"Nhưng mà, Di Song và Văn Bân là cốt nhục của Nhan gia, không nên bị ta liên lụy."

Nhan Trí Cao nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm di nương, trấn an: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, nhà chúng ta không có quy củ con vợ cả con vợ thứ, Văn Bân và Di Song, trong lòng ta cũng giống như đám Văn Tu, sẽ không ủy khuất bọn họ."

Lâm di nương vẻ mặt cảm động: "Lão gia có lòng yêu con, Văn Tuệ trong lòng rõ ràng, biết lão gia sẽ đối xử bình đẳng, chỉ là ta lo lắng cũng không phải là cái này."

Nhan Trí Cao nghi hoặc: "Vậy nàng đang lo lắng chuyện gì?"

Lâm di nương nhìn Nhan Trí Cao, như lấy hết can đảm mới mở miệng nói: "Đại cô nương, đại cô nương hình như rất không thích Văn Bân và Di Song."

Nhan Trí Cao nhíu mày: "Đạo Hoa lại làm gì?"

Lâm di nương vội vàng nói: "Cũng không có gì, chỉ là hôm nay, Văn Bân và Di Song mang theo bánh ngọt đệ đệ đưa tới Chiết Quế Viện, mời mấy cô nương thiếu gia trong nhà đi qua đó làm thơ, đại cô nương cũng đi, chỉ là, nàng vừa nghe thấy bánh ngọt là bọn Di Song mang qua, liền trực tiếp ném đi."

Nghe nói như thế, trên mặt Nhan Trí Cao lập tức hiện lên vẻ giận dữ.

Lâm di nương nhìn sắc mặt hắn ta, lại thận trọng nói: "Sau đó, đại cô nương rời khỏi Chiết Quế Viện, đi đến chỗ lão thái thái, sau đó mời cô nương thiếu gia trong nhà uống rượu, nhưng Di Song và Văn Bân lại không được mời."

Nói tới đây, giọng điệu của Lâm di nương vội vàng vài phần: "Không phải ta nhớ nhung đồ vật của đại cô nương, chỉ là Di Song và Văn Bân đều coi đại cô nương như tỷ tỷ, bây giờ nàng đối xử khác biệt rõ ràng như vậy, sợ là sau này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ giữa bọn họ."

Nhan Trí Cao đứng phắt dậy, giận dữ nói: "Ta đi chính viện, lát nữa nàng tự dẫn theo Di Song và Văn Bân đến ăn cơm tối."

Nhìn thấy Nhan Trí Cao nổi giận đùng đùng rời đi, trên mặt Lâm di nương lộ ra một nụ cười đắc ý.

Nhan Di Nhất, ngươi khiến ta mất mặt như vậy trước mặt người Nhan gia, năm mới này, ngươi đừng mơ tưởng song tốt!

"Tỷ!"

Đúng lúc này, Lâm sư gia đi đến.

Lâm di nương kinh ngạc: "Tiểu đệ, sao ngươi lại tới đây?"

Lâm sư gia: “Tỷ bị khi dễ, đệ có thể không đến xem sao?"

Huyện nha lớn như vậy, tiền viện cùng hậu viện mặc dù tách ra, nhưng muốn biết xảy ra chuyện gì, luôn có thể nghe ngóng được một chút.

Lâm di nương trong lòng khinh thường : "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, yên tâm, tỷ tỷ ngươi còn đối phó được."

Lâm sư gia thật sự lắc đầu: "Mặc dù tuổi tác Nhan đại cô nương không lớn, nhưng lại thông minh dị thường, dáng vẻ khí độ lại càng vô cùng xuất sắc, tỷ không thể chủ quan. Hơn nữa, sau lưng nàng còn có vị Bồ Tát Nhan lão thái thái này."

Lâm di nương cười lạnh: "Thông minh thì sao, tính tình ngang ngược như vậy, cũng khó làm người khác vui vẻ. Đệ không biết đâu, ngày đó nàng ta không chỉ ngầm châm biếm ta, mà ngay cả lão gia cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe nói một phen, lúc ấy lão gia tức đến đỏ mặt, chuyện như vậy nếu tới thêm mấy lần, ta cam đoan, nàng ta sẽ triệt để mất đi lòng của lão gia."

"Một đứa con gái không được lão gia coi trọng, cho dù có lão thái thái che chở, nàng ta lại có thể tạo ra sóng gió gì chứ."

Lâm sư gia biết tỷ tỷ nhà mình lần này tức giận, suy nghĩ một chút, liền nói: "Tỷ, nếu như tỷ thật sự muốn cho đại cô nương triệt để mất đi lòng của lão gia, hiện tại làm những thứ này còn chưa đủ."

