Đạo Hoa lắc đầu: "Tần phu tử là do phụ thân ta bảo đến giảng bài, không có sự cho phép của ông ấy, nương ta cũng không tiện để nàng ấy rời đi." Những ngày qua nàng đã náo loạn nhiều lần, không tiện thường xuyên gây chuyện, bằng không thật sự sẽ chọc người ta chê.
Vương Mãn Nhi nhíu mày: "Chẳng lẽ cứ để nàng khi dễ cô nương như vậy? Nếu không, nô tỳ vụng trộm đi đánh nàng ta một trận?"
Nghe vậy, Đạo Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Mãn Nhi đang nghiêm túc.
Vương Mãn Nhi cho rằng Đạo Hoa không tin năng lực của nàng, vội vàng nói: "Cô nương, ta rất lợi hại, trước kia ta thường đánh nhau với người trong tiêu cục, nếu bọn họ đắc tội ta, ta sẽ chụp bao tải bọn họ, cam đoan thần không biết quỷ không hay. Nếu Tần phu tử bị thương, cô nương cũng có thể thoải mái vài ngày."
Đạo Hoa nuốt nước miếng: "Mãnh nhi, chúng ta không cần phải động thủ! Tần phu tử tuy rằng không được lòng nhưng cũng không đến mức làm người ta bị thương, ngươi nói xem có đúng không?"
Vương Mãn Nhi vẻ mặt không đồng ý: "Cô nương quá thiện tâm."
Đạo Hoa ngượng ngùng cười: "Ta không phải là thiện tâm, ta là cảm thấy trùm bao tải người ta không tốt lắm, chúng ta có thể lấy lý phục người."
Nàng không nói là, nơi này là huyện nha, thật sự coi nha dịch của phụ thân nàng nuôi là ăn cơm khô sao?
Vương Mãn Nhi nhướng mày: "Có thể động thủ vì sao phải động miệng, động miệng thật phiền toái." 🤣🤣🤣
Đạo Hoa cười ha hả, đánh giá Vương Mãn Nhi từ trên xuống dưới một chút.
Không nghĩ tới tính tình nha đầu này lại nóng nảy như vậy, động một chút lại chụp bao tải người ta, tính tình này nàng thích!
“Mãnh nhi, ngươi biết võ công không?"
Đạo Hoa tò mò nhìn Vương Mãn Nhi.
Nói thật ra, mặc dù đã sinh sống ở cổ đại được 9 năm, nhưng nàng vẫn tràn ngập bất an đối với cuộc sống cổ đại dưới sự thống trị phong kiến.
Trước kia khi còn ở Nhan gia thôn, loại bất an này còn chưa hiển hiện ra, dù sao, nàng có không gian, chỉ cần một mực ở nông thôn, cho dù là gặp thiên tai, nàng cũng không chết đói.
Nhưng mà, sau khi đến huyện Lâm Nghi, sự bất an trong lòng nàng càng tăng lên.
Cổ đại, là xã hội hoàng quyền, và cũng là phụ quyền.
*Phụ quyền: quyền lực của người cha
Ở đây, nàng muốn tự do, dân chủ tất cả đều không tồn tại.
Giống như mẫu thân của nàng, đại phu nhân Nhan gia, một người hiền lương thục đức, chăm sóc sinh hoạt của cả nhà rất cẩn thận, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực, mặc dù vậy vẫn không nhận được sự tôn trọng và kính yêu bình đẳng của trượng phu.
Nạp tiểu thiếp không nói, còn thiên vị con cái tiểu thiếp, tùy tâm sở dục, đương nhiên tiêu xài gia nghiệp mà thê tử đã khổ sở tích góp từng tí một.
Trong khoảng thời gian này, khi Lý phu nhân xử lý công việc, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đi qua nghe một chút, sau khi nàng nhìn thấy và nghe được, rất dễ dàng suy đoán ra tình huống thực tế của Nhan gia.
Phụ thân nàng tuy là Huyện lệnh một phương, nhưng bởi vì người thanh liêm, những năm này cũng không có tích lũy được gia nghiệp gì.
Sở dĩ cái nhà này còn có thể duy trì, tất cả đều là bởi vì nương nàng mang đến đồ cưới phong phú.
Theo Đạo Hoa, phụ thân nàng căn bản không xứng với nương nàng.
Nhưng tình huống thực tế là, nương nàng bất kể làm cái gì cũng phải nhìn sắc mặt của ông, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc ông không vui.
Nàng chỉ cần nghĩ đến ngày sau nàng cũng sẽ gả cho một nam nhân như vậy, cũng sẽ trải qua cuộc sống giống như vậy, nàng cũng có chút tuyệt vọng.
Sống lại một đời, chẳng lẽ nàng chính là đến đây để trải nghiệm cuộc sống bị áp bức?
