"Lão thái thái đâu rồi?"
Nhan Trí Cao hỏi Tôn mẫu đang quét dọn trong phòng.
Tôn mẫu cười nói: "Đại cô nương cùng lão thái thái đi tiêu thực rồi."
Nhan Trí Cao nhìn tuyết đọng ngoài cửa, nhíu mày nói: "Đây không phải là làm loạn sao, trời lạnh như vậy, lão thái thái bị đông cứng thì làm sao bây giờ?"
Tôn mẫu thấy sắc mặt Nhan Trí Cao không tốt lắm, lập tức giải thích: "Lão gia người cứ yên tâm đi, thân thể lão thái thái tốt lắm, hơn nữa, ra cửa hít thở không khí, tinh thần của lão thái thái chỉ có thể tốt hơn."
Nhan Trí Cao khựng lại: "Sao vậy, lão thái thái không tốt sao?"
Tôn mẫu: "Cũng không phải không tốt, chỉ là có chút không quen. Lão gia cũng biết, lão thái thái là không chịu ngồi yên, lúc ở quê nhà, đến mùa đông, lão thái thái còn có thể ra ngoài tìm người tâm sự, trên tay cũng có chút việc, nhưng đến nơi này, lão gia phu nhân chăm sóc quá tốt, lão thái thái tìm không thấy việc làm, liền có chút nhàm chán."
Lúc người không có việc gì, tinh thần không phải liền chán chường sao?
Nhan Trí Cao vẻ mặt tự trách: "Là ta không suy xét chu đáo, không để ý đến mẫu thân, sau này ta nhất định sẽ sớm tan việc, bớt chút thời gian ở bên mẫu thân."
Tôn mẫu lập tức nói: "Lão gia cũng không nên như vậy, nếu để cho lão thái thái biết lão gia vì bồi nàng mà làm trễ nãi công việc, nàng nhất định sẽ không cao hứng." Thấy Nhan Trí Cao vẫn còn tự trách mình, bà vừa cười vừa nói.
"Lão gia không cần như thế, vào tháng chạp, đại cô nương tiết học ít, mỗi ngày nàng đều sẽ tới bồi lão thái thái, có nàng ở bên, lão thái thái sẽ không mất hứng."
Nhan Trí Cao giật mình: "Đạo Hoa mỗi ngày đều tới sao?"
Nói đến Đạo Hoa, nụ cười trên mặt Tôn mẫu lập tức nhiều hơn: "Ngày nào cũng đến, nàng ấy vừa đến, chỉ cần nhìn thấy lão thái thái buồn bực ở trong phòng, sẽ luôn nghĩ đủ cách để lão thái thái ra ngoài đi dạo một chút, nói người vẫn luôn ở trong phòng bất động, sẽ nghẹn hỏng."
"Lão thái thái không lay chuyển được nàng, mỗi lần sau khi cơm nước xong, sẽ cùng nàng đi ra ngoài một chút. Đừng nói, từ sau khi bắt đầu ăn cơm xong, tinh thần của lão thái thái càng ngày càng tốt."
Nói xong Tôn mẫu giống như nghĩ tới cái gì, lại cười vài tiếng.
"Mấy ngày trước cũng không biết đại cô nương nghĩ như thế nào, nói là muốn tìm một bộ công pháp cho lão thái thái, bảo bà lúc không có việc gì, thì ở trong phòng luyện võ công."
Câu này vừa nói ra, Nhan Trí Cao cũng bật cười, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này..."
Tôn mẫu: "Đại cô nương đây là sợ lão thái thái nhàm chán."
Nhan Trí Cao gật đầu, trong lòng thầm thở dài, dù sao thì cũng là do lão thái thái tự mình nuôi lớn, cho nên cẩn thận hơn những người khác một chút, ngay cả hắn cũng không chú ý tới việc lão thái thái đến đây sẽ không thích ứng, nhưng Đạo Hoa lại phát hiện, cũng không trách lão thái thái thiên vị nàng một chút.
Lúc này, một tiểu nha hoàn đi vào phòng: "Tôn mụ mụ, phòng bếp bên kia tới hỏi, chừng nào thì nấu cháo Bát Tịch?"
Tôn mẫu nhìn sắc trời: "Không vội, đại cô nương còn chưa trở lại, ngươi đi nói phòng bếp, để bọn họ làm việc khác trước, đại cô nương nói cháo Bát Tịch nàng phải tự mình làm."
Đợi tiểu nha hoàn lui ra, Nhan Trí Cao mới cười nói: "Hôm nay Đạo Hoa phải đích thân xuống bếp ạ?"
Tôn mẫu cười gật đầu: "Trong khoảng thời gian này đại cô nương đang học nữ công, tay buộc vô cùng thê thảm, lão thái thái thấy liền không cho nàng chạm vào nước, hôm nay tiết Lạp Bát, lão thái thái thật sự muốn ăn cháo Lạp Bát đại cô nương làm những năm qua, lúc này mới đồng ý cho nàng xuống bếp một lần."
