Nói xong, nàng quay đầu nhìn Nhan Di Song: "Mấy năm nay mẫu thân có bạc đãi muội không?"

Bởi vì lời hỏi của Đạo Hoa, người trong viện đều nhìn về phía Nhan Di Song.

Bỗng nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Nhan Di Song có chút khẩn trương, không lo được nhìn về phía Lâm di nương, chỉ sững sờ gật đầu.

Thấy vậy, Đạo Hoa cười nhạo nhìn về phía Lâm di nương: "Lâm di nương, ngươi xem, Tứ muội muội cũng đã thừa nhận, nương ta chưa bao giờ bạc đãi muội ấy, từ đầu đến cuối đều là ngươi, là chính ngươi đang hạ thấp con gái của mình."

"Không, ta không có..."

Đạo Hoa ngắt lời: "Lâm di nương, lúc ta ở quê nhà, từng nghe người ta nói qua, có một số người sợ nghèo, liền thích nhìn trộm đồ của người khác, hơn nữa muốn chiếm làm của riêng."

"Nhưng đồ của người khác sao có thể cho người ngoài chứ? Cũng không phải người ngu, thứ tốt đương nhiên là phải để lại cho người mình. Vì thế, những người kia bắt đầu không từ thủ đoạn, trong đó có một loại thủ đoạn các nàng thích dùng nhất."

"Ngươi có biết là cái gì không?"

"Giảm yếu lăng Cường!"

"Dùng bề ngoài điềm đạm đáng yêu của các nàng tranh thủ lòng đồng tình của người khác, để đạt được mục đích không thể cho ai biết trong lòng các nàng."

"Lâm di nương, ngươi cảm thấy loại người này có phải rất khiến người ta ghê tởm hay không?"

Yên tĩnh!

Chính viện yên tĩnh như chết!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Đạo Hoa đứng bên cạnh Lý phu nhân, dường như không ngờ nàng sẽ thẳng thừng như thế, không nể mặt Lâm di nương mà vạch mặt ngụy trang của nàng.

Nhan Trí Viễn vừa nghe tin chạy đến nghe nói như thế, vẻ mặt thán phục nhìn Đạo Hoa, cảm thấy giờ khắc này mới coi như thật sự quen biết đại chất nữ ông ta.

Lợi hại nha!

Từ lúc trước khi học sinh quyên tặng tài vật tiếp tế nạn dân, hắn đã cảm thấy cháu gái này khó lường, hôm nay nhìn nàng đem Lâm thị từ trước đến nay biết ngụy trang nói đến cả người phát run, hắn thật sự phục.

Người trong cuộc Nhan Trí Cao cũng vô cùng chấn động, ngay cả Lâm di nương bên cạnh có chút lung lay sắp đổ cũng không phát hiện.

"Ầm!"

Cuối cùng, Lâm di nương xấu hổ không dám gặp người khác, chỉ có thể giả vờ ngất xỉu để trốn tránh.

Nhưng trước khi nàng ngã xuống đất, tiếng của Đạo Hoa lại vang lên: "Còn nữa, ta quên nói, vừa thấy chuyện không đúng, loại người này sẽ giả vờ ngất xỉu."

Lâm di nương đã 'té xỉu' mí mắt nhắm chặt không ngừng co giật vài cái.

Lúc này Nhan Trí Cao mới hồi phục tinh thần, lập tức ngồi xổm xuống đỡ Lâm di nương, bất mãn nhìn Đạo Hoa:

"Một nữ nhi khuê các như con nghe được những lời vô liêm sỉ này từ đâu?"

Đạo Hoa cười:

"Tam thúc công nói cho ta biết nha, lão nhân gia người nói, nữ tử trên thế gian rất gian nan, nhìn nhiều một chút, nghe nhiều một chút, sẽ có lợi. Ví dụ như, gặp phải kẻ phụ lòng, gặp phải người vô tâm, bị người ta xoay vòng mà còn không tự biết."

Lời này vừa nói ra, Nhan Trí Cao liền cảm thấy gò má nóng bừng lên , bên tai có chút phát sốt, còn cảm thấy người khác trong sân đang vụng trộm nhìn hắn, điều này làm hắn có chút thẹn quá hóa giận, chợt nhìn về phía Lý phu nhân: "Nhìn xem nữ nhi tốt ngươi sinh, hôm nay ngay cả phụ thân là ta đây cũng không để vào mắt."