Nàng không muốn!
Nhưng muốn thoát khỏi vận mệnh như vậy quá khó khăn, nàng không biết phải làm thế nào, bất quá, mặc kệ làm chuyện gì cũng phải có một thân thể tốt, nếu biết chút võ công vậy thì càng hoàn mỹ.
Trị an cổ đại không tốt, biết võ công, không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có thể tự cứu khi gặp nạn, quả thực vẹn toàn đôi bên.
Thấy cô nương vẻ mặt nóng bỏng nhìn mình, Vương Mãn Nhi gật đầu, lại lắc đầu.
Đạo Hoa nghi hoặc: "Ngươi có biết hay không?"
Vương Mãn Nhi: "Ta biết một chút, nhưng không nhiều lắm."
Đạo Hoa lập tức cười: "Không sao, chúng ta cũng không đi làm đại hiệp gì, biết một chút công phu tự bảo vệ mình là đủ rồi."
Nói xong, hai mắt sáng lên nhìn Vương Mãn Nhi: "Ngươi có thể dạy ta võ công không?"
Vương Mãn Nhi gật đầu: "Cô nương muốn học, tất nhiên là ta nguyện ý dạy, nhưng học võ rất vất vả."
Cánh tay Đạo Hoa vung lên, phóng khoáng nói: "Vất vả đã tính là gì, thời đại này làm người còn có thể không chịu khổ nỗi sao?"
Nói xong buông hầu bao thêu tứ bất tương trong tay xuống, hỏi: "Chúng ta khi nào bắt đầu?"
Vương Mãn Nhi nhìn thoáng qua ngón tay bị đâm vô cùng thê thảm: "Bây giờ có thể, cô nương muốn học không?"
Đạo Hoa đang cao hứng, lập tức gật đầu đồng ý.
Lập tức, hai người tràn đầy phấn khởi bắt đầu.
“Mãnh nhi, học võ không đứng trung bình tấn sao?"
"Mãnh nhi, vừa học ngươi đã dạy ta đánh nhau?"
"Cô nương, người cứ yên tâm học đi, phụ thân ta nói, bách luyện thành cương, bách giá thành hiệp, đánh nhiều, công phu này tự nhiên sẽ lên, chờ một ngày, cô nương có thể đánh ngã ta, liền hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị trùm bao tải." 🤣🤣🤣
"Ồ, cô nương, khí lực của người rất lớn nha!"
"Cô nương, thân thể này của người không tệ, tính dẻo dai rất mạnh, thế mà còn biết xoạt chân, hạ eo, giơ chân cao, là một hạt giống luyện võ tốt."
"Đây đều là những kỹ năng cơ bản của yoga." Kiếp này điều kiện thân thể của nàng quả thực không tệ, hơn nữa do được ăn lương thực trong không gian thân thể càng tốt hơn.
"Cô nương, yoga là cái gì? Cũng là một môn võ công sao?"
Đạo Hoa: "..."
Sương phòng chính viện rất lớn, bên trái sương phòng, Lý phu nhân vì để cho Đạo Hoa ở thoải mái, trực tiếp đả thông ba gian phòng, cực kì trống trải.
Trong phòng, Đạo Hoa đi theo Vương Mãn Nhi khoa tay múa chân.
Hai người, một người dám dạy, một người dám học, đánh còn rất nóng bỏng.
Mặc dù Đạo Hoa có thái độ hoài nghi chuyên nghiệp của Vương Mãn Nhi, nhưng bởi vì trước mắt đang vào mùa đông giá rét, hoạt động thân thể một chút cũng không cảm thấy quá lạnh, nên cũng kiên trì học tiếp.
Nàng không biết công phu có học được hay không nhưng thân thể càng ngày càng linh hoạt.
--
Ngày tháng Đạo Hoa học chữ, học nữ công, cùng với lén lút học võ không ngừng trôi đi.
Trên lớp học, Đạo Hoa vẫn luôn quy củ, cho dù là nữ hồng, cũng dưới tình huống ngón tay bị đâm sưng phồng, miễn cưỡng có thể thêu một ít động vật hoa cỏ có thể nhận ra.
Chỉ chớp mắt, đã tiến vào tịch nguyệt.
Ngày lễ mùng tám tháng chạp, Nhan Trí Cao hưu mộc, bởi vì một ngày trước nghỉ ngơi ở Song Hinh Viện, sáng sớm hôm đó ăn điểm tâm ngay tại Song Hinh Viện.
Từ tháng 11 bắt đầu có tuyết rơi, Nhan lão thái thái không cho các phòng đến chỗ bà ăn cơm, để mọi người ăn trong phòng mình, tránh bị giày vò vì lạnh.
