“Tứ đệ, đại muội!"

Mấy người trong đình chú ý tới Đạo Hoa và Nhan Văn Khải đứng ở cửa viện, lập tức kêu lên.

"Đi, chúng ta đi qua."

Nhan Văn Khải kéo Đạo Hoa lại, bước nhanh về phía đình.

"Tứ ca ca!"

Hai người vừa vào đình, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc, Nhan Văn Bân đã đứng dậy, cười tủm tỉm chào hỏi.

Mà đối với Đạo Hoa...

Bởi vì không có vải gấm, nên năm mới Nhan Di Nhạc không thể mặc quần áo đẹp đẽ, mấy ngày nay vẫn luôn không vui vẻ gì, bây giờ nhìn thấy Đạo Hoa, đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt, nàng ta không chỉ không để ý đến Đạo Hoa, còn ngăn cản Nhan Di Hoan chào hỏi với Đạo Hoa.

Bên kia, Nhan Di Song và Nhan Văn Bân càng không chủ động nói chuyện với Đạo Hoa, hiện tại Lâm di nương còn chưa có mặt mũi ra Song Hinh Viện toàn nhờ Đạo Hoa ban tặng, ý kiến của hai người đối với Đạo Hoa đều rất lớn.

Trong lúc nhất thời, không khí trong đình trở nên có chút quái dị.

Nhan Văn Kiệt không liên quan đến mình, ngồi ở bên cạnh cười nhìn một màn này, một chút cũng không muốn đứng ra làm dịu bầu không khí.

Nhan Văn Tu nhìn thoáng qua Đạo Hoa bị đệ đệ muội muội cô lập, thở dài một hơi: "Sao đại muội muội lại nghĩ tới nơi này?"

Nghe vậy, Đạo Hoa nhíu mày.

Nàng không quan tâm đến việc những người khác.

Dù sao đối với những cái gọi là huynh đệ tỷ muội này, nàng cũng không có tình cảm gì.

Nhưng đối với đại ca cùng một mẹ sinh ra này, nàng vẫn có vài phần để ý.

"Đại ca đây là không chào đón muội?" Đạo Hoa cười hỏi.

Nhan Văn Tu nhíu mày, hắn thật sự cảm thấy tính tình của đại muội muội có chút ngang ngược, nói chuyện tuyệt không dịu dàng.

"Đại tỷ tỷ hỏi thế nào? Đại ca ca sao có thể không hoan nghênh tỷ?"

Nhan Di Song cười đứng ở bên cạnh Nhan Văn Tu, thân mật kéo cánh tay hắn: "Đại ca ca, huynh nói muội nói có đúng hay không?"

Nhan Văn Tu cười gật đầu, nhìn về phía Đạo Hoa: "Đại muội muội đa tâm rồi, muội có thể tới, đại ca rất vui vẻ, bọn huynh đang làm Liên Thi, muội cũng cùng đi."

Đạo Hoa cười: "Đại ca, xem ra bình thường

huynh không quan tâm tới muội lắm nhỉ? Muội mới đi học bao lâu, làm gì có chuyện đi làm thơ?"

Thần sắc Nhan Văn Tu cứng lại, điểm này hắn quả thật không cân nhắc đến.

Nhan Di Song nhìn Nhan Văn Tu, rồi nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ đừng trách đại ca ca. Bình thường đại ca ca còn phải bận đọc sách, có lúc còn phải giải thích nghi ngờ cho ta và ngũ ca, không phải huynh ấy cố ý không chú ý đến đại tỷ tỷ."

Lời này vừa nói ra, người trong đình đều nhìn về phía Nhan Di Song.

Nhan Văn Kiệt cười như không cười, mẹ nói không sai, đại muội muội vừa đến, trò hay của đại phòng liền không ngừng qua.

Đại muội muội không dễ chọc, Tam muội muội làm sao có thể là một người đơn giản được.

Trong lòng Nhan Văn Tu xẹt qua một tia không vui, theo tuổi tác ngày càng lớn, hắn hiểu càng nhiều, vẫn luôn cố ý xa lánh Song Hinh Viện, nhưng đối với Di Song và Văn Bân, hắn không thể làm quá mức.

Đạo Hoa nhìn Nhan Di Song một cái, không để ý tới nàng ta, chỉ vào điểm tâm trên bàn nói: "Nương thật bất công, mua cho đại ca nhiều điểm tâm ngon như vậy, nhưng đại ca, sao huynh không gọi tam ca và lục đệ? Hai người họ thích ăn nhất." Nói xong, liền đưa tay cầm một miếng bánh ngọt lên.