"Chuyện trong nhà, chỉ cần không ra khỏi cửa, như thế nào cũng dễ giải quyết. Chỉ có đại cô nương trêu chọc người bên ngoài, đại nhân mới có thể vì bảo toàn thanh danh, hung hăng trách phạt đại cô nương."

Hai mắt Lâm di nương sáng ngời:”Đệ có biện pháp gì sao?"

Lâm sư gia: "Việc này để đệ làm, tỷ đừng làm cái gì, miễn cho lão thái thái lại có ý kiến với tỷ."

Lâm di nương thở dài một hơi, vuốt vuốt cái

trán: “Tỷ không biết phải làm như thế nào để lấy lòng lão thái thái?"

Lâm sư gia cười cười: "Tỷ, tỷ còn có đệ nữa, chuyện đều do con người làm, lão thái thái sẽ thích tỷ. Mấy năm nay, hậu viện tiền viện huyện nha không phải đều đang tranh nhau khen tỷ sao?"

Lâm di nương cũng cười theo, sau đó lại hừ lạnh nói: "Từ sau khi đại cô nương đến, tỷ chưa từng hài lòng, thật hy vọng phiền toái này năm sau có thể giải quyết được."

"Dạ biết."

Chính viện.

Nhan Trí Cao tức giận đùng đùng đi tới, vừa vào phòng đã thấy Lý phu nhân đang thẩm tra đối chiếu sổ sách, hai đầu lông mày hiện lên vẻ mỏi mệt khó tả, nhìn thấy hắn, lại một mặt kinh ngạc.

"Lão gia nghĩ thế nào mà lại đến đây?"

Nhan Trí Cao nhìn thoáng qua đống sổ sách dày cộp trên bàn, trong lòng khó có được một tia áy náy.

Ông ta làm việc ở huyện nha rất mệt mỏi, nhưng việc quản gia của nàng cũng mệt mỏi không khác hắn.

Thôi, nể mặt thê tử, hắn tạm thời không so đo với trưởng nữ.

Trong lòng hắn rõ ràng, năm đó, thê tử rất không nỡ để trưởng nữ ở lại quê nhà, nhưng vì hiếu đạo, vì thay hắn quản lý hậu viện nên nàng kìm nước mắt mà đồng ý.

Trưởng nữ trưởng thành tính tình này, hắn cũng có trách nhiệm.

Bây giờ trưởng nữ mới trở về bên cạnh thê tử không lâu, không tránh khỏi phải nuông chiều một chút, muốn kéo tính tình trưởng nữ trở về, đoán chừng phải tốn thời gian không ngắn.

Nhan Trí Cao nghiêm mặt ngồi xuống: "Sao, ta không thể trở về?"

Lý phu nhân thả sổ sách trong tay xuống, cười nói: "Nhan gia là của lão gia, lão gia muốn đi đâu cũng được."

Nói xong, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, phát hiện sắc trời đã có chút tối tăm rồi.

"Tối rồi, tính toán sổ sách, thời gian trôi qua rất nhanh." Nói xong, thu sổ sách lại, nhìn về phía Nhan Trí Cao: "Đêm nay lão gia dùng cơm ở chính viện?"

Nhan Trí Cao mặt không biểu cảm gật đầu.

Lý phu nhân nở nụ cười, ngữ khí tựa hồ nhẹ nhàng vài phần: "Vậy ta lập tức gọi người mang thức ăn lên. "

Lúc ăn cơm, chỉ có hai người Nhan Trí Cao và Lý phu nhân.

Nhan Trí Cao: "Bọn Văn Tu đâu?"

Lý phu nhân: "Lão thái thái bắt hắn ăn trong viện mình."

Một khắc đồng hồ trước, Nhan lão thái thái biết Đại nhi chủ động trở về chính viện, lo lắng tôn tử tôn nữ sẽ quấy rầy đến phu phụ họ, liền trực tiếp bắt người.

Nhan Trí Cao gật đầu: "Bây giờ Văn Tu không lên lớp nên đi bầu bạn với nương hiều hơn. Đúng rồi, hôm nay nói là Đạo Hoa đưa rượu cho mọi người?"

Lý phu nhân nhìn thoáng qua sắc mặt Nhan Trí Cao, thần sắc phai nhạt đi vài phần, lắc đầu nói: "Không có việc gì, rượu gạo Đạo Hoa làm không nhiều lắm, nói là phải giữ lại đến Tết mới uống. Nhưng mà hôm nay lão thái thái nhìn thấy tôn tử tôn nữ đi thỉnh an, trong lòng vui vẻ, liền cho bọn họ uống một bát."