Nhan Trí Cao giật mình: " Đạo Hoa thế nào rồi?"
Tôn mẫu: "Rất tốt nha, đại cô nương rất thông minh, đồ vật trên sách vở vừa nhìn liền biết, không có gì nàng học không được."
Thời gian tiếp theo Nhan Trí Cao chỉ yên lặng nhìn Tôn mẫu miệng lưỡi lưu loát khen Đạo Hoa, hắn chưa bao giờ biết tài ăn nói của Tôn mẫu lại cao minh như thế, khen trưởng nữ trên trời có dưới đất không.
"Ài, đại cô nương thông minh thì thông minh, chỉ là học nữ hồng thì có chút không quá linh quang."
Nhan Trí Cao nghe đến đó, cho rằng tôn mẫu sắp kết thúc, ai ngờ tôn mẫu vừa chuyển câu chuyện, lại nói tiếp.
"Lão thái thái nói, đại cô nương ở phương diện nữ công còn chưa thông suốt, chờ nàng khai thông, tuyệt đối là muốn thêu cái gì thì thêu cái đó."
Lời này, Nhan Trí Cao nghe có chút xấu hổ, nhịn không được đưa tay che trán.
Thấy vậy, tôn mẫu cho rằng Nhan Trí Cao không tin lời nàng nói, lập tức tìm chứng cứ chứng minh: "Lão gia, đại cô nương từ nhỏ đã linh hoạt, người ăn qua thức ăn nàng làm, không phải lão nô khoe khoang, trù nghệ của nàng chính là mặc kệ bà tử trong phòng bếp cũng kém hơn."
Nhan Trí Cao tán thành: "Nhưng Đạo Hoa nấu ăn lợi hại, không thể nói rõ nàng học nữ công cũng lợi hại chứ?"
Tôn mẫu lập tức phản bác: "Người khéo tay, nữ hồng làm sao có thể không tốt? Lão thái thái còn nói, đại cô nương đây là vừa học nữ hồng, còn chưa tìm được phương pháp, chờ nàng tìm được, nhất định sẽ thêu rất đẹp."
Tôn mẫu là người bên cạnh lão thái thái, Nhan Trí Cao không tiện tranh luận với bà, liền che giấu lương tâm gật đầu, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác: "Sao mẫu thân và Đạo Hoa vẫn chưa trở về?"
Cháu gái: "Có thể đi xa một chút."
Bình thường chỉ cần có thời gian, Đạo Hoa và Nhan lão thái thái cũng không chỉ lượn quanh hậu viện huyện nha, có khi cũng sẽ ra phố dạo chơi.
Nhan Trí Cao tự trách không chú ý tới cảm nhận của mẹ già, nên vẫn luôn ở Tùng Hạc Viện, muốn ở bên cạnh bà cụ.
Sau đó ngồi trọn vẹn một canh giờ, mới nhìn thấy mẫu thân và Đạo Hoa vẻ mặt tươi cười, mỗi người ôm một chậu hoa trở về.
“Nương, các người đi đâu vậy?"
Nhan Trí Cao nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, nhận lấy chậu hoa trong tay Nhan lão thái thái, sau đó đỡ lão thái thái vào phòng.
Nhan lão thái thái rất cao hứng: "Đi dạo một vòng với Đạo Hoa trên đường mua hai chậu hoa về."
Nghe vậy, Nhan Trí Cao dừng lại, nhìn trưởng nữ vui vẻ bên cạnh, lại nhìn mẹ già mặt mày đỏ lừ, rốt cuộc không nói ra lời bảo các nàng sau này đừng ra ngoài.
"Nương, sau này các người phải ra ngoài, nhớ mang nhiều người một chút."
Thôi vậy, nương và trưởng nữ vẫn luôn sống ở quê, tự tại quen rồi, không thích ứng với quy củ nữ quyến nhà giàu không thể tùy ý ra ngoài cũng là có thể hiểu được, từ từ sẽ dạy.
Nhan lão thái thái không thèm để ý phất phất tay: "Chúng ta lại không đi xa, chỉ đi dạo xung quanh huyện nha."
Trong lòng vốn còn có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua phụ thân tiện nghi, thấy hắn không ngăn cản bọn họ ra ngoài, liền cười nói: "Tổ mẫu, phụ thân đây là đang quan tâm chúng ta."
Nhan lão thái thái lập tức cười cười: "Được, lần sau ra ngoài mang thêm nhiều người.”
Nói xong vẫy vẫy tay với Nhan Trí Cao: "Trí Cao, con mau tới đây xem, hôm nay vận khí của ta và Đạo Hoa cực kỳ tốt, vừa ra ngoài đã gặp được một người bán chậu hoa hồng, chỉ tốn mười lượng bạc đã mua được bồn hoa về."
Nhan Trí Cao liếc nhìn chậu cây mà ngay cả nụ hoa cũng không có, định nói không nuôi được hồng mai trong chậu cây, có lẽ bọn họ đã bị lừa, nhưng thấy lão thái thái vui vẻ như vậy, chỉ có thể nói: "Mẫu thân học được cách thưởng thức chậu cây cảnh từ khi nào?"
