Nếu nhà mẹ đẻ cứng rắn một chút còn tốt, nữ nhi cường liệt một chút đó là tính cách ngay thẳng, nhưng nếu lão gia một mực không thể lên chức, chỉ là một Huyện lệnh, tính tình nữ nhi sợ là sẽ bị nói là ương ngạnh.

Lần này an trí nạn dân, lão gia làm rất tốt, cũng không biết sang năm có thể thăng chức hay không?

Cho dù không thăng chức, điều đến một huyện thành hơi giàu có một chút cũng tốt, như vậy nàng cũng có thể nghĩ cách, tích lũy chút vốn liếng cho ba đứa trẻ.

Vừa nghĩ tới trẻ con đồng lứa Văn Tu đều chậm rãi trưởng thành, nhưng Nhan gia lại không có vốn liếng gì, nàng liền lo lắng đến phát hoảng.

Sính lễ, của hồi môn, chỗ nào cũng phải có tiền!

Chuyện gấm vóc tuy đã bình ổn, những ngày sau đó, bầu không khí hậu viện huyện nha đều có chút quái dị.

Ví dụ như, Nhan Trí Cao từ sau đó vẫn nghỉ ngơi ở Song Hinh Viện, sau khi bị Nhan lão thái thái mắng mấy lần, miễn cưỡng đồng ý trở về chính viện nghỉ ngơi.

Hắn bên này thì chuẩn bị rồi, nhưng Lý phu nhân bên này lại chậm chạp không có đưa tới bậc thang.

Nhiều lần, hắn đi đến ngoài chính viện, cuối cùng vẫn xoay người đi Song Hinh Viện.

Bởi vì sắp tới cuối năm, Lý phu nhân phải chuẩn bị đồ ăn tết, lại phải xử lý cửa hàng đồ cưới, thu nhập tiền lời một năm qua ruộng đất, bận tối mày tối mặt, nào còn lo lắng đến cái khác.

Đạo Hoa biết chuyện này, nhưng nàng không nghĩ tới việc nhắc nhở Lý phu nhân.

Theo nàng, cha hờ chính là bị thói hư rồi, trước kia có chuyện gì, đều là Lý phu nhân cúi đầu chịu thua trước, lần này việc gấm vóc, nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì hắn, nhưng cứ như vậy, hắn cũng không muốn cúi đầu trước thê tử bận trước bận sau.

Còn có, hiện tại nương nàng bận đến chân không chạm đất, nếu như cha tiện nghi trở về chính viện, mẹ nàng còn phải tốn thời gian hầu hạ hắn, vậy thì thật sự không có thời gian nghỉ ngơi.

Đã như vậy, cứ để như vậy đi!

Song Hinh Viện cũng yên tĩnh hiếm có.

Bị Đạo Hoa châm chọc trước mặt nhiều người như vậy, Lâm di nương da mặt dày, trong thời gian ngắn cũng không có mặt mũi gặp người.

Còn nhị phòng, đều là người tinh khôn, đương nhiên sẽ không làm ra động tĩnh gì vào lúc này.

Mà tam phòng, cho tới bây giờ cũng sẽ không nhiều chuyện.

Rất nhanh, hai mươi tháng chạp đã đến.

Ngày này huyện học bắt đầu nghỉ, Nhan Văn Tu, Nhan Văn Kiệt, Nhan Văn Khải, Nhan Văn Bân không cần lên lớp, hậu viện huyện nha lúc này mới có thêm chút sức sống.

"Đại muội muội, ngươi và Văn Đào lại đang chơi đùa cái gì vậy?"

Nhan Văn Khải đi chính viện, không thấy được Đạo Hoa, liền trực tiếp đi tới tam phòng, quả nhiên ở trong sân thấy được nàng đang cùng Văn Đào đắp người tuyết.

Đạo Hoa quay đầu lại, vừa nhìn thấy là hắn, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt: "Tứ ca, mau tới đây, sức lực của huynh lớn, đến giúp muội xúc tuyết."