Nhan Di Song lại mở miệng, vẻ mặt áy náy nói: "Đại tỷ tỷ, bánh ngọt là cữu cữu ta đưa tới, Tam ca ca và Lục đệ cũng là ta quên mời. Trước kia chúng ta cũng như vậy, cho nên mới không nhớ tới Tam ca ca và Lục đệ, đại tỷ tỷ đừng nóng giận, ta lập tức đi gọi Tam ca ca."

"Ngươi mệt không?"

Đạo Hoa đột nhiên mở miệng cắt lời Nhan Di Song.

"Hả?"

Nhan Di Song sửng sốt, nàng ta không hiểu Đạo Hoa có ý gì.

"Ầm!"

Đạo Hoa ném bánh ngọt trong tay về lại bàn, phủi tay, lúc này mới nhìn Nhan Di Song: "Ta cảm thấy ngươi và di nương kia của ngươi đều rất mệt mỏi."

Nói xong, nhìn về phía những người khác trong đình: "Các ngươi làm thơ đi, ta không quấy rầy các ngươi nữa." Nói xong, xoay người rời đi.

"Đại muội muội, chờ ta một chút, ta cũng sẽ không làm thơ."

Nhan Văn Khải nhìn thấy Đạo Hoa rời đi, lập tức buông bánh ngọt trong tay xuống đuổi theo.

Lúc đi ra cửa viện, Đạo Hoa quay đầu nhìn thoáng qua những huynh đệ tỷ muội đang bận rộn an ủi Nhan Di Song, khinh miệt cười.

"Đại muội muội, sao muội lại đi nhanh như vậy?"

Nhìn Tứ ca thở hồng hộc đuổi theo, nụ cười trên mặt Đạo Hoa chân thành hơn nhiều: "Ta sợ đi chậm, bị lây bệnh tật già mồm."

"Đi thôi, đi chỗ tổ mẫu, muội mời huynh ăn ngon."

Nghe vậy, hai mắt Nhan Văn Khải sáng lên: "Vậy còn chờ gì nữa, đi mau!" Nói xong, kéo Đạo Hoa chạy đi.

Về phần chuyện khuyên nhủ đại ca và đại muội muội, đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây.

Trong đình, Nhan Văn Tu nhìn bóng dáng hai người biến mất, ánh mắt lóe lên.

"Đại muội muội, rượu này muội làm thế nào vậy? Uống cũng ngon quá đi!"

Trong Tùng Hạc Viện, Nhan Văn Khải kêu lên một cách khoa trương.

Đạo Hoa uống từng hớp rượu, nhìn thoáng qua tứ ca hoạt bát và tam ca đôn hậu, từng ngụm từng ngụm rót rượu vào miệng, im lặng lắc đầu.

Nhan lão thái thái thấy dáng vẻ bà cụ non của nàng, vội vàng gõ nhẹ đầu nàng: "Sao chỉ có hai người, đại ca của con đâu?"

Thần sắc của Đạo Hoa thản nhiên: "Đại ca và nhị ca đang ngâm thơ."

Nhan lão thái thái: "Nếu con đã mở rượu, cũng đưa cho bọn họ một ít đi."

Đạo hoa buông bát xuống: "Tổ mẫu, hiện tại đại ca bọn họ đang ăn bánh ngọt Lâm sư gia mua từ Phúc Tường Trai, làm sao để ý đến rượu nhạt này? Hơn nữa, hôm nay rượu làm cũng không nhiều, để tết cũng chưa chắc đủ uống."

Nhan lão thái thái liếc xéo nàng: "Vậy sao con lại mở niêm phong sớm như vậy?"

Đạo Hoa cười nói: "Vì cảm tạ Tam ca và Tứ ca, Tam ca giúp con làm bồn hoa, Tứ ca giúp con đắp người tuyết, con cũng chỉ là cảm ơn ."

Nhan lão thái thái lập tức lại vỗ đầu nàng một cái: "Cho nên, đại ca con không giúp con thì không được ăn đồ của con sao?"

Đạo Hoa ôm trán, nhanh chóng rời xa Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, người còn đánh nữa, con sẽ bị ngốc."

Nhan lão thái thái hừ lạnh: “Con ngốc? Ta thấy con phân biệt rất rõ ràng trong ngoài nha. Lúc ở nhà cũng không thấy con tính toán chi li như vậy, sao khi đến nơi này lại phân rõ ràng rành mạch với cả nhà mình vậy?"

Sắc mặt Đạo Hoa không thay đổi: "Bởi vì đồ vật cho người ngoài, người ngoài sẽ cảm kích con, nhưng nếu cho người mình thì bọn họ sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên, đừng nói cảm kích, nếu có một lần con làm không tốt, bọn họ có thể sẽ còn oán trách con ."

"Nếu đã như vậy, còn không bằng ngay từ đầu làm theo nguyên tắc làm việc của mình mà đối đãi với tất cả mọi người. Đối tốt với con, con không bạc đãi, đối với con không tốt, đừng trông cậy vào con sẽ làm người tốt."