Mười lượng bạc mua hai chậu cây cảnh, trong nhận thức của hắn, mẹ già tuyệt đối sẽ không tiêu uổng tiền như vậy.
Nhan lão thái thái liếc xéo đại nhi tử: "Nhìn đồ đẹp còn cần phải học sao?"
Lúc ở quê, không có việc gì thì Đạo Hoa cũng thích chơi đùa với hoa cỏ trong sân nhà, lão thái thái bị ép phải xem xét một phen, đừng nói, cái này đã quen nhìn hoa hồng liễu xanh, đến phương bắc, nhìn khắp nơi đều trắng xóa một mảnh, có khi thật đúng là không quen.
Nhan Trí Cao: "Ách..."
Hắn không nói gì.
Nhan lão thái thái không thèm để ý đến hắn nữa, nhìn về phía Đạo Hoa: "Hai chậu cây cảnh này con chăm sóc cho tốt, nói không chừng lúc ăn tết chúng ta cũng có thể thưởng thức Hồng Mai."
Đạo Hoa tự tin vỗ ngực: "Tổ mẫu, người xem con đi."
Nhìn hai người tràn đầy phấn khởi, Nhan Trí Cao thật sự muốn đả kích hai người.
Mẫu thân và trưởng nữ rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra, cảm thấy mình có thể nuôi sống hai chậu hồng mai này?
Hồng Mai nổi tiếng là khó xử lý.
Mùa đông năm trước, hắn làm Lâm di nương tức giận, vì để nàng nguôi giận, hắn bỏ ra trăm lượng bạc mua một chậu Hàn Mai về để giai nhân vui vẻ, đáng tiếc Hàn Mai chưa đến một tháng đã chết.
*Đọc đến đoạn này tội nghiệp cho mẹ Đạo Hoa, càng không ưa cái tên vô ơn này
Lúc này, Tôn mẫu bước vào: "Đại cô nương, sắp đến trưa rồi, cô xem có nên nấu cháo Bát Tịch không?"
Đạo Hoa vỗ mạnh đầu: "Ta suýt chút nữa quên mất việc này, đậu đỏ, hạt sen đã ngâm xong chưa?"
Tôn mẫu: "Đã pha xong, nha đầu Mãn Nhi kia tự mình nhìn đấy."
Đạo Hoa nhìn về phía Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, con đi vào bếp."
Nhan lão thái thái vội vàng kéo nàng: "Tay của con..."
Nhan Trí Cao lúc này mới phát hiện, ngón tay trưởng nữ lại dùng vải trắng bọc lại.
"Không sao!" Đạo Hoa trực tiếp gỡ vải bố xuống, lộ ra ngón tay dày đặc kim châm: "Tổ mẫu, người xem, đều đã hết sưng."
Nhan lão thái thái vẫn không yên lòng: "Đừng đụng vào nước, cần làm như thế nào thì con cứ nói cho người trong phòng bếp là được."
“Con biết rồi!"
Đợi đến khi Đạo Hoa rời đi, Nhan Trí Cao mới hỏi: "Nữ hồng của Đạo Hoa..."
Nhan lão thái thái liếc hắn một cái: "Đạo Hoa của ta khéo tay, nữ hồng tự nhiên không đáng kể. Ngược lại là Tần phu tử kia, ta thấy nữ hồng của nàng ta không ra sao cả, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều để Đạo Hoa thêu hầu bao, thêu đến tay đều sưng, cũng không biết là đang khi dễ người, hay là dạy người?"
"Ta mặc kệ, nếu như nữ công của Đạo Hoa vẫn không tiến bộ, ngươi đổi cho ta một phu tử khác đi."
Nhan Trí Cao có lòng muốn nói vài câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ già, lập tức sợ hãi.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy Tần phu tử làm không đúng.
Tay của trưởng nữ đã như vậy, sao còn để nàng thêu hầu bao?
Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng: "Phu tử trong nhà tuy nói dạy mấy cô nương, nhưng Đạo Hoa mới là trưởng nữ của Nhan gia, điểm này ngươi cũng đừng quên. Nếu nàng không học được gì, ta thấy phu tử này cũng không cần mời nữa."
Nhan Trí Cao:”Nương, sao con có thể quên được chuyện này."
Nhan lão thái thái thản nhiên nói: "Ai biết ngươi có bị bệnh quên nhanh hay không? Được rồi, không nói nữa, ngươi nên làm gì thì làm đi."
Nhan Trí Cao cảm thấy mình bị mẹ già ghét bỏ: "Nương, nhi tử hôm nay ở đây bồi người."
Nhan lão thái thái nhìn thấu vẻ mặt của hắn: "Ngươi muốn ăn cháo Bát Tịch Đạo Hoa làm đúng không?"
Nhan Trí Cao: "Con là phụ thân của Đạo Hoa, chẳng lẽ nàng làm cháo Bát Tịch còn có thể không hiếu kính con?”