Nhan Văn Khải: "Hóa ra ta là một tên cu li đúng không?" Ngoài miệng mặc dù không muốn, nhưng tay chân lại rất thành thật, cầm cái xẻng ở bên cạnh, bắt đầu đắp người tuyết lên với hai người.

Đạo Hoa cười nói: "Tứ ca, bây giờ chúng ta thử nghiệm ở đây, chờ sau khi thuần thục, đi chất đống cho tổ mẫu."

Nhan Văn Khải gật đầu: "Được, ta không có vấn đề. Đúng rồi, bồn hoa của ngươi đâu? Trồng sống chưa?"

Đạo Hoa: “Muội à ai, trồng trọt phải sống."

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của muội muội, Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải đều nở nụ cười.

Nhan Văn Khải: "Qua năm sau, phụ thân phải đi phủ thành báo cáo chiến tích, những bồn hoa kia của muội đếu trồng được, có thể để phụ thân mang đến nhà đại cữu cữu cho muội."

Nghe vậy, hai mắt Đạo Hoa sáng lên: "Thật sao?"

Nhan Văn Khải gật đầu, thần sắc trở nên có chút trầm trọng: "Huyện lệnh ba năm thi một lần, cũng không biết lần này ông có thể lên chức hay không?"

Qua năm mới hắn đã mười ba, đã biết được không ít chuyện, biết phụ thân có thể thăng chức hay không, quan hệ đến sự phát triển sau này của nhà bọn họ, những ngày này đại ca cũng nhắc tới không ít chuyện này.

Đạo Hoa và Nhan Văn Đào liếc nhau một cái.

Đối với việc này, hai người không có quyền lên tiếng, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.

Không bao lâu, dưới sự hợp tác của ba người, một người tuyết đã thành hình.

Ở giữa, lúc Nhan Văn Đào đi tìm mắt cho Tuyết Nhân, Nhan Văn Khải cọ xát vào Đạo Hoa.

Đạo Hoa nghi hoặc: "Sao vậy?"

Nhan Văn Khải nhìn xung quanh một chút: "Sau khi trở về, muội đi nói lời xin lỗi với đại ca."

Đạo hoa quay đầu: "Dựa vào cái gì?"

Nhan Văn Khải có chút đau đầu: "Chẳng lẽ muội muốn cả đời không nói chuyện với đại ca?"

Đạo Hoa: "Vậy tại sao không phải huynh ấy đến xin lỗi muội?"

Nhan Văn Khải gõ đầu của Đạo Hoa một cái: "Muội là muội muội, huynh ấy là ca ca, làm gì có ca ca nào xin lỗi muội muội?"

Lời này của hắn Đạo Hoa không thích nghe:

"Ai sai ai xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tuổi tác."

Nhan Văn Khải trừng to mắt: "Sao muội lại ngụy biện nhiều như vậy?"

Ánh mắt Đạo Hoa bất thiện: "Tứ ca cảm thấy đây là ngụy biện? Vậy có phải huynh dự định ngày sau khi dễ muội, còn muốn chờ muội nói xin lỗi với huynh không?"

“Huynh nào có?" Nhan Văn Khải lập tức phủ nhận, đảo mắt, lại nói: "Sắp đến tết rồi, muội đối diện với đại ca như thế, mẫu thân thấy được cũng sẽ không vui vẻ."

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, thần sắc của Đạo Hoa có chút buông lỏng.

Nhan Văn Khải trong lòng đắc ý, quả nhiên, lấy nương ra chính là có tác dụng.

Vì nương, đại muội muội ngay cả phụ thân cũng dám nói, khẳng định cũng sẽ vì nương ao hứng mà đi hòa hảo với đại ca.

Thật ra Đạo Hoa cũng không tức giận gì với Nhan Văn Tu, tuy rằng ngày đó hắn nói một vài chuyện nàng không đồng ý lắm, nhưng cũng sẽ không tính toán chi li.

Nhất là nghĩ đến đại ca của nàng cũng bất quá mới là thiếu niên choai choai hơn mười tuổi, nàng cũng không tiện bám lấy không buông.

Vì thế, dưới sự nài nỉ của Nhan Văn Khải, lề mà lề mề đi một chuyến tới Chiết Quế Viện.