Nghe nói như thế, Nhan lão thái thái vẻ mặt kinh ngạc.

Bà không ngờ cháu gái mới 9 tuổi lại nói ra những lời thông thấu như thế.

Nhưng, thông thấu thì thông thấu, nhưng lại ẩn giấu sự lạnh lùng khó có thể bỏ qua.

Đối với gia tộc nhân khẩu thịnh vượng mà nói, xích mich giữa người nhà là không thể tránh khỏi.

Làm người già trong nhà, nàng tự nhiên hi vọng người một nhà có thể hòa thuận.

Nhan lão thái thái giương mắt nhìn tôn nữ hòa thuận cùng hai tôn tử, trong lòng thở dài.

Đối với cháu gái nuôi lớn từ nhỏ này, nàng tự nhiên là hiểu rõ.

Đừng thấy bình thường nàng luôn cười tủm tỉm với mọi người, nhưng người thật sự có thể đi vào trong lòng nàng không nhiều lắm.

Đã đến huyện Lâm Nghi lâu như vậy, Nhan gia từ trên xuống dưới hiện tại được nàng để ở trong lòng cũng chỉ có đại nhi tức và tứ tôn tử.

Những người khác, bao gồm cả đại nhi tử người làm cha kia, đoán chừng nàng cũng không để ý.

Ai... Tôn nữ có cá tính cùng suy nghĩ như vậy, cũng không biết đến cùng có được hay không?

Thấy Nhan Văn Khải lại muốn thêm rượu, Nhan lão thái thái lập tức tiến lên chặn lại: "Được rồi, hôm nay các ngươi đã uống đủ nhiều rồi, không được uống nữa."

Nói xong, cũng không nói thêm lời nào đã đuổi ba người ra ngoài.

Nhan lão thái thái đau lòng cho đại tôn tử, cũng muốn kéo Văn Tu và Đạo Hoa gần gũi với nhau, dù sao ngày sau đại tôn nữ cần nhờ đại tôn tử làm chỗ dựa.

Cho nên, đêm đó, khi đại tôn tử tới thỉnh an, Nhan lão thái thái liền múc một bát rượu cho hắn: "Nếm thử, muội muội của ngươi ủ, đây là nàng cố ý để lại cho ngươi."

Làm trưởng tôn, Nhan Văn Tu vẫn không quên trách nhiệm trên vai mình, cho nên từ nhỏ đến lớn đều nghiêm khắc với mình, điều này khiến cho hắn dưỡng thành tính cách nội liễm trầm mặc, tâm tình không dễ dàng lộ ra ngoài.

Lúc này, nghe thấy lời của Nhan lão thái thái, khóe miệng Nhan Văn Tu hơi cong lên: "Cảm ơn tổ mẫu." Đại muội muội làm đồ ăn, hắn cũng rất thích ăn.

"Văn Tuệ, nàng làm sao vậy?"

Nhan Trí Cao như mọi ngày đến Song Hinh Viện, vào viện, phát hiện ái thiếp không giống thường ngày ra cửa nghênh đón mình, liền nhỏ giọng đi vào phòng, vừa vào đã thấy ái thiếp xuất thần không nhúc nhích.

"Lão gia đến rồi!"

Lâm di nương thấy Nhan Trí Cao, lập tức thu hồi vẻ mặt nặng nề, tươi cười chào đón.

Nhan Trí Cao kéo tay nàng, quan tâm hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy, sao ta tới đây mà không phát hiện ra?"

Lâm di nương lắc đầu, mặt lộ vẻ chua xót nói: "Không nghĩ gì hết, chỉ là nghĩ…,cũng nghĩ ngợi lung tung thôi."

Nhan Trí Cao hỏi lại: "Rốt cuộc là sao?"

Lâm di nương có chút muốn nói lại thôi.

Nhan Trí Cao thở dài một hơi, vỗ vỗ tay Lâm di nương: “Ta biết, trong khoảng thời gian này nàng chịu ủy khuất, chỗ nương, ta sẽ nói, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa như thế, chờ sau khi nương hiểu rõ nàng, tự nhiên sẽ tiếp nhận nàng."

"Về phần Đạo Hoa. Nha đầu này bị nương nuông chiều đến không còn hình dáng, ngày sau ta sẽ dạy dỗ nàng thật tốt. Bất quá, rốt cuộc tuổi tác của nàng còn nhỏ, nói cái gì không xuôi tai, nàng không cần để ở trong lòng."

Nghe vậy, hai mắt Lâm di nương lập tức đỏ lên: "Ta chỉ là một thiếp, dù là lão thái thái hay là đại cô nương, bất kể các nàng đối xử với ta thế nào, ta đều sẽ chịu, cũng nên chịu đựng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play