Trên bàn cơm, Nhan Trí Cao nghĩ tới trong khoảng thời gian này vì bận rộn thu xếp nạn dân, đã lâu không đi dạy đôi nhi nữ, bèn hào hứng hỏi chuyện bọn họ ở học đường.
“Bân nhi, con ở huyện học có quen không?"
Mấy thiếu gia Nhan gia đều được Nhan Trí Cao sắp xếp đến huyện học đọc sách, Nhan Văn Tu thì khỏi phải nói, năm ngoái đã thi đậu tú tài, là nhân vật phong vân trong huyện học, mấy người khác cũng coi như được.
Nhan Văn Bân ngoan ngoãn gật đầu: "Đa tạ phụ thân quan tâm, nhi tử đã quen."
Nhan Trí Cao lập tức hỏi han mấy vấn đề, thấy Nhan Văn Bân trả lời không tồi, mặt lộ vẻ hài lòng: "Phụ thân quá bận rộn không có thời gian chỉ đạo con, sau này con có gì không hiểu trên sách vở thì đi hỏi đại ca con nhiều hơn."
Nhan Văn Bân gật đầu.
Nhan Trí Cao lại nhìn Nhan Di Song: "Di Song, còn con, Tần phu tử dạy tất cả những gì?"
Nhan Di Song thân mật dựa vào bên cạnh Nhan Trí Cao, kiêu ngạo nói: "Phụ thân, những gì Tần phu tử dạy con đều biết, hôm qua nàng ấy còn khen con."
Nhan Trí yêu thương xoa đầu nàng: "Di Song chúng ta thật thông minh." Nói rồi nhìn thoáng qua Lâm di nương, "Điểm này giống nàng."
Lâm di nương thẹn thùng cười, trừng mắt nhìn Nhan Trí Cao: "Lão gia, người đừng khen nha đầu kia nữa, sáng mai cái đuôi của nàng sẽ vểnh lên trời mất."
"Nương, nữ nhi nào có?" Nhan Di Song kéo cánh tay Nhan Trí Cao vẫy vẫy một hồi.
Lâm di nương tươi cười nhìn trượng phu và nhi nữ vui đùa ầm ĩ.
"Đúng rồi, đại tỷ tỷ của con ở khách đường có biểu hiện thế nào?" Nhan Trí Cao đột nhiên mở miệng hỏi.
Trong phòng xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi.
Nhan Di Song có chút không vui khi phụ thân nhắc đến Đạo Hoa vào lúc này, thản nhiên nói: "Đại tỷ tỷ vẫn như cũ mà."
Nhan Trí Cao ngưng mi: “Là như thế nào?"
Lâm di nương sợ Nhan Di Song nói không tốt, liền tiếp lời: "Từ lần trước đại cô nương chống đối Tần phu tử, cũng không biết phu nhân nói gì với Tần phu tử, sau đó Tần phu tử liền không tiện nhiều lời với đại cô nương."
Nhan Trí Cao nhíu mày: "Thế thì sao, cô ấy làm phu tử, vốn nên chỉ đạo sửa sai của học sinh, khó mà nói là có ý gì?"
Nhan Di Song thuận miệng nói: "Chính là không dám nói đại tỷ tỷ, nói nhiều đại tỷ tỷ, sợ mẫu thân sẽ sa thải nàng."
"Câm miệng, nói bậy bạ gì đó!" Lâm di nương trừng mắt nhìn Nhan Di Song.
Nhan Di Song vẻ mặt ủy khuất: "Vốn chính là như vậy mà."
"Ngươi..."
Dường như Lâm di nương còn muốn trách cứ Nhan Di Song, nhưng bị Nhan Trí Cao ngăn lại: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ, có gì cứ nói với nó là được, đừng có hơi một tí là nổi giận."
"Vâng!" Lâm di nương thấp giọng đáp ứng.
Sau đó Nhan Trí Cao lại ngồi thêm một lúc, mới đứng dậy đi về phía sân nhà của lão thái thái.
Mùa đông ở huyện Lâm Nghi còn lạnh hơn cả Nhan gia thôn, từ khi tuyết bắt đầu rơi, Nhan lão thái thái đã co đầu rút cổ trong phòng, không muốn ra ngoài.
Đạo Hoa sợ lão thái thái buồn bực ở trong phòng nhịn ra bệnh, chỉ cần là ở Tùng Hạc Viện ăn cơm, sau khi ăn xong nhất định phải dẫn lão thái thái đi ra ngoài đi vài vòng, thứ nhất hoạt động thân thể, thứ hai là hít thở không khí.
Ngày mùng tám tháng chạp, bọn họ cũng không đi học, ăn xong điểm tâm, nàng liền kéo Nhan lão thái thái ra ngoài đi dạo.
Lúc Nhan Trí Cao tới, vừa vặn bỏ lỡ hai bà cháu