Lý phu nhân muốn phản bác, Đạo Hoa nắm chặt tay của nàng, quay về phía Nhan Trí Cao cười to nói: "Phụ thân, người có phải đã nghĩ sai rồi không, cho tới bây giờ đều là con bất hiếu với cha, chưa từng nghe nói qua con bất hiếu với nương. Phụ thân, người nên nghĩ lại chính mình rồi." (mình k hiểu rõ ý câu này của tác lắm)

"Ngươi..."

Nhan Trí Cao nghẹn họng nhìn Đạo Hoa, vẻ mặt không thể tin được.

"Được rồi, đều câm miệng cho lão bà tử!"

Nhan lão thái thái được Tôn mẫu đỡ đi ra, hung hăng trừng mắt nhìn Đạo Hoa.

Đạo Hoa thấy sắc mặt tổ mẫu không được tốt lắm, lập tức rụt cổ lại, nhanh chóng trốn sau lưng Lý phu nhân.

Nhan lão thái thái thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, trợn trắng mắt, sau đó lại càng ghét bỏ nhìn về phía Nhan Trí Cao mà ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể nói được, cả giận nói: "Nha hoàn ngươi nuôi là ăn cơm khô? Một thiếp thất ngã, cần ngươi tự mình ngồi xổm trên mặt đất đỡ sao?"

Nói xong lại nhìn về phía những người khác trong sân, "Còn các ngươi nữa, đều đứng ở chỗ này làm gì, chờ lão bà tử mời các ngươi ăn cơm sao? Nhanh chóng cút cho ta, nhìn thấy liền phiền lòng."

Trong nháy mắt, người trong sân tan tác như chim muông.

Nhà nào cũng có một quyển kinh khó tụng .

Sự kiện gấm vóc đã làm Lâm di nương xám xịt té xỉu, cùng với sự trầm mặc ngầm hiểu lẫn nhau của Nhan gia đã bình ổn lại.

Từ đó, danh tiếng không dễ trêu chọc của Đạo Hoa xem như đã khắc sâu trong lòng mọi người Nhan gia.

Đây là một kẻ tàn nhẫn ngay cả phụ thân mình chủ cũng không tha!

"Nương, thì ra gấm vóc này tên là Phù Quang Cẩm à?"

Lý phu nhân thấy nữ nhi thần sắc vui mừng vuốt ve gấm vóc, uất khí trong lòng cuối cùng cũng ít đi một chút: "Nương cũng không ngờ chất liệu đại cữu cữu con đưa tới là Phù Quang Cẩm."

Đạo Hoa ngẩng đầu: "Phù Quang Cẩm đắt lắm sao?"

Lý phu nhân gật đầu: "Quý là một mặt, chủ yếu là rất khó mua được, loại vải này bình thường đều chỉ đặc biệt cung cấp cho quan to quý nhân, người thường hầu như không có được."

Sắc mặt Đạo Hoa có chút động dung: "Đại cữu cữu đối xử với con thật tốt."

Thương nhân tuy có tiền, nhưng ở thời cổ đại đẳng cấp sâm nghiêm, rất nhiều thứ đều là có tiền cũng khó mua được.

Mấy miếng gấm Phù Quang này cũng không biết đại cữu cữu của nàng đã bỏ bao nhiêu tâm tư mới có được, may mà lấy về, nếu không thật sự cô phụ tấm lòng yêu thương của đại cữu cữu.

Lý phu nhân sờ sờ đầu Đạo Hoa, trong mắt lóe lên tình yêu và ôn nhu.

Trước đó nữ nhi ra mặt thay nàng, thật sự khiến nàng vui mừng cực kỳ.

Nhưng nghĩ đến sắc mặt khó coi của lão gia trước khi rời đi, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Về sau con nói chuyện với phụ thân, thái độ tốt hơn một chút."

"Hừ!"

Đạo Hoa hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay con đã đủ kiềm chế rồi, nếu như theo tính tình của con, con có thể nói ra những lời khó nghe hơn."

Con người nàng có khuyết điểm rất lớn, chính là trong mắt lại không cho phép chứa hạt cát, nếu có người làm nàng mất hứng, nàng sẽ không, cũng không muốn nhường nhịn.

Trải qua chuyện gấm vóc, trong mắt nàng, cha tiện nghi đã có chút bất công thăng lên thành cặn bã nam, nàng có thể tâm bình khí hòa ở chung với đối phương, đã là dễ dàng tha thứ nhất.

