Vết tích sưng đỏ lập tức lộ ra trong tầm mắt ba người Nhan Trí Cao.
Đạo hoa: "Phụ thân, con đã chép [Lan Đình tập tự] hai năm rồi, thật sự không muốn đổi thể chữ khác, trâm hoa của Vệ phu nhân rất đẹp, nhưng cũng không thích hợp với nữ nhi, phụ thân, nếu không, người đi nói Tần phu tử giúp con được không?”