Hai người vừa tới cửa viện, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Đi vào xem mới phát hiện, mấy người nhị phòng Nhan Văn Kiệt, Nhan Di Hoan, Nhan Di Nhạc cùng với Nhan Văn Bân, Nhan Di Song đều ở đây.

Mấy người đang tụ tập trong đình lục giác trong viện, uống trà ngâm thơ.

Thấy đại ca mình và Nhan Văn Bân, Nhan Di Song tương tác rất thân mật, Đạo Hoa hơi kinh ngạc, quay sang hỏi Nhan Văn Khải: "Tứ ca, đại ca và Văn Bân, Di Song quan hệ rất tốt?"

Nhan Văn Khải không nghĩ nhiều liền nói: "Đại ca dạy vỡ lòng là Lâm sư gia dạy, từ nhỏ đã đi gần gũi với Văn Bân, Di Song."

Nghe vậy, Đạo Hoa sững sờ, vô cùng cạn lời hỏi: "Đại ca sao lại để đệ đệ Lâm di nương dạy học?"

Không biết chính phòng và thiếp thất trời sinh chính là đối thủ một mất một còn sao?

Cho dù hai bên có thể chung sống hoà bình, nhưng để đệ đệ thiếp thất đến dạy dỗ trưởng tử chính phòng, chuyện này nói ra cũng không dễ nghe nha!

Phải biết rằng, dựa theo quy củ của thời đại này, địa vị của thiếp thất cũng không cao, người nhà thiếp thất tới cửa, cũng sẽ không lấy lễ tiếp đãi thân thích, khả năng được sủng ái của gia chủ, phu nhân sẽ gặp một lần, nếu không được sủng ái, trực tiếp phái hai ba hạ nhân đuổi đi.

Cha hờ không phải chú ý thân phận địa vị sao, ngay cả phu nhân là hương nhân cũng chướng mắt sao? Làm sao sẽ đồng ý chuyện hoang đường như vậy?

Nhan Văn Khải không phản ứng lớn như vậy, gãi gãi đầu: "Chuyện khi còn bé huynh cũng không nhớ rõ, hình như là khi đó phụ thân vừa lên làm Huyện lệnh, chuyện tương đối bận rộn, nương lại quản lý việc nhà, vừa vặn đệ đệ của Lâm di nương đến nhà thăm nàng, Lâm di nương liền chủ động đề nghị Lâm sư gia dạy vỡ lòng cho đại ca."

"Hừ!"

Đạo Hoa cười lạnh một tiếng.

Không cần hỏi, kiều thê vừa mở miệng, phụ thân nàng óc choáng váng liền đồng ý.

Đạo Hoa lại nhìn thoáng qua đại ca và thứ đệ thứ muội có cử chỉ thân mật trong đình, trong lòng càng thêm hiểu biết về thủ đoạn của Lâm di nương.

Ở nội viện, có sủng ái của gia chủ, còn giao hảo với trưởng tử, ở huyện nha, đệ đệ lại là sư gia giúp đỡ bày mưu tính kế, thật sự là một trảo trong ngoài. Lâm di nương cũng chỉ có nhà mẹ đẻ nghèo chút, nếu không, sức ảnh hưởng của bà ở Nhan gia tuyệt đối còn lớn hơn so với Lý phu nhân.

Đạo Hoa: "Tứ ca, bây giờ đại ca và Song Hinh Viện còn rất thân nhau sao?"

Nhan Văn Khải thấy sắc mặt của Đạo Hoa có chút không đúng, lúc này mới nghĩ đến muội muội này hình như không thích người Song Hinh Viện, lập tức lắc đầu: "Không có, từ sau khi lên huyện học, thời gian của đại ca đều dành cho việc học hành, bình thường ngoại trừ Văn Bân, Di Song sẽ đến tìm đại ca thỉnh giáo, gần như không có liên hệ gì với Song Hinh Viện."

Nói thật ra, hắn cũng không thích Lâm di nương, về phần Văn Bân và Di Song, dù sao hắn và bọn họ cũng không chơi cùng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play