"Đứa nhỏ này, sao càng nói càng hung!” Lý phu nhân điểm điểm cái trán nàng.

“Mẫu thân."

Đạo hoa kéo cánh tay Lý phu nhân:

“Ngài chính là quá tốt rồi, mọi chuyện đều vì phụ thân mà nghĩ, nhưng ông thì sao, xem như là đương nhiên, căn bản không biết quý trọng."

Nàng còn muốn nói đàn ông cặn bã không đáng lưu luyến, nhưng lại sợ làm Lý phu nhân bị thương, nàng mấp máy môi, lại nuốt lời muốn nói trở về.

Lý phu nhân thở dài một hơi: "Phụ thân con kỳ thật nói cho cùng vẫn là trách mẹ, mẹ xuất thân nhà thương nhân, gả cho phụ thân con tuyệt đối là trèo cao. Con còn nhỏ, không biết thế nhân đối với thân phận địa vị coi trọng."

"Nhất là người đọc sách giống như phụ thân con, phần lớn đều có thành kiến đối với thương nhân. Trước khi nương gả cho phụ thân con, kỳ thật đã chuẩn bị tâm lý không được chào đón."

"Nhưng mà, nương là người có phúc, mặc dù phụ thân con thiên vị Lâm thị một chút, nhưng đối với ta, vẫn là kính trọng, ở trên đại sự vẫn có thể làm được việc công bằng."

"Lúc nhỏ nương cũng có vài tỷ muội, tình trạng của các nàng cũng có chút gian nan. Nam nhân gả cho, vừa tiêu xài của hồi môn của các nàng, vừa sủng thiếp diệt thê, có chút bị giày vò đến mức không còn trên đời nữa."

“Con xem, so sánh với người khác, nương có phải hạnh phúc hơn nhiều hay không? Chỉ cần con cùng hai ca ca của con đều tốt, nương là như thế nào cũng không sao cả."

Đạo Hoa kinh ngạc nhìn Lý phu nhân, không quên sự phiền muộn xẹt qua trong mắt bà, trong lòng cảm thấy ê ẩm, trầm mặc một hồi, ôm lấy nữ nhân miễn cưỡng cười vui vẻ này.

Nào có nữ nhân nào không muốn được trượng phu yêu thương? Nhưng trong cuộc sống hiện thực có quá nhiều bất đắc dĩ, làm cho các nàng không thể không lựa chọn nhường nhịn và thỏa hiệp.

"Nếu phụ thân xem thường thương nhân, vì sao phải cưới người? Đã cưới người, thì phải chịu trách nhiệm với người."

Lý phu nhân vỗ lưng con gái: "Phụ thân con không có không chịu trách nhiệm, sau khi nương gả cho ông, ông vẫn rất chiếu cố đối với Đại cữu cữu bọn họ, có muội phu huyện lệnh, có thể giảm bớt không ít phiền toái."

"Thành hôn, là tốt đẹp cho cả hai bên. Cho tới bây giờ, nương gả cho ông, mặc kệ là đối với Nhan gia, hay là đối với Lý gia, đều có lợi."

Đạo Hoa ngẩng đầu: "Thế nhưng đối với người thì sao?"

Lý phu nhân cười cười: "Con và hai ca ca của con, là quà tốt nhất ông cho mẹ."

Đạo Hoa thấy trên mặt Lý phu nhân không có một tia oán hận, trong lòng trướng trướng, không biết nói cái gì, cắm đầu nằm úp sấp vào người bà.

Nương nàng đặt hai ca ca của nàng cùng với nàng ở trên đầu quả tim, khắp nơi chu đáo, khắp nơi săn sóc, duy chỉ có không đem chính nàng để ở trong lòng.

Thấy nữ nhi lộ vẻ đau lòng, trong lòng Lý phu nhân ấm áp, bà hiện tại xem như khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa của lời nói “nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ".

Không phải là tri kỷ sao?

Biết nàng không dễ, biết ra mặt vì nàng...

Lý phu nhân cưng chiều vỗ lưng, nhưng không bao lâu nụ cười nhạt đi, vừa nghĩ tới tính tình bướng bỉnh của nữ nhi, lại có chút ưu sầu.

Thế nhân đa số thiên vị nữ tử nhã nhặn lịch sự, tính cách nữ nhi như vậy, nàng thật sợ ngày sau nàng sẽ chịu thiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play