Vốn dĩ Nhan lão thái thái không định cho mọi người uống, nhưng Nhan Văn Tu vừa bưng bát lên thì mấy người Nhan Văn Kiệt đã đến, bà cũng không tiện bất công quá mức, chỉ có thể múc cho mỗi người một bát.

Về phần Nhan Di Song và Nhan Văn Bân không uống được, đó là bởi vì Nhan lão thái thái hết sức rõ ràng tỏ vẻ không thích Lâm di nương, hai người vì nương của mình mà bất bình, cũng không thường xuyên đến Tùng Hạc Viện, vì thế, liền không uống được.

Nhan Trí Cao lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới việc này mẹ già cũng tham dự trong đó.

Thấy hắn như vậy, sắc mặt Lý phu nhân càng thêm phai nhạt.

Nàng đã nói, lão gia cho tới bây giờ chưa từng đối với nàng hạ mình làm sao sẽ ở lúc này chủ động đến chính viện, nguyên lai lại là nghe gió thoảng bên tai.

Lý phu nhân trong lòng hơi lạnh, lại lạnh nhạt nói: "Nghe nói mùi vị rượu nếp rất không tệ, đáng tiếc, ta làm mẹ cũng không thể lấy được một bát uống. Rốt cuộc không có nuôi dưỡng bên người từ nhỏ, tình cảm không được sâu sắc."

Nghe nói như thế, Bình Hiểu đứng ở bên cạnh bàn nhanh chóng nhìn lướt qua nội thất, giờ phút này, một cái bình sứ trắng vừa vặn đặt ở nơi đó.

Trong bình đựng đầy rượu khiến người ta mồm miệng đều chảy nước miếng.

Trong lời nói của phu nhân có chuyện, câu cuối cùng kia là đang châm chọc lão gia!

Quả nhiên, sắc mặt Nhan Trí Cao trở nên có chút mất tự nhiên.

Bình Hiểu một nha đầu cũng có thể nghe hiểu, hắn người trong cuộc càng rõ ràng hơn, vì che giấu xấu hổ của mình, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.

Lý phu nhân: "Lão gia, sắp đến tết rồi, ta phải tranh thủ thời gian xem hết sổ sách, buổi tối ngươi đi Song Hinh Viện đi, Lâm di nương làm thiếp thất, lúc này nàng nên phát huy tác dụng hầu hạ người khác."

"Chát!"

Âm thanh đũa rơi xuống đất vang lên.

Nhan Trí Cao trợn mắt há hốc mồm nhìn thê tử dịu dàng ngoan ngoãn của mình, dường như không thể tin được nàng sẽ nói ra những lời như vậy.

Tác dụng hầu hạ người khác?!!

Phu nhân đây là đem Văn Tuệ xem như nuôi trong nhà.

Lý phu nhân bình tĩnh ăn cơm của mình, ánh mắt cũng không nhìn lại một cái.

……..

Gần cuối năm, huyện nha bình thường đều rất thanh nhàn.

Dân chúng thời đại này đều rất tự giác, biết các quan viên chuẩn bị đón Tết, bình thường đều sẽ không đến đây tự tìm phiền phức vào lúc này.

Lúc này, trong phòng làm việc của huyện nha huyện Lâm Nghi, Huyện lệnh, đám người Huyện thừa đang vây quanh một chậu Hồng Mai chậc chậc tán thưởng.

"Đại nhân, chậu Hồng Mai này của ngài có thể nói là cực phẩm, không biết mua ở đâu vậy?" Giáo dụ Chu Thành Vũ vẻ mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Hồng Mai trước mắt, hai mắt sáng ngời, Nhan huyện lệnh nhìn thấy mà kinh hãi, sợ hắn một cái nhịn không được, liền cướp Hồng Mai đi.

"Hồng mai này là tiểu nữ bồi dưỡng."

Cảm nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, Nhan huyện lệnh có chút tự đắc.

Tuy rằng hắn là quan viên cao nhất huyện Lâm Nghi, nhưng nếu bàn về gia sản, người ở đây có không ít người giàu có hơn hắn.

Ví dụ như giáo thụ Chu Thành Vũ.

Chu gia ở Trung Châu phủ có thể được xưng là thế gia lâu năm, mặc dù mấy năm nay có chút sa sút, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, gia thế cũng không phải là người nào cũng có thể so sánh.

Lại ví dụ như Huyện thừa Hứa Vinh.

Hứa gia tuy không coi là thế gia, nhưng cũng tuyệt đối là nhà giàu, nhà cao cửa rộng, bình thường Hứa Vinh ra tay cực kỳ xa xỉ, phu nhân cùng tiểu thư Hứa gia, ăn mặc cũng tốt hơn người thường một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play